Bạc liên được mang về, đủ vị thuốc theo kê toa của đại phu. Hạ Tinh ngoan ngoãn uống hết, dù thuốc rất đắng nhưng nàng lại cảm thấy thật ngọt ngào.
Song, dường như liều lượng thuốc chưa đủ nên những lần choáng váng của Hạ Tinh vẫn kéo dài không ngớt. Nàng cứ phải nằm trên giường đá. Hắn cứ ra ngoài tìm thêm thuốc. Đã gần một tháng rồi cương thi vẫn chưa dùng máu của Hạ Tinh.
-Tiểu Tinh, muội uống thuốc đi!
Gần đây, thời gian mà Tôn Yến Nguyệt cùng đi với thiếu gia rất thường xuyên. Ban đầu Hạ Tinh không để ý lắm. Nhưng vài lần vô tình bắt gặp ánh mắt đắm say nàng ấy nhìn theo thiếu gia, lòng Hạ Tinh lại thấy bất an không ít. Bây giờ nàng không sợ thiếu gia xem thường mình vô dụng nữa. Chỉ sợ…Sợ gì không biết nhưng vẫn sợ…Tôn Yến Nguyệt, nàng ấy…xinh đẹp như thế. Hạ Tinh cứ bệnh hoạn, yếu ớt như vậy, thiếu gia sẽ…sẽ lo lắng cho mình được lâu dài, hay là cũng nhanh chóng phôi pha? Ngài sẽ bỏ rơi Hạ Tinh, chọn Tôn Yến Nguyệt làm huyết nô kế tiếp, uống máu nàng. Hai người họ…
Suy nghĩ làm tim Hạ Tinh đập mạnh, còn có cảm giác đau thắt ngực. Cuối cùng nàng không chịu được, lên tiếng hỏi:
-Tôn tỷ tỷ…Gần đây tỷ và thiếu gia…
Lời nói bỗng khựng lại. Nàng biết hỏi gì nữa,không lẽ nói thẳng là “tỷ và thiếu gia có gì không?” Nhưng tư cách gì để hỏi. Hạ Tinh chỉ là một huyết nô, một huyết nô phụ thuộc vào chủ nhân của mình.
Với một người từng trải như Tôn Yến Nguyệt, đương nhiên nàng ta hiểu ý của Hạ Tinh. Má hồng đỏ ửng, vẻ đẹp đó, sự quyến rũ đó, dù là con gái, Hạ Tinh vẫn cảm thấy ngây người.
-Tỷ và thiếu gia đi tìm thuốc cho muội. Thiếu gia cũng rất tốt. So với những con người khác, thiếu gia có đôi chỗ còn tốt hơn người.Muội và tỷ đều có thể yên tâm mà đi theo thiếu gia. Tỷ cũng có thể tạm thời thay muội cho thiếu gia máy…Muội đang bệnh, thiếu gia lại cần máu giải khát mà.
Nàng ta bước lên một chút. Chiếc áo mặc cũng hững hờ hơn trước, lồ lộ chiếc yếm thắm khoe làn da trắng nõn. Hạ Tinh không có kinh nghiệm sống nhưng cũng mơ hồ cảm thấy, Tôn Yến Nguyệt rõ ràng là có ý với thiếu gia.
Hạ Tinh ghen tỵ. Nàng đang ghen tỵ. Huyết nô ghen khi có một kẻ khác muốn chiếm vị trí của mình, ngẫm cũng lạ đời thật. Đáng lẽ nàng phải vui vì có người thay thế mình dâng máu cho cương thi hưởng dụng. Đằng này lại sợ, lại lo…lại bất an.
…..-Sao rồi?
Cương thi lại mang thuốc về. Thuốc cũng được sắc thêm cử trưa. Nhưng Hạ Tinh không muốn uống. Nàng cảm thấy khó chịu…cứ bứt rứt, tức tối mà không biết nói cho ai.
-Thuốc đắng à?
-………..
-Ăn thịt nai nhé?
