Ngày trôi nhanh như nước, trong nháy mắt đã là ba ngày sau.

Hôm nay, hoàng cung rất náo nhiệt, trong cung đeo đầy đèn báo hỉ, tấm thảm đỏ thẫm phủ kín hoàng cung, tràn đầy không khí vui mừng.

Vốn là định tổ chức tiệc mừng tại Hạo Vương phủ, lại bị Hoàng Thượng ra lệnh cử hành trong cung.

Trong cung người người trên mặt đều mang nụ cười, bàn luận xôn xao, duy chỉ có ‘Mị cung’ cũng là cực kỳ an tĩnh.

"Tiểu thư, người nói câu gì đi nha." Tình nhi trở nên nóng nảy, tiểu thư ở trong phòng đã lâu, cơ hồ chưa nói một lời, vẻ mặt hờ hững trước sau như một, vậy mà hôm nay Hạo Vương gia còn bị cấm đi thăm tiểu thư.

Ngày này rốt cuộc cũng đến, trong lòng Tiếu Tuyết rối rắm, nhưng mà lại chỉ có thể bày ra bộ dạng rộng lượng, nghênh đón không khí vui mừng này, thật là châm chọc cỡ nào.

Thái Hậu hôm qua đã lên tiếng, nếu như lần này hòa thân thất bại, Liệt Hạo cùng mình đều trở thành tội nhân Liệt Quốc, lời này rất nặng, nặng nề đánh vào lòng Tiếu Tuyết, nhưng đối với Thái Hậu từ ái cùng ôn hoà, cho tới bây giờ nàng cũng chỉ là thấy đau lòng. Thái Hậu dù sao cũng là Thái Hậu, lại là Nhất Quốc Chi Mẫu, có lẽ người đã băn khoăn thâm trầm rất lâu, quan tâm đến vận mệnh nước nhà, có lẽ người cũng không dễ dàng gì để đưa ra quyết định. Nhưng là còn mình thì sao, thật chẳng lẽ cứ như vậy mà sống, Tiếu Tuyết không phải người vĩ đại, không thể thấy trượng phu cưới người khác còn có thể bày ra khuôn mặt tươi cười nghênh đón, nam nhân nàng yêu phải cưới nữ nhân khác, thật là tàn nhẫn, mà mình còn phải bày ra vẻ mặt mỉm cười tiếp nhận, tiếp nhận nữ nhân khác vào Vương phủ, còn phải cho nam nhân nàng yêu không hề buồn phiền việc nhà, mình lúc nào thì vĩ đại như vậy đây.

Trong lòng tràn đầy khổ sở, Tiếu Tuyết biết không có lựa chọn nào khác, đã hứa với Liệt Hạo, không xa không rời, nhưng là nàng thật có thể làm được sao?

Tâm nàng rối rắm đủ điều, lông mày nhíu chặt.

"Tiểu thư…ô ô ô" Tình nhi nhìn vẻ mặt Tiếu Tuyết thay đổi nhiều lần, cực kì đau lòng, lại cũng chỉ có thể đợi chờ.

Ý niệm Tiếu Tuyết từ dốc nước tuôn xuống chợt hoàn hồn.

"Sao vậy Tình nhi? Muội là đang đau lòng thay tỷ sao? Phải không?" Tiếu Tuyết giơ tay lên lau mặt Tình nhi, giọt lệ óng ánh trong suốt.

"Nha đầu ngốc, đừng khóc, khóc đến mắt cũng sưng lên, người ngoài không biết còn tưởng rằng tỷ khi dễ muội nha, đừng khóc nào." Tiếu Tuyết nhìn Tình nhi miễn cưỡng lộ ra một chút mỉm cười, không muốn để cho Tình nhi lại vì mình lo lắng.

"Tiểu thư, người đừng khó chịu, Vương gia không phải đã nói rồi sao, chỉ yêu một mình người, người phải tin tưởng Vương gia." Tình nhi lau chùi nước mắt nước mũi.

"Đó là đương nhiên, nếu hắn dám không yêu tỷ, nhất định để cho hắn biết mặt, tỷ không phải là người dễ bị ức hiếp." Tiếu Tuyết dí dỏm nói.

Đang cùng Tình nhi nói chuyện, chợt có tiếng gõ cửa.

"Tình nhi đi xem một chút là ai?"

