*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Diệp Ly Nan Hoa, Nhiên Nhiên Vi Vũ.

Beta: Mimi.

*****

truot-chan-13c

Đêm xuống.

Trăng sáng sao thưa.

Ngoài cửa sổ ùa vào vài cơn gió mát, trên bàn ánh nến lay động chập chờn.

“Đầu tháng năm này ngươi thực sự định đi Hối Anh lâu?” Chung Minh nửa nằm nửa ngồi trên giường lớn mềm mại, nghiêng đầu nhìn cái người biếng nhác đang dựa sát vào mình, sâu trong con ngươi trong suốt đầy vẻ không đồng ý.

“A Minh.” Đoạn Vô Văn khẽ vuốt ve sợi tóc nhu thuận của tình nhân, “Ngươi đang lo lắng cho ta sao?”

“Đúng vậy.” Chung Minh một bên nhíu mày suy nghĩ một bên gật đầu, “Ta luôn cảm thấy cái yến hội này có vấn đề.”

“Đương nhiên là có vấn đề.” Nghe được câu trả lời khẳng định của tình nhân, Đoạn Vô Văn nhất thời lâng lâng, cả khuôn mặt cười chỉ thấy răng không thấy mắt. “Hắc hắc, không nghĩ tới Âu Dương Húc nhanh như vậy đã không kìm chế được nữa rồi.”

“Vô Văn, ngươi là nói… hắn muốn…” Chung Minh lộ ra biểu tình do dự.

“Dĩ nhiên là hắn muốn mạng của ta và Lạc Dực.” Đoạn Vô Văn thờ ơ nhún vai một cái, “Âu Dương Húc là một kẻ bừng bừng dã tâm, mới vừa bước lên vị trí minh chủ bạch đạo liền bắt đầu có chủ ý đánh hắc đạo chúng ta, càng ngông cuồng hơn chính là muốn nắm trong tay toàn bộ võ lâm. Trước mắt, hắn muốn thống nhất giang hồ thì chướng ngại lớn nhất là Nhật Nguyệt giáo và Phi Ưng bảo, chỉ cần ta và Lạc Dực còn sống, hắn sẽ không có biện pháp khống chế hắc đạo. Vì vậy,” Y tổng kết lại, “Kể từ nhiều năm trước, hắn đã coi chúng ta như cái gai trong thịt, chỉ hận không thể trừ bỏ để mà vui sướng.”

“Vậy mà ngươi còn đi?!” Chung Minh ngốc lăng trong phút chốc, bỗng nhiên lật người lại. “Biết rõ là một cái bẫy, tại sao ngươi còn muốn…”

“A Minh,” thấy ái nhân vì an nguy của mình mà khẩn trương lo lắng đến mức ngay cả thân thể không khỏe cũng ném lên chín tầng mây, bên trong con ngươi Đoạn Vô Văn tràn ngập nhu tình. “Ngươi yên tâm, ta không có việc gì. Ta nhất định sẽ bình yên trở về…”

“Bình – yên - trở - về?” Thấp giọng nhắc lại những chữ này, tức giận giữa hai chân mày của Chung Minh càng lúc càng hừng hực, cuối cùng hắn nhịn không được, dùng sức chặn níu lấy vạt áo Đoạn Vô Văn, hung hăng nói, “Người nghĩ bỏ ta một mình ở nơi này, chính mình đi mạo hiểm sao?!”

“À… Về chuyện này… Khụ khụ… Mấy ngày nữa rồi nói… cũng không muộn…” Người họ Đoạn nào đó bắt đầu nhìn trái nhìn phải mà nói với hắn, “A Minh, hôm nay ngươi cũng mệt rồi, không bằng… Sớm nghỉ ngơi một chút…”

“Ngươi đừng tưởng dễ dàng lảng chuyện như vậy.” Chung Minh to tiếng. đáy mắt dần hiện vẻ ảo não, hán tiếp lời “Nói mau! Có phải ngươi chê ta không biết võ công sẽ mang lại phiền phức, cho nên mới…”

“Làm sao có thể?” Đoạn Vô Văn giơ cao hai tay, vội vàng giải thích. “Ta sao lại chê ngươi được? Tuy là ngươi không biết võ công, song bản lĩnh dùng dược của ngươi trong thiên hạ không có mấy người theo kịp. Chỉ là…” Nói đến đây, hắn bỗng thở dài một tiếng, nhẹ nhàng nâng khuôn mặt của thiếu niên lên, tình ý trong mắt dâng trào cuồn cuộn. “Sao ta nỡ để bảo bối tâm can lọt vào nguy hiểm cơ chứ?”

Buồn nôn… Nói chung, sau những ngày tháng trường kỳ rèn luyện, Chung Minh đã có được sự thích ứng và khả năng chống đỡ tương đối mạnh mẽ trước những lời lẽ buồn nôn của người nào đó, vì thế mà lúc này đây hắn vẫn có thể miễn cưỡng ném nhịn cảm giác mắc ói đang dâng lên khắp toàn thân, kiên nhẫn truy hỏi tới cùng: “Ta chỉ cần một câu nói của ngươi, đến tột cùng có mang theo ta đi tới Lạc Dương hay không?!”

