Cả đêm Hạ Tinh không ngủ trọn giấc. Mắt nàng cứ nhìn về phía đứa trẻ. Nó ngoan hơn nàng tưởng, cả đêm không quấy khóc, chỉ có buổi sáng là giật mình oe oe vài tiếng rồi lại chép chép cái miệng nhỏ nhắn khi nhìn thấy Hạ Tinh nhổm dậy, ôm nó vào lòng.

Cả buổi sáng Hạ Tinh trở nên bận rộn. Hết đo đo cắt cắt để làm tã, làm mền quấn người cho đứa bé lại xoay quanh dỗ dành nó khi thấy dấu hiệu quấy khóc. Cũng may là nàng thích ăn cơm nên trước đây có bảo Hạ Lang mang gạo về cho nàng dự trữ, bây giờ mới có thể nấu nước cơm cho đứa bé uống tạm no lòng.

Buổi trưa, nàng gom mớ đồ dơ lại, chuẩn bị giặt giũ trong góc của hang động. Bình thường Hạ Lang sẽ xách đồ nặng cho nàng nhưng hôm nay Hạ Tinh dịu dàng bảo hắn:

-Chàng ở lại trông chừng bé đi. Em làm một mình được mà.

Thật ra Hạ Tinh muốn tìm cơ hội cho hắn gần gũi em bé thêm chút nữa.Nàng không muốn hắn đừng có lúc nào cũng nhìn con người trước mắt mình như thức ăn thế chứ! Sự có mặt của một đứa trẻ không phải là không tốt. Nó sẽ chuẩn bị sẵn cho việc sau này, họ cũng sẽ có con.

Hạ Lang  đặt đứa bé xuống dưới giường đá bên cạnh. Nó tạm no bụng nên cũng nằm yên mà nhìn hắn. Đôi mắt trong veo,đen nhánh. Mắt trẻ con đều thế phải không nhỉ?

Trong vắt, thánh thiện. Còn nụ cười nữa…Hàm răng chưa nhú được một cái nhưng cứ thích cười hoài.

Ai cũng từng có một thời thơ ấu. Hạ Lang là cương thi, có thuở ấu thơ không?

Hình như là có.

Hắn lúc đó…Có thích cười không nhỉ? Cảm giác lưu lại trong đầu chỉ có mùi máu…Những hình ảnh mờ mờ ảo ảo của thứ gọi là ký ức bỗng nhiên xuất hiện một bóng đen.

Bóng đen còn đặt gì trước mắt hắn nữa. Mùi máu nồng nặc. Khi ấy, bụng Hạ Lang rất đói. Hắn vồ lấy, ngấu nghiến rồi lại nhổ ra. Đó là một tảng thịt. Nó không có máu, không có mùi vị hắn cần.

Sau đấy, hắn nhảy tới một thứ gì giãy giụa. Nó điên cuồng hất hắn. Đau lắm, nhưng cơn đói đã thắng tất cả. Hắn cắm phập răng vào lớp lông dày của nó cắn mạnh. Con vật đau đớn giãy lên đành đạch. Thứ ấm nóng chảy vào miệng hắn…Vị rất ngon.

-Oe…oe…

Đứa bé lại trở mình khóc rống lên. Tiếng oe oe đổi sang oa oa ngày một lớn. Từ phía trong, Hạ Tinh chạy vội ra:

-Nó lại khóc à?

-Ừ.

Nàng chạy đến bên chỗ đứa bé, tay cầm theo chén nước cơm. Nhưng đứa bé không chịu nuốt, vẫn khóc ầng ậc….Đôi mắt nhắm tịt, cái mũi và hai bên má đỏ bừng khiến Hạ Tinh vô cùng lo lắng:

-Hình như nó lại đói!

-Nước cơm không uống được rồi.

