Trời khuya ảm đạm. Tiêu Hạ là một bóng ma đúng nghĩa. So về bản lĩnh, thân phận, năng lực hắn luôn là một kẻ vượt trội so với đồng loại. Thẩm gia thôn hiện ra trước mắt hắn, đèn đuốc sáng ngời..

Mùi máu trong thinh không thoảng qua nhè nhẹ. Máu người…Hạ Lang lại tìm mồi trong lúc này sao?

Tiêu Hạ lần theo mùi máu. Nơi hắn đến không phải là Thẩm phủ. Nó là dịch đình, là nơi nghỉ ngơi của Mộc Nghiêm, Mộc tri châu.

Bên trong vắng lặng…Mùi máu càng lúc càng nồng.

Tiêu Hạ lần theo thứ mùi đặc trưng ấy để đến trước một tảng đá lớn trong hoa viên…Mùi máu rất đậm, không còn như lúc nãy, tập trung ở một nơi.

Tay Tiêu Hạ chạm vào tảng đá…Cánh cửa đá nặng nề bỗng nhiên di chuyển. Phía sau là một hang sâu hun hút…Mùi máu không còn gì cản trở, tỏa ra hương vị tanh nồng.

Tiêu Hạ sau vài giây chần chừ, quyết định xuống dưới…Trước mắt là một khoảng tối đen như mực. Mắt cương thi rất tinh tường, không khó khăn lắm trong việc quan sát. Hắn lần theo mùi máu, tìm đến một gian phòng nằm cuối đường hầm.

Đây là một hầm rượu lớn. Tiêu Hạ sững người trước những thùng to nhỏ đủ kích cỡ nằm la liệt khắp nơi. Một chiếc thùng có lẽ mới được đặt vào bên trong, nằm chơ vơ gần cuối cánh cửa. Tiêu Hạ bước đến, mở nắp thùng.

Thay vào mùi thơm của rượu là mùi máu… Lại là máu tươi, dường như mới vừa lấy ra từ cơ thể con người.

Một căn hầm chứa toàn máu. Con người thích rượu nên tích trữ rượu. Cương thi thích máu nên tích trữ máu. Điều lạ là toàn bộ số máu trong phòng đều có dạng lỏng, có thể uống bất cứ lúc nào.

Bên ngoài lại có tiếng động…Tiêu Hạ giật nẩy mình. Cánh cửa đá bật mở, hàng chục…không phải…hàng trăm cương thi tràn vào bên trong hang động, vừa thấy hắn là đã ngay lập tức tấn công.

Toàn là cương thi lý trí…Nếu bọn chúng cùng tiến đến, Tiêu Hạ khó lòng có thể an toàn rời khỏi nơi này.

-Hạ thiếu gia…

Tiêu Hạ giật mình quay lại. Một cương thi từ trong đám hỗn độn bước hẳn ra ngoài.

-Hạ thiếu gia!

Tiêu Hạ nhận ra “người quen” cũ. Hắn ta vốn là một “huyết nô” trước đây của cha Tiêu Hạ, kể từ lúc mẹ hắn qua đời ông cũng không màng đến việc tìm kiếm thức ăn nữa. Những“huyết nô” cũng theo đó mà không còn tông tích. Không ngờ hôm nay lại gặp lại tại đây.

-Tôi đã thành cương thi thật sự rồi, Hạ thiếu gia.

Suốt thời gian qua Tiêu Hạ mải mê theo đuổi hạnh phúc bên cạnh An Thúy Bình, không biết trong giới cương thi xảy ra nhiều chuyện. Có một nhóm cương thi tham vọng, âm mưu tiêu diệt những cương thi khác để hấp thu năng lực cũng như tập trung thế lực quanh mình. Mục tiêu ban đầu của bọn họ là những cương thi “yếu thế” hoặc mới trải qua quá trình chuyển hóa. Cuộc sống luôn diễn ra trong nặng nề và cảm giác nơm nớp lo sợ, nhiều cương thi lý trí mới thành hình đã tập hợp nhau lại nhằm có thêm sức mạnh đề phòng kẻ địch. Tuy nhiên, càng đông thì lại càng nảy sinh nhiều chuyện. Cương thi không thể không có máu, số lượng cương thi càng đông, số máu cần lại càng nhiều. Những cuộc thảm sát tàn khốc xảy ra. Loài người cũng không để yên. Họ tập hợp hàng trăm pháp sư tài giỏi phản công lại. Thêm nữa,đám cương thi có tham vọng “thống soái” kia cũng dễ dàng tìm ra bọn họ…. Những tưởng không còn đường thoát, đám cương thi “yếu thế” tuyệt vọng chờ cái chết đến với mình.