“Cái này…” Tròng mắt Đoạn Vô Văn xoay chuyển cả buổi, cuối cùng hắn mới chậm rãi nói, “Ngươi đã muốn ở bên ta như vậy, thế thì… một thời gian nữa chúng ta sẽ cùng đi Lạc Dương.”

“Thực sự?” Không ngờ tên tình nhân gian xảo mưu mô đầy mình này lại dễ thương lượng như thế, Chung Minh chính là cảm thấy có chút khó tin.

“A Minh, ta lừa gạt ngươi khi nào?” Đoạn Vô Văn nghiêm túc nói, “Bản giáo chủ nói thì sẽ giữ lời, bảo dẫn ngươi đi thì nhất định dẫn ngươi đi.”

“Được, đến lúc đó không được nuốt lời.”

“Ta sẽ không nuốt lời.” Đoạn Vô Văn lộ ra nụ cười biếng nhác, linh hoạt chuyển đề tài. “A Minh, ngươi biết người được phái tới Đỗ gia xúi giục Đỗ Tứ đến quấy rối phân đà là ai không?”

“Chuyện này…” Chung Minh nhướng mày, nói, “Không phải Thùng cơm(*) kia nói là người của Phi Ưng bảo à? Chẳng lẽ không phải Lạc Dực?”

(*) Chỉ kẻ vô dụng

“Đương nhiên… Không phải.” Đoạn Vô Văn cười đến là quỷ dị.

“Vậy… nghĩa là tin tức Thùng cơm kia điều tra không chính xác?”

“Không phải thế.” Đoạn Vô Văn rung đùi đắc ý nói, “Tiểu Phạm lấy được thông tin chính xác, chẳng qua là người giật dây lại không phải Lạc Dực mà thôi.”

“Nói như vậy,” Chung Minh trầm ngâm, “Là do người khác?”

“Việc này… Lạc Dực tự nhiên sẽ tìm cho ra kẻ đứng đằng sau,” Đoạn Vô Văn trừng mắt nhìn Chung Minh, “Ta nghĩ hắn cùng đã có dự tính ở trong lòng.”

“Ngươi dựa vào cái gì mà xác định như vậy?” Chung Minh hỏi lại.

“Hắc hắc, đó là bởi vì bản giáo chủ đã bắt đầu hoài nghi từ trước đây thật lâu rồi…”

“Hoài nghi… Cái gì?”

“A Minh, thời điểm chúng ta mới quen, sự tình gặp phải nhiều nhất là gì, chẳng lẽ ngươi không nhớ?”

“Bị người một đường truy sát là chuyện kích thích nhất ta từng trải qua suốt kiếp này.” Đối với đoạn thời gian kia, cho đến bây giờ Chung Minh vẫn nhớ như in, “Lại nói, hết thảy những thứ ấy đều do ngươi ban tặng.”

“Ha ha…” Nở một nụ cười nịnh nọt, Đoạn Vô Văn nói, “Chuyện tới Phi ưng bảo lần đó, ta không cho bất kỳ người nào biết, tuy là Bạch Tiếu Phong vẫn luôn cho thủ hạ giám sát hành tung của ta, nhưng mà bản giáo chủ là ai hả, muốn tránh khỏi những việc này không phải dễ dàng như ăn cơm uống nước hay sao? Hơn nữa để phòng ngừa vạn nhất, ta cũng không cùng Lạc Dực hẹn ngày gặp mặt chính xác, cho nên đoạn đường từ Vân Nam đến Phi Ưng bảo có thể nói là phi thường thuận lợi…”

“Ta biết.” Chung Minh gật đầu, “Hành tung của ngươi nếu như không phải từ người này tiết lộ ra ngoài, vậy thì nhất định là do phía Phi ưng bảo. Nhưng chính là,” Bất chợt, ngữ khí của hắn biến đổi, “Dựa vào điểm ấy, làm sao ngươi có thể khẳng định chuyện này không phải do Lạc Dực làm?”

“Ta vốn dĩ cũng hoài nghi Lạc Dực.” Đoạn Vô Văn nói, “Chỉ có điểu, về sau cẩn thận suy nghĩ lại một chút, mấy năm nay bạch đạo luôn nhìn chằm chằm vào hai giáo phái chúng ta, dưới tình huống địch nhân lớn nhất là Âu Dương Húc chưa bị trừ khử thì, Lạc Dực tuyệt sẽ không làm ra loại chuyện ngu xuẩn trai cò tranh nhau để ngư ông đắc lợi đâu. Mà cho dù là hiện tại, trong lòng hắn oán hận nhất cũng chỉ có một mình ta, chứ không phải cả Nhật Nguyệt giáo.”