-Tôi không đói…
-Nàng hay bị choáng mà. Không ăn nên cứ mãi mà không hết bệnh.
Hạ Tinh nhìn hắn. Thiếu gia gần đây vẫn lạnh lùng như trước. Nhưng nàng lại thấy hắn rất khác. Khác ở chỗ hay nhìn chằm chằm vào Hạ Tinh, nhất là mỗi lần nàng uống thuốc, dù sau đó tình hình lại không khả quan mấy, bệnh vẫn cứ kéo dài.
-Thiếu gia…
-Hửm?
-Thiếu gia…
Hạ Tinh chợt rơi nước mắt. Nàng ghen tỵ nhưng trước mặt người lại không dám nói. Nhớ tới thân phận chỉ là một huyết nô bé nhỏ, một con mồi người ta đang từ từ nuôi lớn, tư cách gì mà lại có những ý nghĩ quá phận của mình.
-Lại chuyện gì nữa? Nàng…
Hắn không kịp đưa tay lau nước mắt cho nàng nữa. Bởi hắn đánh hơn thấy mùi nguy hiểm. Có kẻ tìm đến trước hang động. Hơn nữa, không chỉ có một người.
-Thiếu gia –Bên ngoài Tôn Yến Nguyệt cũng vội vã chạy vào- Có rất nhiều người đến tìm người. Họ…
Bọn chúng là người của Bạch hoa thôn. Hắn biết vậy. Đến đây là để diệt trừ mối họa và trả mối thù cho đồng bạn của mình.
-Thiếu gia…Người…
-Là hắn. Quái vật. Hắn kìa…
-Đúng là hắn. Hắn không chỉ lấy nhân sâm, tuyết liên mà còn giết người của chúng ta nữa. Không thể tha được…Nhất định không tha…
Bọn họ xông vào rất nhanh. Hắn không chỉ phải bảo vệ bản thân mình mà còn hai kẻ không có khả năng chiến đấu bên cạnh phải lo lắng. Bọn họ đến đây giết hắn, đương nhiên đối với những người liên quan bất chấp là đồng loại cũng không vị nể, sẵn sàng ra tay để chiếm lợi thế về mình.
Hạ Tinh chưa bao giờ thấy hắn chiến đấu thực sự cả…. Miệng xuất hiện đôi răng nanh dài nhọn hoắt, đôi tay với những vuốt nhọn không dài lắm nhưng sắc bén. Động tác ra tay nhanh chóng và chuẩn xác. Mặc cho đám người kia hùng hổ, hắn vẫn ung dung, hết sức ung dung.
-Thiếu gia…
Một người trong đám tấn công đã nhìn thấy thái độ bảo hộ lúc nãy của hắn dành cho hai người con gái. Bọn họ một ít chia ra tấn công họ. Quả nhiên, hắn có vẻ phân tâm, lùi dần che trước mặt Hạ Tinh.
-Đi mau…
-Thiếu gia…Không được….Tôi.
-Đi mau!
Hắn hét lớn.Một khả năng đặc biệt xuất hiện. Tay cương thi vươn dài, tạo nên một lực đẩy rất mạnh, đẩy cả Hạ Tinh lẫn Tôn Yến Nguyệt xuống vách núi đá. Hắn đã tính toán điểm rơi cho hai người rất kỹ. Tuyệt đối sẽ không nguy đến tính mạng của cả hai, nhất là Hạ Tinh.
Đám người điên cuồng xông tới. Thế giới của kẻ mạnh. Bây giờ cương thi không còn cấm kỵ gì nữa. Đôi mắt hắn chuyển sang màu đỏ như máu. Hắn lao vào đám người đó, tay vung lên, từng móng vuốt nhắm thẳng tim kẻ địch. Một đòn dứt khoát. Tim người khi rời khỏi thân thể vẫn còn đập thình thịch. Máu bắn đầy sơn động, bắn lên gương mặt tuấn tú vô cảm của hắn. Máu thấm qua đầu lưỡi. Vị mặn chát kích thích bản năng của một cương thi….
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT