Những ngày sau đó, mỗi ngày đều tràn đầy ấm áp.

Chỉ là mỗi khi nhớ tới bọn họ, trong lòng Tiếu Tuyết vẫn cảm thấy hơi đau đớn.

Ngạo Trình rốt cuộc không tới thăm nữa, ngay cả Tĩnh Nam Vương Liệt Vinh Khang sau ngày đưa ngọc bội cho nàng, cũng không hề thấy hắn nữa.

Như vậy cũng tốt, không thể đáp lại, nên hi vọng bọn họ cũng có thể có hạnh phúc, nếu như ngày nào đó hai nam tử trác tuyệt kia, có thể gặp được một nửa kia của chính mình, có lẽ Tiếu Tuyết mới có thể yên tâm hết áy náy.

Hoa viên dưới tay Tiếu Tuyết cùng Tình nhi chăm sóc, càng ngày càng kiều diễm.

Mỗi ngày cùng Tình nhi nói chuyện phiếm, đùa nghịch hoa cỏ, dùng bữa trưa, ngâm thơ, đánh đàn ngay tại đình.

Tới hoàng hôn Liệt Hạo từ trong cung trở về cùng nàng làm bạn một tấc cũng không rời.

Chỉ là, từng đêm từng đêm bị ‘tra tấn’ trong ngọt ngào là điều không thể tránh.

Tiếu Tuyết nói “Chàng như vậy không sợ túng dục quá nhiều sao?” Hắn lại nói “Chúng ta chia cách đã lâu, ta muốn đem toàn bộ thiếu thốn hoàn về.” Tiếu Tuyết trắng mắt, cái này cũng có thể hoàn về? Làm gì có ai tính toán chi li như vậy, nhưng là uy hiếp cộng thêm lợi dụng đều không có cách nào để người nam nhân này đình chỉ ngọt ngào hành hạ mỗi đêm.

Tiếu Tuyết có lúc thấy rối loạn không rõ, chính mình mỗi lần làm chuyện xấu hổ đó, đều mệt muốn chết, mệt đến xương cốt đều đau nhức, mà hắn như là càng ngày càng dũng mãnh, mỗi lần không đem chính mình làm đến hôn mê, hắn liền không thỏa mãn. Nàng cũng không thể dễ dàng tha thứ cho mình khi vừa nhìn thấy trên mặt hắn hiện ra thất vọng, nàng càng ngày càng cảm thấy chính mình có khuynh hướng bị ngược.

Chỉ cần mỗi lần nhìn vẻ mặt thỏa mãn của hắn, Tiếu Tuyết mới cảm thấy an ủi trong lòng.

Thẳng đến một tháng sau.

Tiếu Tuyết đang đánh đàn ngâm thơ trên đình, đột nhiên có cảm giác buồn nôn kịch liệt, khiến khuôn mặt nhỏ nhắn của Tình nhi trắng bệch vì kinh sợ, chạy như điên đi ra ngoài. Tiếu Tuyết muốn kêu nàng lại, bất đắc dĩ tốc độ của nha đầu kia, nhanh đến nỗi Tiếu Tuyết muốn kêu cũng không kịp.

Một lát sau…

"Cựu thần, xin chúc mừng Vương phi, chúc mừng Vương phi…" lão thái y vẻ mặt mỉm cười.

"Thái Y, thân thể ta, không có vấn đề gì chứ?" Tiếu Tuyết không rõ nguyên do, có chút lo lắng hỏi, trăm ngàn lần đừng có vấn đề gì, bằng không phỏng chừng mình phải gánh chịu hết, Hạo… chỉ sợ cũng muốn làm huyên náo ngất trời.

Một bóng người vọt vào, không đợi thấy rõ, Tiếu Tuyết đã bị ôm vào lồng ngực quen thuộc.

"Tuyết nhi, nàng có sao không, mới qua một tháng, đừng dọa bổn vương!" Nhìn vẻ mặt lo lắng của Liệt Hạo, Tiếu Tuyết nhỏ nhẹ.

"Thiếp cũng không biết, Thái Y chưa kịp nói đã bị chàng đột nhiên xông tới làm thất thần."

"Hồ Thái Y, nói mau, Vương phi thế nào?" Liệt Hạo nhìn Thái Y đang thất thần, lớn tiếng hỏi.

"Vương gia yên tâm, Vương phi chỉ bị choáng váng đầu, buồn nôn, nôn mửa đều là phản ứng bình thường khi mang thai tháng đầu, chỉ cần điều chỉnh thân thể thì không có gì trở ngại."

"Ngươi nói Vương phi có thai?" Liệt Hạo vẻ mặt kích động, hưng phấn, vui sướng tràn đầy thân thể, nàng mang thai con của hắn, ha ha ha…

"Đúng vậy Vương gia, cái này là đơn thuốc dưỡng thai của Vương phi do thần kê, còn có một số việc cần chú ý, xin Vương gia cùng vi thần ra ngoài một chút."

"Trương Thanh, ngươi dẫn Thái Y đi ra ngoài một chút đi." Nói xong ánh mắt nhìn chằm chằm Tiếu Tuyết.

Không đợi Trương Thanh mở miệng.

"Vương gia, cựu thần cảm thấy vẫn là ngài đi ra là tốt hơn." Mặt lão Thái Y có điểm đỏ ửng, không dám nhìn sắc mặt Liệt Hạo lần nữa, phải biết rằng Hạo Vương gia Liệt Quốc chỉ khi đối mặt với Vương phi mới hiện ra ánh mắt ôn nhu của hắn.

"Hạo, chàng đi ra đi, đừng làm cho Thái Y khó xử!" Tiếu Tuyết mỉm cười nói.

"Ừ, nàng đợi một chút, bổn vương đi một lát sẽ trở lại."

Chờ Liệt Hạo cùng Thái y ra khỏi cửa phòng, Tiếu Tuyết mới chậm rãi vuốt ve bụng, lẩm bẩm nói "Ta như thế nào cũng không nghĩ đến sẽ mang thai."

Bất quá ngẫm lại nam nhân này mỗi đêm đều chăm chỉ như vậy, muốn không có phỏng chừng cũng rất khó.

Trên mặt Tiếu Tuyết như có hào quang của tình mẫu tử, nàng sắp làm mẹ nha.

"Tình nhi chúc mừng tiểu thư!" Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tình nhi đứng một bên tràn đầy hưng phấn nhìn Tiếu Tuyết.

"Cảm ơn ngươi, Tình nhi."

Lúc này, cửa lại mở ra, khuôn mặt Liệt Hạo âm trầm tiến vào.

Nhìn vẻ mặt Liệt Hạo vừa nãy còn hưng phấn kích động, sau khi rời khỏi đây liền bộ dáng này là sao.

"Ngươi, đi ra ngoài trước!" Liệt Hạo nhìn thoáng qua Tình nhi, lạnh lùng nói.

Sau khi Tình nhi rời khỏi phòng, đóng cửa, trong phòng chỉ còn lại Liệt Hạo cùng Tiếu Tuyết.

"Hồ Thái Y chết tiệt, không phải Trương Thanh ngăn cản, bổn vương đã sớm giết hắn."

Nhìn vẻ mặt âm tàn của Liệt Hạo, Tiếu Tuyết cảm thấy không quen, nam nhân này thuỷ chung luôn ôn nhu với nàng lại có vẻ mặt âm trầm khác hẳn, mặc kệ thay đổi thế nào, tính cách của hắn, hoàn cảnh trưởng thành của hắn khiến hắn đã định trước là có một mặt âm trầm, thời điểm tất yếu chỉ có thể dùng trái tim của người hắn yêu để cảm hóa hắn.

"Hạo, sao vậy? Chàng đừng dọa thiếp!" Tiếu Tuyết nhỏ giọng lên án, túm góc áo của hắn, khuôn mặt lo lắng.

"Thật xin lỗi, thật xin lỗi." Liệt Hạo đem Tiếu Tuyết ôm vào trong lòng, ánh mắt lại khôi phục thần thái ôn nhu như nước trước đây.

"Có phải là thân thể của thiếp lại có vấn đề gì hay không?" Tiếu Tuyết lo lắng hỏi.

"Không có, nàng đừng có đoán mò!" Liệt Hạo rầu rĩ nói.

"Vậy vì sao sắc mặt chàng lại kém như vậy?"

"Hắn nói nàng mang thai ba tháng đầu không thể cùng bổn vương cùng phòng. Chết tiệt, hỏi hắn có dược vật gì có thể giải quyết, hắn lại nói không có. Không có nàng bổn vương không thể đi vào giấc ngủ, nàng cũng biết mà."

Nhìn Liệt Hạo lúc ôn nhu, lúc ủy khuất, Tiếu Tuyết thật muốn té xỉu, không phải ba tháng sao, có cần phải vậy không.

"Hạo, đây là chàng không đúng, kỳ thật cũng không phải không thể cùng phòng, chính là không thể vận động kịch liệt mà thôi, nếu không sẽ làm tổn thương bảo bảo. Thái Y cũng là muốn tốt cho thiếp, muốn tốt cho bảo bảo của chúng ta mà thôi." Tiếu Tuyết cười nhạo nhìn Liệt Hạo, ôn nhu giải thích.

"Đây còn không phải giống nhau sao, đúng rồi, làm sao nàng biết điều này?"

"Chàng đã quên, thiếp là nữ nhân thế kỷ 21 nha, ở nơi đó của thiếp cho dù không thể nghiệm qua, nhưng là có rất nhiều quảng cáo tuyên truyền, TV đều có nói, lại nói chúng ta đến trường thì khoá sinh lý cũng có chỉ dạy nha." Tiếu Tuyết hưng phấn nói, hoàn toàn đã không để ý sắc mặt Liệt Hạo đột biến.

"Nàng vẫn là muốn trở về nơi đó sao, bổn vương không cho, không cho, nàng biết không? Cho dù chết, bổn vương cũng muốn cùng nàng cùng chôn chung một chỗ." Tâm hoảng ý loạn nói ra lời uy hiếp, đem ôm nàng vào lòng, thân thể nàng phát ra mùi thơm thản nhiên, mới có thể chứng minh giờ phút này nàng còn ở bên cạnh hắn.

"Đồ ngốc, thiếp sẽ không rời khỏi chàng, thiếp rất yêu chàng, lại nói hiện tại thiếp có bảo bảo của chàng, lại càng không thể rời đi. Yên tâm đi." Tiếu Tuyết nhìn vẻ mặt thống khổ của Liệt Hạo, hiểu được vừa mới nhắc đến thế kỷ 21 thì hắn liền kinh hoảng, nam nhân này hiện tại nàng chỉ cần nói thêm một chút liền chạm vào cấm kỵ của hắn!

Cúi đầu hôn đôi môi đỏ tươi ướt át kia, Liệt Hạo cũng không hiểu vì sao với nàng lại si mê như vậy, có khi ngay cả chính hắn cũng không rõ, nhưng cũng không muốn làm rõ, chỉ cần nàng ở cùng hắn, cái gì cũng tốt rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play