-Mộc Nghiêm là gì?

Tiêu Hạ đã phần nào hình dung được chuyện xảy ra sau đó. Tích trữ được cả một “kho máu” khổng lồ như vậy mà chẳng ai hay biết, Mộc Nghiêm không phải loại cương thi bình thường…Hắn phải là…

-Ngài ấy không phải là Mộc Nghiêm. Hôm đó chúng tôi bị truy sát đến gần chỗ này. Ngài đã giết chết hết bọn chúng. Sau đó…

Hắn là một cương thi nhưng không khỏi rùng mình khi kể lại. Sau khi giết hết bọn truy đuổi,kẻ lạ nhanh chóng bắt tay vào việc phân loại thi thể…Cương thi thì quăng mất xác, nếu là người thì để dồn về một phía. Hắn rạch một chỗ trên da họ, sau đó bắt đầu quá trình đúng nghĩa là hứng máu. Toàn bộ máu trong người các nạn nhân đều bị lấy ra hết, chứa vào các thùng lớn giống như Tiêu Hạ đã nhìn thấy.

-Máu không bị đông sao?

– Ngài dùng thứ gì đó nhỏ vào vết thương của những cái xác vừa mới chết thì máu không bị đông lại.Sau khi lấy máu vào các thùng lớn, chúng sẽ giữ được thế này lâu lắm…Từ lúc đó đến nay là gần mấy mươi năm rồi.

Thế giới này còn nhiều điều kỳ lạ. Tiêu Hạ ngơ ngẩn. Kẻ đó làm cho máu không đông lại, thuận tiện hơn việc cứ giữ khư khư quanh mình những huyết nô.

– Chúng tôi gọi ngài là Thi gia. Ngài ghét ồn ào nhưng lại rất nghiện việc dùng máu người như một loại rượu. Ngài cho rằng máu của mỗi người đều có hương vị đặc biệt. Ngài thường đưa cho chúng tôi một ít chất lỏng màu đen đặc, bảo chúng tôi âm thầm đi thu gom máu của con người.

Hình thức không man rợ như cương thi xưa nay vẫn làm. Những cương thi này sẽ nhân lúc loài người ngủ say mà thu thập một ít máu của bọn chúng, nếu không thì chỉ lấy một lượng máu nhỏ, sau đó mang về hòa vào nhau, tạo thành dung dịch máu khác, ủ vào trong thùng. Các cương thi hầu cận được phép giữ lại 1/3 hoặc nửa số máu tìm được. Hình thức này duy trì đã lâu lắm. Cương thi, loài người đều không ai biết, bởi nó diễn ra bí mật và gần như không tổn hại một ai.

-Còn Mộc Nghiêm…Hắn tại sao lại là Mộc Nghiêm? Nhà họ Mộc vốn có thật…Hắn…?

– Mộc Nghiêm đúng là người thừa kế duy nhất của Mộc gia. Chỉ là chủ nhân của chúng tôi xưa nay chỉ biết tìm và thưởng thức máu bỗng nhiên lại nhìn thấy cô dâu trong hôn lễ nhà người ta. Cô dâu đó tên là Ngụy Thục Hoa, vợ sắp cưới của Mộc Nghiêm. Hắn ta tài giỏi, hẹn là sau khi có công danh sẽ cưới cô gái đó làm vợ.Chủ nhân của chúng tôi…

Hắn đã giết Mộc Nghiêm ngay trước khi hắn vào động phòng cùng nương tử, thay thế Mộc Nghiêm làm chuyện hợp cẩn với cô dâu. Cương thi xưa nay vốn chỉ có một hình một dạng,không thể thay đổi. Điều không ngờ là hắn  có thể biến hình y hệt Mộc Nghiêm…Một kiểu cương thi quái lạ…Tận mắt chứng kiến, đám cương thi yếu thế càng hết lòng trung thành với chủ nhân. Bởi không chỉ đối xử với họ không tệ, “Mộc Nghiêm” còn rất tài giỏi, vượt qua mọi tưởng tượng thông thường.

– Thi gia của chúng tôi tính tình thất thường. Nhưng ngài rất yêu nương tử của mình.Chỉ là gần đây ngài gặp vài chuyện không vui…- Gã cương thi bỗng thở dài- Có một cô gái cho người định hại phu nhân…Bọn khốn đó mang phu nhân đi giấu trong một hang núi lớn. Phu nhân bị nhốt trong hang núi, tìm cách thoát ra ngoài thì lại gặp dã thú. Ngay lúc đó thi gia cũng đi tìm…Xui xẻo hơn nữa cho thi gia là con thú đó có khuynh hướng chuẩn bị thành tinh, vừa khỏe vừa dai sức, ngài thì tưởng phu nhân đã ngất xỉu nên mới hiện nguyên hình…

Tiêu Hạ cũng hình dung được tình hình khi đó. Ngụy Thục Hoa tận mắt chứng kiến tướng công của mình là cương thi có lẽ vô cùng kích động. Hai giống loài khác biệt, dù thế nào cũng khó lòng chấp nhận nhau

-Cũng vì vậy mà ngài nổi trận lôi đình từ hôm đó đến giờ. -Gã cương thi thở dài- Ai mà vô phúc chọc phải ngài thì…..- Gã rùng mình nhớ tới tối hôm ấy…Bàn tay Mộc Nghiêm lần xuống dưới…Tôn Yến Nguyệt nhắm ghiền mắt, gương mặt tràn đầy vẻ quyến rũ, phong tình chờ đợi….Những tưởng là ái ân cuồng nhiệt.Nhưng sau đó là một tiếng rống lên bi thiết…. Bàn tay gã đàn ông không phải mang đến khoái cảm như hình dung của Tôn Yến Nguyệt. Chiếc yếm đỏ hững hờ trên người bị xé toạt, theo đó là dòng máu đỏ. Trái tim vẫn còn đập thình thịch của nàng ta bị lôi tuột ra ngoài.

-Thi gia….Nàng ta…

Mùi máu lan tỏa trong phòng khiến cả đám cương thi hầu hạ vội vàng vọt ra ngoài. Móng vuốt của chủ nhân đẫm máu.Thân thể Tôn Yến Nguyệt giãy đành đạch lên vài cái trước khi bị xé tan thành hàng chục mảnh. Thịt da lẫn lộn. Gương mặt xinh đẹp như không tin vào sự thật, vẫn còn hằn lên nét kinh hoàng.

Những mảnh xác la liệt trên sàn phòng…Bọn hắn đã phải quỳ mọp người dọn dẹp, xóa mùi trong khi chủ nhân giận dữ bỏ ra ngoài.

-Từ đấy thì thi gia cứ đá thúng đụng nia, thấy ai vui vẻ hạnh phúc thì đều khó chịu…Ngài không có ý giết gã “cương thi” nào đó nhưng đã nói sẽ làm cho vợ chồng con cái hắn ta phải khóc lóc than vãn đến khi nào hả giận thì thôi.

“Một cơn giận” khiến mọi chuyện trở nên thế này. Nhưng Mộc Nghiêm chắc không hiểu Hạ Lang là kẻ thế nào khi bắt đầu trò đùa cợt. Hắn không phù hợp với kiểu đùa cợt mèo vờn chuột.Cuộc đời Hạ Lang chỉ có sống và chết…Dù biết là nguy hiểm, hắn vẫn sẵn lòng làm tất cả để bảo vệ người quan trọng nhất trong đời…

Đùa cợt…Ngay từ lúc đầu nhìn thấy hai cặp cương thi ấy, Mộc Nghiêm đã có ý định đùa cợt với họ rồi.

Vì sao lại đùa cợt với họ? Vì ganh tỵ. Mộc Nghiêm ganh tỵ… Bọn họ là cương thi, hắn cũng là cương thi…Thế mà….

Ngoài nước da hơi nhợt nhạt vốn là đặc trưng của cương thi thì bọn hắn đều có ngoại hình tuấn tú.Nhìn họ, Mộc Nghiêm không dám nhìn lại mình trong gương…Đúng hơn là không dám nhìn lại hình dáng thật. Chỉ có vóc dáng là tương đối cao lớn, nhưng mặt mày…thì không cần phải nói. Đám thuộc hạ gọi hắn là thi gia không sai một chút nào. Hắn vô cùng xấu xí. Nước da xanh mướt, mái tóc bạc trắng, đối lập với màu mắt đỏ quạch. Đôi tay khô cứng, móng vuốt tua tủa, nhìn chẳng khác nào quái vật.

