Đối với Liệt Hạo bá đạo, thích cường hãn, Tiếu Tuyết có chút chột dạ, tình yêu như vậy, là không chấp nhận được có nửa điểm tạp chất xen vào.

Mấy ngày nay Liệt Hạo làm mọi cách lấy lòng nàng, nhân nhượng đủ điều, lắm lúc Tiếu Tuyết ngẫm lại liền bật cười. Có lẽ từ lúc gặp được nàng, Hạo Vương gia tôn quý đã không còn là chính mình, lại càng biểu hiện không giống như là một Vương gia nữa, có khi thấy bộ dạng Liệt Hạo kéo râu trừng mắt, Tiếu Tuyết liền lộ ra tươi cười đã lâu không thấy.

Nếu không phải ngày hôm nay Liệt Hạo vào cung có việc, Ngụy Quốc Ngụy Linh Lung Công Chúa đột nhiên đến bái phỏng, Tiếu Tuyết cơ hồ đã quên, hôn nhân giữa nàng và Liệt Hạo còn có một vị Công Chúa, trên danh phận vị Công Chúa này còn là Vương phi.

"Tỷ tỷ, hôm nay thân thể nha hoàn Tình nhi có khá hơn chút nào không?" Giọng Ngụy Linh Lung ngọt ngào tựa chim hoàng anh phiêu đãng trong Mị cung.

"Cảm ơn muội muội đã quan tâm, nha hoàn Tình nhi xem ra rất có phúc khí, có thể được muội muội quan tâm như vậy." Tiếu Tuyết bình tĩnh nhìn Ngụy Linh Lung đột nhiên đến thăm.

"Tỷ tỷ sao lại nói vậy, trong hoàng cung này ai cũng đều biết Tình nhi là nha hoàn tri kỷ của tỷ, tỷ tỷ người tự mình chăm sóc, muội muội quan tâm một chút cũng không đủ, đúng không?" Đôi mắt Ngụy Linh Lung hàm chứa ý hỏi han, mặt mỉm cười, ý muốn vui vẻ hoà thuận.

"Nói cũng đúng, nha hoàn Tình nhi là của nha hoàn hồi môn của tỷ, tỷ nhất định không thể để cho muội ấy bị ủy khuất."

"Khụ! Nha hoàn này làm nha hoàn của tỷ tỷ chính là phúc khí nha." Ngụy Linh Lung cảm khái nói.

"Muội muội sao lại nói vậy, muội muội là thân phận Công Chúa, làm nô tì của muội còn có người hầu hạ, muội muội làm sao nói tỷ tỷ đây." Tiếu Tuyết mỉm cười nhìn Ngụy Linh Lung.

"Tốt lắm, tốt lắm chúng ta cũng đừng khen bên này bên kia nữa, hoàng huynh sai người đưa tới trà hoa hồng loại tốt nhất. Muội muội nhận được liền vội đem qua đây để tỷ tỷ cùng dùng thử." Ngụy Linh Lung nói xong hai tay vỗ vài cái, phía sau bốn nô tì Ngụy Quốc liền đưa lên một hộp giấy tinh xảo.

Hộp tím kia tinh xảo không phải nói, Tiếu Tuyết từ chối không được đành dẫn Ngụy Linh Lung tiến vào phòng, cũng phân phó cung nữ bên người, chuẩn bị ít dụng cụ uống trà.

"Các ngươi đều lui ra đi, bổn cung muốn cùng tỷ tỷ tâm sự nhiều hơn." Ngụy Linh Lung bảo cung nữ trong phòng lui ra, rồi sau đó nhìn cung nữ bên cạnh Tiếu Tuyết.

"Hồi nương nương, Vương gia đã nói nô tỳ không thể rời khỏi Vương phi nửa bước, thỉnh nương nương…"

"Vô liêm sỉ, bổn cung tuy là Ngụy quốc Công Chúa, nhưng cũng là chủ tử của các ngươi, tốt xấu gì hiện tại bổn cung cũng là Hạo Vương phi, há lại không thể ra lệnh cho ngươi sao!" Ngụy Linh Lung lớn tiếng khiển trách, khoé mắt lại nhìn về phía Tiếu Tuyết.

"Ngươi đi xuống trước đi, thay ta chiếu cố Tình nhi cho tốt, bên này không có việc gì, Vương gia sẽ không trách tội!" Tiếu Tuyết dùng ánh mắt bảo cung nữ bên người yên tâm.

Mặc dù lo lắng, nhưng cũng bất lực, Ngụy Quốc Công Chúa này vẫn là không thể đắc tội.

Im lặng rời khỏi.

"Tỷ tỷ, Vương gia rất xem trọng tỷ!" Lòng Ngụy Linh Lung tràn đầy ghen tuông, tựa như mạch nước ngầm tuôn chảy cuồn cuộn. Mặt cũng không đổi sắc, bình tĩnh nội liễm.

"Đâu phải, là do ba ngày trước đi ra ngoài để cho Vương gia lo lắng thôi." Tiếu Tuyết bình thản, không dám có chút lơi lỏng, nữ nhân trước mắt, Tiếu Tuyết thật là không hiểu, đôi mắt kia đang ẩn nhẫn, Tiếu Tuyết tất nhiên là nhìn thấu nhưng lại không hiểu được, nàng vì sao còn muốn bày ra sắc mặt hoà nhã với mình? Thật khó hiểu.

Ngụy Linh Lung không nói, đem trà hoa hồng mang đến đặt ở trên trà cụ (dụng cụ để uông trà), đôi bàn tay mảnh khảnh xoẹt qua, vân vê vài đóa hoa nhẹ nhàng rớt vào trà cụ, thuận tay rót nước sôi, động tác kia duyên dáng làm cho người ta không thể chớp mắt. 

Tiếu Tuyết kinh ngạc nhìn cánh hoa hồng vốn đỏ tươi, bị nước sôi ngâm qua lại hiện ra màu tím, kiều diễm ướt át, không khỏi xem có chút ngây ngốc.

Ngụy Linh Lung cầm lấy chén trà dùng mũi ngửi nhẹ, khóe miệng giơ lên độ cong, xoay tạy lại, đưa cho Tiếu Tuyết.

"Thời gian vừa vặn đủ, tỷ tỷ… mời dùng!

"Muội muội không cần khách khí, tỷ có thể tự làm." Tiếu Tuyết hơi đỏ mặt, có chút ngượng ngùng, nói như thế nào thì thân phận nàng so với chính mình hơn rất nhiều, sao có thể để cho Công Chúa mời trà cho mình đây.

"Tỷ tỷ có phải ghét bỏ muội muội hay không, bằng không sao ngay cả muội muội muốn tự tay dâng chén trà, tỷ tỷ cự tuyệt liền đây?" Đôi mắt sắc lạnh khó phát hiện.

"Muội đa tâm rồi." Nói xong tiếp nhận trà hoa hồng của Ngụy Linh Lung, đặt trên môi, uống một ngụm, mùi vị quyến rũ lòng người, vị ngọt thanh rót vào cổ họng.

"Muội muội, trà hoa hồng này có vị thật ngon, cảm ơn muội muội, cũng không biết muội muội thích cái gì? Tỷ tỷ ngày khác mời lại mới được!" Tiếu Tuyết mỉm cười nhìn Ngụy Linh Lung.

"Tỷ tỷ khách khí, muội muội không có gì, chỉ cần tỷ tỷ thích liền được." Đôi mắt Ngụy Linh Lung nhìn chằm chằm Tiếu Tuyết.

"Như vậy sao được. Tỷ tỷ sao lại không để ý được?" Tiếu Tuyết vẻ mặt hiện ra kinh ngạc.

"Tỷ tỷ nếu muốn, để Hạo Vương gia thường xuyên vào cung của muội một chút, muội muội liền cảm kích vạn phần." Ngụy Linh Lung châm chọc nhìn Tiếu Tuyết.

Tiếu Tuyết trắng bệch hai má, không dám nhìn Ngụy Linh Lung, nhưng không thấy đôi mắt Ngụy Linh Lung chợt lóe ánh sáng lạnh rồi biến mất.

Đầu khẽ nhói, mắt mê ly, đột nhiên trước mắt gì đó chớp lên mơ hồ, ý thức tan rã, trong lòng cũng hiểu được, Ngụy Linh Lung rốt cuộc muốn làm cái gì, không sợ sao? Hiện tại còn trong Mị cung của mình nha.

Không thể nghĩ nhiều, Tiếu Tuyết duy trì không nổi, té xỉu trên đất.

Mà đôi mắt Ngụy Linh Lung lại che dấu không được nét âm tàn, cười lạnh!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play