“… Dù vậy,” Trầm mặc một hồi lâu, Chung Minh chậm rãi nói, “Ngươi làm sao có thể xác định kẻ xúi giục Đỗ Tứ và kẻ tiết lộ hành tung của ngươi nhất định có liên quan?”

“Bởi vì hai chuyện này đều là nhằm vào Lạc Dực.” Đoạn Vô Văn khẽ mỉm cười, ngữ điệu cực kỳ chắc chắn. “Bất kể như thế nào, trong Phi Ưng bảo quả thật có người một mực âm thầm tính toán khơi mào địch ý của ta đối với Lạc Dực.”

“Cái kia… Vô Văn, ít ngày trước ngươi không phải bảo Thùng cơm tra hỏi kẻ chạy đến Đỗ gia xúi bẩy đến tột cùng là người thuộc phân đường nào của Phi Ưng bảo hay sao? Chuyện kế tiếp…”

“A Minh,” Đoạn Vô Văn khẽ ôm lấy thiếu niên nọ, “Thực ra ta vốn không muốn nói cho ngươi biết, người kia… hắn chết rồi.”

“Ngươi là nói…” Chung Minh chấn động.

“Một đao cắt ngang cổ họng.” Đoạn Vô Văn tiếp lời, “Đao pháp người giết rất tốt, lực tay cũng rất mạnh, ra chiêu sạch sẽ gọn gàng, khó lòng tìm ra đầu mối có giá trị nào trên thi thể.”



“Vậy… lệnh bài… có phải ngươi không thấy lệnh bài trên người xác chết đúng không?”

“Trái lại, lệnh bài vẫn còn nguyên vẹn.” Đoạn Vô Văn thong thả trả lời, “Mặt trên rõ ràng có khắc ba chữ ‘Dược Thánh Đường’, khiến người ta vừa nhìn liền biết hắn chính là thủ hạ của Tần Tư.”

“Tần Tư?” Chung Minh giật mình, bỗng nhiên bừng tỉnh đại ngộ, “Là tên sát thủ thích dùng độc dược giết người? Ta còn nhớ ngươi từng nói, hắn có biệt hiệu là ‘Độc Thánh’ gì đó thì phải…”

“Là ‘Độc Thủ Độc Thánh’.” Đoạn Vô Văn nói tiếp, “Thế lực Phi Ưng Bảo trải dài khắp Trung nguyên, chia làm ba mươi hai phân đàn riêng biệt chịu sự quản giáo của ba phân đường chính. Ba phân đường ấy là: Huyền Ưng Đường, Tất Sát Đường và Dược Thánh Đường. Huyền Ưng Đường do Lạc Dực tự mình chấp chưởng, Tất Sát Đường do nhị bảo chủ trong truyền thuyết thống lĩnh…”

“Nhị bảo chủ thì cứ gọi là nhị bảo chủ.” Chung Minh ngạc nhiên cắt lời, “Sao lại có thêm mấy chữ ‘trong truyền thuyết’ ở đây?”

“Nghe đâu Tất Sát Đường là phân đường chuyên phụ trách ám sát và xử lý kẻ phản bội của Phi Ưng Bảo, chẳng qua đến tận bây giờ, cũng chưa có một ai thấy mặt vị nhị bảo chủ huyền bí kia. Vì thế cho nên có người nói, thật ra Tất Sát Đường từ trước đến nay không hề tồn tại, chỉ là thứ mà Lạc Dực tạo ra để hù dọa người đời thôi.” Đoạn Vô Văn bĩu môi nói, “Về phần cái phân đường này rốt cuộc có tồn tại hay không, cũng chỉ có người của Phi Ưng Bảo mới nắm rõ được.”

“Thì ra là thế.” Chung Minh vô cùng thán phục, “Vậy, còn Dược Thánh Đường gì đó thì sao?”

“Đường chủ Dược Thánh Đường chính là Tần Tư, cũng là tam bảo chủ của Phi Ưng Bảo. Hắn chuyên phụ trách nghiên cứu chế tạo dược vật, người của Dược Thánh Đường từ trên xuống dưới đều trường kỳ sống trong dược vật hoặc là y lý. Phương thuốc trước khi ngươi lưu lại Phi Ưng Bảo bị Tần Tư nhìn thấy, hắn chắc chắn sẽ không bỏ qua đâu, về sau nếu có gặp gỡ người này ngươi phải đặc biệt coi chừng.”

“Ngươi đang nói… hắn sẽ tới đàm đạo với ta?”

“Bảo là ‘đàm đạo’ thì quá khách khí rồi.” Nhắc tới Tần Tư, đáy mắt Đoạn Vô Văn lại lóe ra một chút mỉa mai, hắn nói, “Tên kia hành sự tàn nhẫn, có thù tất báo, lòng dạ đặc biệt hẹp hòi. Hắn là người dụng độc, cho nên sẽ không cho phép bất cứ người nào có y thuật cao minh hơn mình tồn tại. Trước kia có một người gọi là ‘Hồi Xuân Tử’ vì cứu giúp kẻ bị Tần Tư hạ độc, nên đã bị hắn chém thành mười bảy mười tám khúc, vứt xác xuống lòng sông. Còn có một lần…”

“Đừng nói nữa.” Chung Minh vội vã bịt miệng Đoạn Vô Văn lại, chán ghét mà nói, “Vì sao người của Phi Ưng Bảo lại có cái đức hạnh như vậy chứ, cứ thích lạm sát người vô tội thế à?”