Từ lúc sinh ra đã xấu xí. Một kẻ xấu xí thuần chủng cương thi. Nhìn đồng loại của mình phương phi đẹp đẽ, hắn cũng thầm mong ước. Song dù có hóa thành bao nhiêu hình dạng thì sao chứ? Gương mặt thật cũng không thể thay đổi. “Thi gia” chính là một xác sống thật sự. Một xác chết biết đi, không thể hòa nhập vào trong thế giới toàn những kẻ đẹp đẽ quanh mình.

Năng lực càng cao, hắn càng cảm thấy mình đơn độc. Cảm giác này vô cùng khó chịu. Bao nhiêu năm tháng có mặt trên đời, “Mộc Nghiêm” luôn tìm cách cải thiện vẻ bề ngoài của mình. Hắn thay đổi con mồi liên tục, người máu nhiều mỡ, người máu loãng, người máu tốt khỏe mạnh, người tu hành đều có, thế mà cũng chẳng khá hơn.

Sau đó lại nghe nói, nếu cương thi quá lạm dụng máu người cũng không tốt. Thế là “Mộc Nghiêm” không uống máu người nữa, cố gắng nhịn ăn, thỉnh thoảng mới uống vài giọt máu. Hắn còn tìm được cách dự trữ máu mà không cần dùng huyết nô.

Mọi cố gắng đều là vô ích. “Mộc Nghiêm” quyết định bỏ cuộc. Dù sao đã sinh ra xấu xí, dù sao bên cạnh hắn cũng chỉ có một mình.

Ngay lúc đó, hắn nhìn thấy Ngụy Thục Hoa.

Cả thế giới một lần nữa thay đổi. Nàng nhầm tưởng hắn là một kẻ ăn mày. Lúc mọi người xua đuổi và tránh xa “Mộc Nghiêm”  thì Ngụy Thục Hoa vẫn ném cho hắn một cái bánh bao. Được bao bọc trong một cuộc sống nhung lụa, Thục Hoa nhìn có vẻ kiêu kỳ, đáng ghét. Song tâm tính nàng đơn thuần, lương thiện. Mộc Nghiêm thật là hôn phu được chỉ phúc giao hôn từ nhỏ với nàng. Hắn ta cao lớn khôi vĩ, tuấn tú bất phàm. Nhìn hắn với mình, “Thi gia” tự biết như so sánh một con cóc và một con phượng hoàng đẹp đẽ. Nhưng cóc lại thật lòng yêu thương nàng tiểu thư trong trắng, còn phượng hoàng ngoài mong muốn được bay cao nhờ thế lực nhà họ Ngụy chỉ xem nàng như một bàn đạp tiến thân cho hắn. Trước đêm tân hôn, Mộc Nghiêm còn đến Hạc lầu, cùng Yên Chi cô nương mây mưa trong trướng, không biết tới Thục Hoa cả đêm trở trăn không ngủ, nhìn chiếc áo tân hôn đỏ thẫm, lòng cô gái mười bảy tuổi đầy ắp sự lo âu.

-Ngủ đi….ngủ đi.

Ngụy Thục Hoa ngủ thiếp đi, giấc chập chờn khi trời sắp sáng. Trong phòng nàng là một bóng trắng lặng lẽ buông tiếng thở dài trầm mặc…Hắn không nỡ…không nỡ nhìn Thục Hoa đau đớn nếu nàng phát hiện, tướng công không hề thương yêu mình thật sự. Cái hắn ta cần chỉ là một bàn đạp để tiến lên.

Thục Hoa đau lòng. Lòng hắn cũng đau buốt. Yêu đương là chuyện của loài người. Ganh tỵ cũng là chuyện của con người…Tưởng là vậy nhưng không phải vậy. Cương thi không có tình cảm, hay tình cảm đó vốn đã bị chôn sâu trong những tháng ngày tắm máu, chỉ biết có con mồi?

Tạo hóa luôn thích đùa giỡn? Tại sao lại trao một hòn ngọc quý cho kẻ vốn không biết trân trọng giá trị viên ngọc bích long lanh?

“Thi gia” hắn cả đời không thích chuyện cướp chồng đoạt vợ. Hắn cho đó là việc làm hèn mạt nhất. Nhưng cao thượng để bản thân mình đau khổ, cao thượng để rồi cả đời nuối tiếc, liệu có đáng không?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play