Cửa mở ra!

"Tĩnh Nam Vương" Tình nhi lên tiếng kinh hô.

"Nô tỳ bái kiến Vương gia…"

"Chủ tử ngươi đâu?"

"Bẩm Vương gia, đang ở bên trong, nô tỳ xin phép ra ngoài."

Trong phòng Tiếu Tuyết có chút kinh ngạc, rất lâu không thấy Tĩnh Nam Vương, không biết hôm nay sao lại ở đây.

Tiếu Tuyết đứng dậy, nhìn Tình nhi đang bối rối, ý bảo đã biết, đáp trả ánh mắt bảo không sao, đi ra ngoài phòng.

"Tĩnh Nam Vương gia, hôm nay sao lại rãnh rỗi đến Mị cung đây." Tiếu Tuyết mỉm cười nhìn Tĩnh Nam Vương.

"Đội ngũ hoà thân đã qua cửa thành, Thái Hậu bảo bổn vương tới xem Mị phi chuẩn bị xong chưa?" Đôi mắt Tĩnh Nam Vương sáng ngời, nhìn về phía Tiếu Tuyết, không muốn bỏ qua một tia biến hoá sắc mặt nào của nàng.

"Vậy sao? Vậy thì đi thôi, thật ra thì cũng không biết nên chuẩn bị thứ gì." Tiếu Tuyết thản nhiên nói, nhưng tâm nàng lại rất nặng nề.

"Tốt lắm, kiệu ngoài cửa cung, nàng và bổn vương cùng đi!" Tĩnh Nam Vương không cho Tiếu Tuyết có thời gian phản bác, chân đã bước ra, Tiếu Tuyết cũng chỉ có thể đi theo sau, có cảm giác như bị áp bách.

Tâm trạng nàng xem ra không tồi, chẳng qua là đem nặng nề che dấu kĩ trong lòng, mặc dù che giấu rất tốt, nhưng là sâu trong mắt ngưng trọng vẫn bán đứng mình. Hắn nghĩ thật ra là tự mình muốn đến xem nàng thế nào, không thể làm gì khác hơn là mượn tên Thái Hậu, nhưng nàng đối với hắn vẫn phòng bị, mặc dù hắn chưa từng tổn thương nàng.

Một đường im lặng, kiệu có chút lắc lư, bất quá cũng không quan trọng.

Không tới một khắc liền đến ‘Hạo Vương phủ’, là nơi trong cung tạm thời an bài thành thân.

Nhìn "Hạo Vương phủ" hoa lệ, náo nhiệt, vui mừng, Tiếu Tuyết đã không còn biết lòng mình là lạnh hay là tê dại, qua hôm nay là tốt rồi, hiện tại liền để cho mình chết lặng thôi.

Đi vào trong ‘Hạo Vương phủ’, trong cung người người vội vàng làm việc, nhìn thấy nàng cùng Tĩnh Nam Vương cũng quên hành lễ, bất quá hôm nay thất trách là khó tránh khỏi, bốn phía hoa cỏ thật là kiều diễm, trộn lẫn từng trận mùi hoa, đánh vào lòng nàng.  

Đi tới giữa đại đường, một phòng đầy văn võ đại thần, yên lặng đứng ở điện đường, nhìn thấy cảnh này, liền biết lần hòa thân là cực kì coi trọng, phô trương có lẽ so lúc Lý Mị Nhi đến phủ Vương Gia còn xa hoa hơn nhiều.

"Lý Mị Nhi tham kiến Thái Hậu, tham kiến Hoàng Thượng." Tiếu Tuyết quỳ xuống hành lễ.

"Thần tham kiến Thái Hậu, Hoàng Thượng…"

"Mị Nhi hãy bình thân, ban thưởng ghế ngồi!"

Tiếu Tuyết ngạc nhiên nhìn Thái Hậu ngồi giữa phượng ỷ.

Chỉ thấy Thái Hậu dịu dàng nhìn mình, đôi mắt rõ ràng, sáng ngời. Ngược lại trong mắt Hoàng Thượng có khó có thể hiểu hết tâm tình, Tiếu Tuyết cũng không muốn hiểu, cúi đầu che dấu đau đớn nháy mắt.

"Ngụy Quốc Công Chúa đến" Âm thanh vang dội, vang vọng cả điện đường.

Mọi người như dừng hô hấp nhìn Ngụy Quốc Công Chúa trong lời đồn.

Chỉ thấy một bộ hỉ phục đỏ thẫm khoác trên người, bước trên bậc thang đi vào điện đường. Đầu đội mũ phượng, mi thanh mục tú, cái miệng anh đào nhỏ nhắn, sắc mặt phiếm đỏ ửng, tràn đầy hạnh phúc mỉm cười!

Bên cạnh là Liệt Hạo, anh tuấn bất phàm, khí vũ tuyên dương, chẳng qua là con mắt sắc lạnh hơn, sắc mặt lạnh lùng, không giống như là tân lang cưới vợ.

Tân lang tân nương vừa qua cửa phải quỳ theo lễ nghi, kết thúc buổi lễ tại điện đường, theo lệ phải chờ Hoàng Thượng cùng Thái Hậu.

Từ đầu đến cuối ánh mắt Liệt Hạo, không ngừng nhìn về phía Tiếu Tuyết, chẳng qua là Tiếu Tuyết cúi đầu không có dám nhìn vào, đem tâm bi thương che giấu toàn bộ, bất quá cho dù nàng có thể lừa gạt bất luận kẻ nào, nhưng rốt cuộc vẫn không lừa gạt được trái tim đang khổ sở của mình.

"Ai gia hôm nay liền đem trách nhiệm chăm sóc hạo Vương gia cho hai vị Vương phi, hai vị Vương phi cũng đừng để cho ai gia thất vọng." Ánh mắt Thái Hậu từ ái, nhìn Tiếu Tuyết cùng Ngụy Quốc Công Chúa.

"Bẩm Thái Hậu, nô tì tất nhiên không thể quên, xin Thái Hậu yên tâm." Ánh mắt tân nương dịu dàng, mê đắm nhìn Liệt Hạo, giọng nói cực kì êm tai, giống như tiếng chim hoàng anh thanh thúy, ngọt ngào, tin tưởng ngài ở nơi này, không ai không cảm thán vẻ ngoài khiến ngài si mê, còn có tiếng nói tuyệt mỹ, thế giới chính là không công bằng như vậy.

"Mị Nhi, con là người Hạo Vương tình thâm ý trọng, ai gia cũng không cần dặn dò, hai người các con đều là con dâu của ai gia, phải chung sống hoà thuận, bất quá ai gia cũng tin tưởng các con có thể chung sống rất tốt." Thái Hậu dứt lời, vẫn nhìn Tiếu Tuyết đang cúi đầu, Tiếu Tuyết lúc này chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn đôi mắt thâm trầm của Thái Hậu, trong ánh mắt kia hàm chứa rất nhiều tình cảm cùng không đành lòng, Tiếu Tuyết nhìn hiểu, cũng nghe đã hiểu lời của Thái Hậu.

"Vị này chính là Mị tỷ tỷ sao? Linh Lung bái kiến tỷ tỷ, ngày sau mong rằng tỷ tỷ chỉ bảo thêm cho muội muội, muội muội ở nơi này hành lễ với tỷ tỷ?" Tân nương xoay người mỉm cười nhìn Tiếu Tuyết, làm kinh ngạc tất cả mọi người tại nơi này.

Nhìn vị Công Chúa ôn nhu khôn khéo này, Tiếu Tuyết khóe miệng lộ ra một tia khổ sở không ai biết, khẽ khom người "Công Chúa quá lời, Mị Nhi không gánh nổi."

"Như thế nào không gánh nổi, tỷ so với muội muội vào Vương phủ trước, muội muội nên kêu người một tiếng tỷ tỷ."

Tiếu Tuyết đột nhiên cảm thấy Công Chúa nàng rất không đơn giản, cơ hồ là hoàn mỹ không có bất kỳ chỗ không ổn, nhưng là quá hoàn mỹ mới làm người ta sợ, không phải che dấu cực kì sâu xa, thì chính bản thân là người sắc bén, trong lòng Tiếu Tuyết giật mình, mặt vẫn giữ vững nụ cười như cũ.

Bởi vì Lễ bộ quy định, tân lang tân nương đưa vào động phòng, phải uống rượu hợp cẩn!

Tân lang tân nương được quần thần, Thái Hậu cùng Hoàng Thượng chúc phúc chậm rãi đưa vào động phòng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play