“A Minh.” Đoạn Vô Văn nghiêm mặt nói, “Tần Tư này giống si mê đắm chìm vào y thuật, trước khi giết một cao thủ dùng dược nào đó hắn sẽ dùng mọi cách để dụ dỗ đối phương hoặc là lấy mạng sống ra uy hiếp, bức bách người đó phải đem sở học cả đời truyền thụ lại cho mình, sau rồi mới xuống tay trừ bỏ – Vì vậy, tài dụng độc của hắn càng ngày càng cao minh.

“…Thật sự là một phần tử bại hoại của giới y học!” Nghe xong sự tích cuộc đời tên họ Tần nào đó, Chung Minh chỉ còn hai cảm tưởng: một là chán ghét, hai là khinh thường, “Người như vậy căn bản không xứng để bước vào con đường y dược.”

“Đúng vậy,…” Đoạn Vô Văn đặt xuống vài cái hôn trên gương mặt xinh đẹp nõn nà của thiếu niên, vẫn còn tràn đầy tức giận nói, “…trên đời này chỉ có A Minh của ta là y sĩ tốt nhất, ầy… vừa thiện lương lại vừa đáng yêu…”

“Này, ngươi…” Hôm hôn một lát liền hôn tới miệng luôn rồi, toàn bộ kháng nghị của Chung Minh triệt để bị ngăn lại. Cả hai người cứ thế mà triền miên quấn quýt hôn đến không cách nào tách ra nổi. Thời điểm nụ hôn chấm dứt cũng là lúc hơi thở bọn họ gấp gáp đổ dồn. Cuối cùng, vì lo lắng cho thân thể Chung Minh, Đoạn Vô Văn không hề tiến thêm một bước, chỉ dùng cánh tay ôm cả thân mình gầy yếu của thiếu niên vào lòng, để tình nhân thoải mái dựa sát lên ngực mình.

“…Đúng rồi!” Bầu không khí yên lặng mà ấm áp chưa duy trì được lâu, Chung Minh lại đột nhiên lên tiếng, “Vô Văn, nói như vậy, cái người đứng sau quấy rối kia chính là…không, không đúng…” Hắn lẩm bẩm, “Nếu đã muốn giết người diệt khẩu, vì sao còn lưu lại lệnh bài? Chứng cớ này cũng quá rõ ràng đi?”

“Ha hả…” Đoạn Vô Văn cười cười, nheo mắt, “Chỉ có một điểm có thể khẳng định, tuy rằng Tần Tư dùng kiếm không tồi, thế nhưng đao pháp lại hoàn toàn không thông thạo, cho nên kẻ sát nhân chắc chắn không phải là hắn.”

“Ồ…” Chung Minh nhíu mày vắt óc suy nghĩ, “Ngươi nói kẻ sát nhân trực tiếp… Nói đúng hơn là hung thủ lần này có thể không phải là người đứng sau mọi chuyện…”

“A Minh, ngươi nói đúng mà cũng không đúng. Cứ để tự Lạc Dực hao tâm khổ trí suy nghĩ đi.” Đoạn Vô Văn cười hề hề hệt như kẻ trộm, “Hắn lợi hại như vậy, sao có thể không biết kẻ phản bội mình đến tột cùng là ai?”

“Nói cũng phải.” Chung Minh suy nghĩ, cảm thấy rất là có lý. Bất kể bên phía Phi Ưng Bảo có gà bay chó sủa hỗn loạn như thế nào thì cũng chẳng phải chuyện của mình. Tốt nhất cứ để cái tên thích ra vẻ âm trầm nào đó bận rộn đến vô pháp tìm mình cùng Vô Văn gây phiền toái đi. Chẳng qua – “Vô Văn, ta còn có một câu hỏi.”

“Chuyện gì?” Đoạn Vô Văn lập tức bày ra bộ dạng ‘biết thì sẽ nói, mà nói là liền nói hết’.

“Ta muốn hỏi ngươi, trước đây, thời điểm chúng ta gặp gỡ lần đầu, rốt cuộc là ngươi đang bàn bạc đại sự cơ mật gì với Lạc Dực?”

“Sặc… Cái này…” Đoạn Vô Văn lập tức lộ ra vẻ mặt ‘không ổn rồi’, hắn nhìn trái nhìn phải quanh co nửa ngày, rốt cuộc ấp a ấp úng nói, “Thật ra cũng không có gì ghê gớm… Chính là… vấn đề về sau cùng nhau liên thủ tiêu diệt Nguyệt Minh như thế nào… Sau đó… là chuyện chia đôi quyền thống trị võ lâm…”

“… Thì ra… Các ngươi cùng tên Âu Dương Húc kia là cá mè một lứa…” Huân hương theo gió phảng phất lan tỏa trong đêm, có người ai thán cho vận số đen đủi của mình – Vì sao muốn gặp thiện nhân giữa thế gian này lại khó khăn như vậy?

Tựa như minh nguyệt trên cao, lại tựa như sao trời cách xa vạn dặm.

Gió, nhè nhẹ thổi qua.

Đêm khuya, giờ tí, tại Ngự Phong các.

Lầu hai.

Một thiếu niên phong tư trác tuyệt nghiêng người dựa vào tay vịn lan can, trên mặt một mảnh thanh lãnh nhẹ nhàng, nội tâm thế nhưng lại sóng trào cuồn cuộn, tức giận khó kìm nén. Vừa nghĩ tới tên tiểu tử khốn dám nhả ra hai chữ ‘lệnh huynh’ ở trước mặt mình, Bạch Tiếu Phong liền nghiến răng ken két. Đã thế Đoạn Vô Văn còn cẩn thận bảo vệ tiểu tử kia hết lần này đến lần khác, cứ như đang gìn giữ trân bảo quý giá trên đời. Một ma đầu lãnh khốc vô tình giết người không gớm tay lại có thể ôn nhu như nước… Càng nghĩ, răng Bạch tiểu đệ đã ngứa lại càng ngứa thêm.

“Ai?” Một hồi thanh âm sột soạt rất khẽ vang lên khiến cho con ngươi trong vắt như mặt hồ của Bạch Tiếu Phong lóe ra một tia sát khí rét lạnh thấu xướng.

“…Là ta.” Một mỹ nữ đẫy đà diễm lệ, tư sắc quyến rũ khó ai sánh bằng tha thướt đi ra từ sau cây cột, “Thiếp là Ngọc Phương của Di Hương viện.” Nói xong, nàng e thẹn thoáng ngẩng đầu để tầm mắt chuyển dời lên lầu cao. Một ánh nhìn này thế nhưng khiến nàng nhất thời hít vào một ngụm lãnh khí. Trong thiên hạ lại có người thanh lệ xuất trần phong hoa tuyệt đại đến thế này sao, mặc dù người nọ là nam nhân cũng vẫn đẹp đến không gì sánh được, khiến hoa khôi đầu bảng của Di Hương Viện như nàng đây còn tự thấy xấu hổ không thôi.

“Thì ra là ngươi.” Bạch Tiếu Phong cười cười gật đầu. Lúc trước chính mình vì tìm người có khả năng chen chân vào giữa hai người kia, nên mới phái thuộc hạ tới Di Hương Viên mời cô nương đang nổi tiếng này. Ai ngờ Đoạn Vô Văn ngay cả con mắt cũng lười liếc nhìn nàng lấy một cái, nữ nhân này cũng quá không được việc rồi, “Đêm khuya tới đây, chẳng hay cô nương có gì chỉ giáo?” Mặc dù trong lòng nghĩ vậy, thế nhưng hắn lại không thể hiện một chút bất mãn nào, chỉ nhàn nhạt cười rồi nho nhã hỏi.

“Cái này…” Ngọc Phương nhất thời ngậm nín. Thât sự là vì đêm nay nàng chỉ có thể ở tiền viện đánh đàn ca múa cho đám hán tử thô kệch kia xem, ngay cả mặt của Đoạn công tử cũng không được nhìn thấy, thất vọng vô cùng nên ban đêm mới lén lút rình mò dự định tập kích một phen. Nàng nghĩ, dựa vào nhan sắc của mình, trước tiên cứ đem gạo nấu thành cơm rồi sau này sẽ tính tiếp, không ngờ mới đi dạo vài vòng trong viện đã bị lạc đường, đang dáo dác nhìn ngó chung quanh lại tình cờ gặp gỡ thiếu niên xinh đẹp tựa tiên nhân này. Ngọc Phương cuối cùng cũng đã chết tâm thật rồi. “Ai, xem ra thật không thể khinh thường tiểu tử Linh Nguyệt kia, ngay cả công tử với dung nhan tuyệt thế bực này cũng phải rơi vào cảnh phòng không gối chiếc, vậy thì thiếp đành phải nhận thua rồi.”

“Cái gì?” Nghe được lời ấy, Bạch phó giáo chủ đầu tiên là mờ mịt, tiếp theo mặt mày liền trắng bệch ra, nụ cười trên mặt cũng đặc biệt dọa người, trầm giọng gọi, “Phạm Thông.”

“Có thuộc hạ.” Ngoài sân đột xuất hiện thêm một người, hắc y như mực dưới ánh trăng, thân thẳng như tượng ngọc, đích thị là Phạm Thông rồi.

“Đưa Ngọc Phương cô nương về phòng, ngày mai liền mời bọn họ xuất phủ.”

“Vâng.” Phạm Thông lĩnh mệnh xoay người rồi vươn cánh tay dẫn đường cho Ngọc Phương, “Ngọc Phương cô nương, mời.”



“Phạm gia?” Trái lại, Ngọc Phương lại nhận ra Phạm Thông, hôm nay ở trước cửa viện, người đã tiếp đón bọn họ chính là hắn. Căn cứ vào hành vi cung kính của mọi người trong phủ, liền có thể nhận ra địa vị người này không thấp. “Nhưng mà…”, nàng ngoảnh đầu nhìn lại thiếu niên trên lầu cao, có phần ngờ vực, “Chẳng phải đã nói tiệc rượu kéo dài ba ngày, mỗi ngày chúng ta đều phải đánh đàn tấu khúc hay sao…”

“Đi nhanh đi.” Phạm Thông sợ nàng tiếp tục nói ra mấy lời không hợp ý chủ tử, nên vội vã dùng sức kéo nữ nhân đang lải nhải này bước ra ngoài cửa viện.

“Qủy lén lút!” Đợi hai người bọn họ rờis xa, Bạch Tiếu Phong mới bật ra một tiếng hừ lạnh đầy khinh miệt.

“Nói không sai.” Thân ảnh quỷ mị ở góc hiên thoáng động, thoắt cái đã lượn đến bên cạnh Bạch Tiếu Phong.

“…” Bạch Tiếu Phong cả kinh thế nhưng vẫn không lên tiếng, chỉ lùi về phía sau ba bước, trầm ngâm nhìn lại – “Là ngươi!” Trong lúc nhất thời, tinh quang trong mắt hắn chớp động không ngừng.

“Ta có việc muốn tìm ngươi, mà ngươi, hẳn cũng có chuyện muốn tìm ta.” Người tới trầm ngâm nói, “Không bằng chúng ta nói chuyện đàng hoàng một lát?”

“…Được.” Bạch Tiếu Phong suy tính một chút rồi bước nhanh vào phòng trong cùng người nọ, sau đó xoay người đóng hết cửa sổ lại. Thời điểm Phạm Thông lặng lẽ quay lại Ngự Phong các, định tiếp tục thưởng thức ‘Phong thần tuyệt thế dưới trăng’ của nhà mình một chút thì, người trong long sớm đã không còn thấy bóng, từ trên xuống dưới lầu các đều là một mảnh âm u tĩnh lặng.

Ngày mười hai tháng tư, giờ Thìn, tại Tín Dương.

Trong một góc trống sau hậu viện phân đàn Phi Ưng Bảo có bày một ghế dựa, một nam nhân tràn đầy soái khí thế nhưng mặt mũi âm trầm ngồi ngay ngắn bên trên, phía sau lưng hắn là khoảng ba mươi người đang đứng.

“Đại ca…” Một nam nhân thanh tú thoạt nhìn trí thức mười phần từ phía xa chạy tới, “Chẳng hay đại ca vội vã triệu tiểu đệ đến đây như vậy là có chuyện gì hệ trọng?”

“Lão tam.” Nam nhân mặt than đánh giá thiếu niên trước mặt một chút, bất động thanh sắc hỏi, “Vài ngày trước, chỗ chúng ta có một đệ tử ‘Dược Thánh Đường’ bị sát hại ở Dương Châu, việc này ngươi biết chứ?”

“Thật có chuyện này ư?” Thiếu niên kinh ngạc vô cùng, “Kỳ quái, ta chưa bao giờ sai người đi Dương Châu cả.”

“A?” Ánh mắt của Lạc Dực thoáng chớp động, “Như vậy, ngươi cũng không biết trong chúng ta có nội gián?”

“Tiểu đệ… qủa thật không biết.” Thiếu niên dè dặt quan sát sắc mặt Lạc Dực, “Trong Phi Ưng bảo thực sự có nội gián sao? Chẳng lẽ nội gián đó phái người đi Dương Châu?”

“Không sai.” Lạc Dực đáp lời, “Chỉ tiếc, người nọ đã bị diệt khẩu, nhưng mà yêu bài trên thân hắn đích thực là của Dược Thánh Đường, không phải mô phỏng mà là hàng thật.”

“Nói như vậy…” Con ngươi thiếu niên đảo đảo, “Đại ca hoài nghi tiểu đệ?”

“…” Lạc Dực trầm mặc – Im lặng dưới tình huống như vậy, chẳng khác nào là ngầm thừa nhận.

“Đại ca!” Biểu tình vốn đang tao nhã của thiếu niên bỗng thay đổi, ngữ khí theo đó mà kích động cùng căm phẫn thêm mấy phần, “Nếu chuyện này thực sự là Tần Tư ta làm, sau khi giết người sao có thể lưu lại lệnh bài trên thân thi thể? Rõ ràng có người vu oan giá họa! Huống hồ mấy tháng nay ta đều đợi ở Phi Ưng Bảo, chưa từng rời đi nửa bước, nếu đại ca không tin, có thể hỏi Từ tổng quản!” Nói xong, hắn thẳng tắp chỉ một ngón tay vào người đứng sau lưng Lạc Dực.

“Ta đã hỏi rồi.” Lạc Dực mắt sáng như đuốc, “Ngươi thật sự không rời khỏi cửa, nhưng mà, giết người cũng không cần tự thân động thủ. Đương nhiên,…” Nói đoạn, khẩu khí hắn bỗng nhiên thay đổi, “Dựa vào sự linh hoạt của ngươi, chắc chắn sẽ không lưu lại manh mối rõ rệt như vậy đâu.”

“Phù…” Tần Tư nhẹ nhàng thở ra một hơi, “Đa tạ đại ca tín nhiệm.”

“Hiện giờ, nội gián trà trộn trong Bảo cũng không đơn thuần là nội gián.” Lạc Dực chăm chú nhìn vào Tần Tư, ánh mắt thâm sâu khó mà lường được, “Theo ta thấy, cái mà kẻ đó muốn chính là vị trí bảo chủ này.”

“Cái gì?!” Tần Tư nhảy dựng lên, “Ai lại to gan như vậy?! Chỉ cần một câu nói của đại ca, Tần Tư nhất định sẽ khiến hắn phải nếm tư vị vạn độc xuyên tâm!”

“Từ Lạp.” Lạc Dực đột nhiên đứng dậy.

“Có thuộc hạ.” Từ tổng quản của Phi Ưng bảo vẫn luôn đứng ở một bên nghe thế thì khom người hồi đáp.

“Ngươi thân cận với Âu Dương Húc từ lúc nào?” Lạc Dực xoay người, gằn từng tiếng hỏi.

“Từ tổng quản, ngươi…” Tần Tư kinh ngạc trợn trừng con mắt.

“…Bảo chủ nói như vậy, có chứng cớ gì?” Im lặng một chốc, Từ tổng quản tỉnh bơ ngẩng đầu.

“Đương nhiên là có.” Lạc Dực lạnh lùng nói, “Ngươi cho rằng, việc ngươi ‘vô tình’ để lộ hành tung của Đoạn Vô Văn là không có chút sơ hở nào sao? Đáng tiếc,” Khóe môi hắn gợi lên chút ý cười mỉa mai, “Thời điểm bồ câu bay trở về, vừa vặn bị bản bảo chủ nhìn thấy.”

“…Thì ra, từ lúc đó ngươi bắt đầu hoài nghi ta.” Từ tổng quản hít một hơi dài, “Một khi đã như vậy, ngươi động thủ đi.”

“Hừ, ha ha ha ha…” Lạc Dực đột nhiên ngửa mặt lên trời cười to, tiếng cười vừa dứt, thần sắc trên mặt liền làm người ta không rét mà run, “Chỉ bằng một người như ngươi, chắc chắn không có can đảm soán vị, cho dù ngươi có gan, cũng không đủ mạnh. Miễn là ngươi đồng ý nói ra kẻ hợp mưu, bản bảo chủ liền thưởng cho ngươi một cái chết toàn thây, thế nào?”

“Ta…” Từ tổng quản căng cứng toàn thân, trên mặt không ngừng vã mồ hôi lạnh. Bỗng nhiên hắn hét lớn một tiếng, chĩa thanh lợi kiếm sáng loáng nhắm thẳng tới ngực Lạc Dực.

Lạc Dực cười lạnh, nhẹ nhàng nghiêng người tránh thoát thế công của đối phương, từa hồ tùy ý vung tay phải lên, chỉ nghe ‘keng’ một tiếng, kiếm trong tay Từ tổng quản đã lập tức bắn đi nơi khác. Đúng lúc ấy, một thanh kiếm mỏng lại lẳng lặng đâm lén sau lưng Lạc Dực, một nhát kiếm này mặc dù rất nhanh, nhưng lại hoàn toàn không tiếng động, góc độ cũng quỷ quyệt vô cùng, khiến người ta không phòng bị kịp. Hiển nhiên, mũi kiếm nhanh chóng đâm vào sau lưng Lạc Dực, người cầm kiếm cũng vì thế mà hoan hỉ cực kỳ. Chính là, ngay thời điểm đó, chẳng biết tại sao hắn đột nhiên thấy hoa mắt, đợi đến khi nhìn kỹ thì, thanh kiếm đang đâm vào lưng Lạc Dực đã bị người nọ đá tới bàn.

“Qủa nhiên là ngươi.” Con ngươi Lạc Dực tràn đầy sát khí, “Tần Tư.”

“Hắc hắc.” Đã trở mặt Tần Tư cũng không còn cố kỵ gì, “Không ngờ ngươi sớm đã đề phòng, chẳng trách tại sao ngươi lại yêu cầu gặp ta ở bên ngoài hòng chiếm thế thượng phong, thì ra là đề phòng việc bị ta hạ độc.”

“Đúng vậy.” Lạc Dực ngạo nghễ nói, “Bản bảo chủ là dạng người thế nào? Há lại có thể bị màn kích nhảm nhỉ của đám ngu ngốc các ngươi lừa gạt?”

Lời này vừa dứt, ngoài sân đột nhiên truyền đến từng trận hò hét hô hào, còn có tiếng binh khí va chạm vào nhau vô cùng vang dội.

“Ha ha ha ha…” Tần Tư vô cùng tự tin cười to nói, “Lạc Dực, ngươi có thấy chính mình đã quá tự phự không? Nghe xem đây là tiếng gì? Ta cũng là có chuẩn bị mà đến, dựa vào một cái phân đàn của ngươi mà có thể địch lại toàn bộ quân tinh nhuệ của thánh đường ta sao?”

“Đúng vậy.” Từ tổng quản cuối cùng cũng trở lại bình thường, đi đến chỗ Tần Tư, nịnh nọt nói, “Tam bảo chủ anh khí ngút trời, sớm đã có dự liệu, chuyện này ngay cả ta cũng không biết. Tam bảo chủ, ngài xem, lần này có phải chúng ta nắm chắc thắng lợi rồi không?”

“Câm miệng.” Người này thật đúng là mồm mép tép nhảy – Tần Tư trừng mắt liếc hắn một cái, sau lại mang theo vài phần đắc ý mà nhìn về phía Lạc Dực, “Thề nào? Đệ tử Dược Thánh Đường đã giăng kịch độc bao vây bốn phía rồi.”

“Vô dụng.” Trong mắt Lạc Dực bỗng nhiên toát ra một tia thương hại lạ lùng, “Nếu bản bảo chủ sớm có phòng bị, làm sao có thể để người của Dược Thánh Đường dễ dàng tấn công?”

“Ngươi…” Tần Tư chấn động toàn thân, Từ tổng quản cũng cực kỳ hoảng sợ, “Chẳng lẽ ngươi…”

“Ngươi sẽ không cho rằng Phi Ưng Bảo chỉ có một cái Dược Thánh Đường thôi chứ?” Lạc Dực trào phúng nói.

“Ngươi… mang toàn bộ người của Huyền Ưng Đường đến rồi?” Tần Tư run giọng nói.

“Không sai.”

“…”Sắc mặt Tần Tư xám ngoét, Từ tổng quản cũng một bộ thất hồn lạc phách không thôi. Một lúc lâu sau, cuối cùng Tần Tư cũng lấy lại tinh thần, cắn răng nói, “Lạc Dực, mặc dù hôm nay ta thất bại, nhưng, một ngày nào đó, nhất định ta sẽ đoạt lấy vầng thái dương ngươi nắm giữ trong tay.”

“Tần lão tam.” Lạc Dực không giận mà chỉ cười nói, “Bản bảo chủ khuyên ngươi một câu, tốt nhất đừng vọng tưởng trốn tới phân đàn ở Lan Châu, Hàm Dương hay Liễu Châu… của các ngươi nữa. Ngươi cũng biết, phàm là kẻ phản bội bản bảo chủ, không một ai có thể tiếp tục sống trên đời này.”

“Ngươi… Ngươi biết hết rồi?” Lợi thế cuối cùng đã bị đối phương bóc trần, Tần Tư hiểu được, bản thân đã hoàn toàn bại trận.

“Chẳng những biết rõ, ta còn phái nhị bảo chủ thống lĩnh Tất Sát Đường điều tra tất cả các phân đường, những kẻ phản bội kia toàn bộ đều phải chết.”

“Tất Sát Đường?” Tần Tư kinh ngạc, “Phân đường này chẳng phải không tồn tại sao? Ví sao ta vào Phi Ưng Bảo mười mấy năm cũng chưa từng gặp nhị bảo chủ?” Trong long khẽ động, đột nhiên Tần Tư hiểu được, “Thì ra… cho tới bây giờ ngươi chưa từng tín nhiệm ta…”

“Ta… Ta nhập môn bảy năm… cũng chưa từng gặp …” Từ tổng quản và Tần Tư lắp bắp lùi lại phía sau, ánh mắt nhìn Lạc Dực hệt như nhìn Tu La đến từ địa ngục.

“Đi!” Tần Tư không hổ là cao thủ dùng độc, sau khi ra dấu với Từ tổng quản, liền rắc một đống lớn bột phấn tạo sương mù, thừa dịp bỏ chạy khỏi đây. Đến khi khói mù tan hết, trong đình viện trống trơn chỉ còn lại Lạc Đại bảo chủ lãnh khốc đứng lặng một mình. Nghiêng tai lắng nghe, tiền viện có tiếng binh khí va chạm, Lạc Dực dùng ánh mắt thờ ơ nhìn theo phương hướng hai kẻ kia bỏ chạy, khóe môi chậm rãi cong lên thành một nụ cười đầy châm biếm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play