Đúng là không được. Đứa bé vẫn còn bú mẹ, dù có chấp nhận uống nước cơm đi nữa thì chất dinh dưỡng trong đó cũng không đủ cho nó sống tốt, khỏe mạnh. Hạ Tinh suy đi tính lại, rồi chợt hỏi hắn:

-Chàng đi tìm con vật nào đang cho con bú gần đây có được không? Có thể nó sẽ cho đứa bé sữa.

Hắn nhíu mày, hơi khó chịu nhưng cũng không nói gì, lẳng lặng bước ra hang trong màn mưa tuyết. Hạ Tinh lại thấy lo cho hắn. Nàng chạy vội theo:

-Hạ Lang…

-Hửm?

-Chàng đi bao lâu?

-Gần đây có nhiều con vật mà. Chắc không lâu.

Hắn không bài xích đứa bé. Hạ Tinh thấy lòng dâng lên một niềm vui nhè nhẹ. Nàng nói với theo:

-Chàng cẩn thận nha! Nhớ về sớm…

-Ừ…

Hắn đáp lại, toàn thân như một làn khói bốc lên cao…

Cảnh tượng trong mơ càng lúc càng hiện rõ….. Những ngày sau nữa, bóng đen mang tới cho hắn những con vật sống. Đầu tiên là thỏ, hươu non, rắn….Có khi là một con linh miêu hung dữ còn nhỏ. Hạ Lang bắt lấy chúng, cắn xé vùng cổ họng. Máu nóng, cơn đói từ từ lùi đi.

Bóng đen dần dần hiện rõ. Nó là một con sói lớn. Một con sói không sống theo bầy. Con sói cô đơn. Người nó chi chít sẹo, dáng đi đã có phần khập khiễng. Hạ Lang theo sau. Nó không biết nói chuyện nhưng đã ở bên cạnh Hạ Lang lâu lắm…Hắn học được từ sói bản lĩnh săn mồi nhanh như chớp, không cho đối phương cơ hội tẩu thoát. Tàn nhẫn vốn là cuộc sống của sói, con mồi là mục tiêu tối thượng trong các cuộc đi săn.

Con sói đó cũng vụng về như Hạ Lang vậy. Nó chỉ biết đi thẳng về phía trước. Hắn là một cương thi non trẻ, chân chưa cứng, bước đi còn rất chậm. Sói hú lên như muốn dẫn đường cho Hạ Lang.

Hằn quen với cuộc sống có sói. Sói dường như cũng vậy. Ký ức Hạ Lang từng xuất hiện những con người. Song con người đã để hắn bơ vơ giữa núi rừng hoang lạnh. Sói lại đến gần Hạ Lang, mang cho hắn thức ăn dù Hạ Lang khi đó chẳng có ích gì cho nó trong cuộc chiến sinh tồn.

Có Hạ Lang đi theo, chân sói sẽ chậm hơn một chút. Con mồi phải kiếm cũng nhiều hơn nữa. Tiếng hú của nó dẫn đường cho hắn nhưng cũng gián tiếp nói cho kẻ thù của sói biết, nó đang ở đâu và nó chỉ có một mình.

Bây giờ mang theo một đứa bé nữa, Hạ Lang cũng giống như con sói đó. Vốn có thể vứt bỏ nhưng lại có chút đau lòng…

-…..Hạ Lang!

Hắn chỉ mang về một ít sữa lấy được từ một con beo lớn trong vùng. Vì an toàn nên tốt nhất là khi cần mới tìm đến nó. Thú dữ luôn có bản năng sinh tồn, nếu ép buộc quá mức chúng sẽ không màng nguy hiểm để mà liều mạng. Điều đó không tốt chút nào.

-Hửm?

Từ lúc mang đứa bé về thì hắn hay thẫn thờ như thế. Không chú tâm vào câu chuyện, tâm hồn lãng đãng khiến Hạ Tinh không khỏi lo âu:

-Chàng có chuyện gì không vui sao?

Cương thi thì có chuyện gì không vui ngoài việc tìm thức ăn, ăn thức ăn và di chuyển theo nguồn mồi?

Hạ Lang cũng chẳng biết. Hắn nhìn thẳng vào vợ, chợt nhẹ nhàng:

-Tiểu Tinh này…

-Dạ?

-Nàng có nhớ chuyện khi nàng còn nhỏ không? Chuyện đã xảy ra lâu lắm rồi…Không hẳn, là khi 8-9 tuổi thì phải…. 8-9 tuổi!

Hạ Tinh ngẩn ra nhìn hắn. Trong lúc này, Hạ Lang lại nhớ đến chuyện xưa. Nhưng đây cũng là một cơ hội tốt. Hạ Tinh cũng muốn biết, hắn thực sự đã trải qua những chuyện gì?

-Em nhớ được nhiều chuyện lắm – Hạ Tinh xích lại sát hơn vào chồng, mơ màng – Khi em còn nhỏ thích nhất là Tết. Khi ấy sẽ được lão gia và phu nhân phát áo mới, cũng có bao lì xì.Em sẽ cất tiền vào trong một chiếc túi, sau này khi có dịp về quê…

Quê hương? HạTinh bỗng ngừng lại. Quê hương nàng không có gì để nhớ cả. Chỉ là một vùng đất hoang tàn vì lũ lụt. Điều duy nhất Hạ Tinh nhớ được là hình ảnh của cha mẹ. Họ đã sống, hy sinh cuộc đời vì con gái. Bởi lẽ đó mà Hạ Tinh rất sợ chết. Chết có nghĩa là chấm dứt. Lúc đó sự gian khổ và cái chết của cha mẹ dành cho nàng còn gì nữa. Hạ Tinh phải sống, sống luôn phần cho cha mẹ của mình.

-Em dự định sẽ xây lại mộ cho cha mẹ. Nhưng bây giờ em cũng không nhớ quê mình ở đâu nữa. Mộ cha mẹ em có lẽ cũng đã nằm sâu dưới nước lũ rồi.

Hạ Tinh buồn…Nhưng nàng vẫn có một quê hương trong ký ức. Người thân của nàng tuy đã chết nhưng đã từng tồn tại. Còn hắn, hắn từ đâu đến? Tại sao lại có mặt trên cõi đời này?

Hạ Lang chẳng còn nhớ nữa. Đến cái tên hắn cũng không có thì những điều khác liệu có cần không?

Cái tên!

Sói không gọi hắn bằng tên. Chỉ có những tiếng tru ra hiệu. Nó cũng dùng tới răng nanh để cắn hắn, khi âu yếm thì dùng cái lưỡi âm ấm liếm trên mặt Hạ Lang.

-Chàng có cha mẹ không Hạ Lang?

Hạ Tinh đã cân nhắc kỹ khi thốt ra câu hỏi ấy. Chàng là cương thi từ trong trứng nước, sinh ra đã vậy hay vì một hoàn cảnh nào mà trở nên như thế? Con của họ sẽ như chàng hay là sống theo cuộc đời của một con người?

Cha mẹ, người thân thuộc? Hạ Lang cũng ngẩn người theo câu hỏi. Hắn cố lục tìm trong ký ức. Chỉ có con sói lớn. Hình như chỉ có nó…Nó liếm vào mặt hắn mỗi ngày…Khi hắn còn nhỏ thì nó mang thức ăn về nuôi Hạ Lang, lớn lên thì hắn nuôi lại nó. Một buổi sáng hắn tỉnh lại thì nó đã lạnh cứng. Nó chết…Không có một tiếng rên từ biệt. Đột ngột. Hạ Lang nhìn con sói nằm bất động. Và hắn cũng rời nó mà đi!

Nhưng lòng Hạ Lang có nó. Hắn chỉ cất vào một góc nhỏ trong ký ức. Khi cần vẫn có thể nhớ ra.

Hạ Tinh im lặng chắp nối những điều Hạ Lang vừa nói. Khi chàng 8-9 tuổi vì lý do gì đó mà gặp con sói đó. Nó nuôi chàng, chàng nuôi lại nó khá lâu. Chàng lớn lên theo năm tháng, không như Lâm mụ kể, 20 năm nay bà sống chung với hắn vẫn không thấy thiếu gia thay đổi trong khi bà thì ngày một già đi.

-Lúc Đại Lang chết thì chàng bao nhiêu tuổi?

Hạ Tinh đã giành một sự kính trọng cho con sói lớn đã nuôi lớn hắn. Đại Lang, nó đã có một cái tên:

Hạ Lang lại một lần nữa ngồi lẩm nhẩm. Hắn không có khái niệm về tuổi tác lẫn thời gian.

-Không biết nữa…Thật sự là không biết…

-Vậy khi đó…- Hạ Tinh vẫn không bỏ cuộc – Chàng đã lớn như vầy chưa? Ý em là…chàng giống như bây giờ hay là nhỏ hơn?

Hắn lại nhìn vào bản thân mình và so sánh…Hình như vẫn là vậy…Từ đó đến nay.

-Giống như bây giờ.

Hạ Tinh ngừng lại một chút, kiên nhẫn để hắn nhớ thêm những chuyện khác. Rồi nàng lại hỏi nhanh:

-Sau đó có xảy ra chuyện gì khác không? Chuyện gì đặc biệt đấy…Chàng đã gặp bà bà ngay sau đóphải không?

-Không – Hắn nhíu mày rồi mới tiếp – Ta gặp bà ấy trong một trang viện. Lúc đó…lúc đó có một đám cương thi tấn công trang viện. Bà ấy sẽ là con mồi cuối cùng…Nhưng thực tế thì không phải vậy. Bà ấy còn có một đứa nhỏ khác nữa.- Hắn nhìn sang đứa bé đằng kia, so sánh – Lớn hơn đứa trẻ này một chút. Sau đó có một cương thi giống ta tấn công bọn kia, giết chết bọn chúng. Hắn chọn đứa bé ấy làm con mồi cuối cùng nhưng lại muốn giết bà ta. Ta bỗng nhiên ra tay đánh hắn. Nhưng hắn rất mạnh,suýt chút nữa thì giết chết ta…Hắn đè lên người, chuẩn bị móc tim ta thì bà ấy đột ngột vơ một thanh sắt đâm xuyên người hắn. Hắn không chết vì thanh sắt ấy nhưng lại tạo ra cho ta cơ hội. Ta dùng nanh cắn mạnh vào người hắn, sau đó cứ vậy mà cắn xé. Đến khi nhận biết mọi chuyện thì hắn ta đã bị ta xé thành nhiều mảnh, ta còn uống không ít máu của hắn nữa. Bà ta thì ngất xỉu…Ta mang bà ấy theo làm huyết nô cho mình, cũng được khá lâu.

Tuy là một chuyện ghê rợn nhưng cách diễn đạt của hắn lại vô cùng bình thản. Hạ Tinh dụi đầu vào ngực chồng cho sự xúc động qua đi…Nàng mơ hồ đoán được nguyên nhân hắn không già đi qua bao năm tháng. Có lẽ tên cương thi đã bị xé thịt uống máu kia là ngọn nguồn sự việc. Song, Hạ Tinh lại chẳng muốn đào sâu sự việc nữa. Nàng chỉ cần biết, nguyên nhân thật sự hắn mang Lâm mụ theo không chỉ vì muốn có một huyết nô là đủ. TuyHạ Lang không nói ra nhưng đó xem như một hành động tri ân thầm lặng. Lâm mụ đã giúp Hạ Lang trong giờ phút nguy hiểm, hắn mang bà theo dù Lâm mụ ngàycàng già yếu lại hay bệnh hoạn, hoàn toàn có thể làm chậm đường đi của một “dã thú” săn mồi…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play