Lương thảo đủ, Lộc Ly miễn cưỡng đủ, đại quân thế như chẻ tre, một đường đánh tới dưới chân Âm sơn.

Qua Âm sơn, là Vương đình người Man. Vương trướng của Ô Lạc Lan Hạ Nhược, cùng các bộ lạc quý tộc, đều tụ tập phía Bắc Âm sơn.

Thẩm Lâu ngồi trên soái vị xem bản đồ, Lâm Tín lười biếng dựa bên cạnh y, thưởng thức Ngu Uyên kiếm.

“Ôn Thạch Lan rùa rụt cổ đến chỗ nào rồi? Mấy ngày nay đều không thấy bóng người, hẳn là bị dọa sợ đi!” Thẩm Doanh Doanh ngồi trong trướng nguyên soái, sửa lông chim cho đại tiễn của mình. Một mũi tên dùng hai lần, lông đuôi sẽ bị hao tổn, nếu không sửa lại, chỉ có thể dùng thêm một lần.

“Thu Đình, ta giúp ngươi sửa.” Chung Hữu Ngọc lại gần, cầm một nhánh đại tiễn.

Trong bao đựng tên của Thẩm Thu Đình, tổng cộng chỉ có bảy mũi tên, lại nhét tràn đầy. Tên này chế từ Huyền Thiết, thô hơn tên bình thường rất nhiều.

“Để Giản Ngôn ca ca sửa cho ta, ngươi đi ra.” Thẩm Doanh Doanh ghét bỏ nói.

Chung Hữu Ngọc la rầy nhe răng, “Hắn chính là ta, ta chính là hắn, khác nhau chỗ nào?”

Chung Vô Mặc không lên tiếng, ánh chừng trọng lượng mũi tên, cúi đầu cầm lấy một cái lông ưng, xoẹt xoẹt cắt, đưa cho Thẩm Doanh Doanh xem, “Được chưa?”

“Đúng, chính là lớn như vậy.” Thẩm Doanh Doanh vô cùng thoả mãn.

“Có gì khó, ta tới.” Chung Hữu Ngọc không phục, một kéo cắt trọc lông chim.

Thu hồi mắt từ cái người ồn ào kia, Lâm Tín cúi người, chui qua cánh tay Thẩm Lâu, víu bàn cùng y xem bản đồ, “Ôn Thạch Lan mấy ngày không gặp, nói không chừng ở chỗ này chờ ngươi?”

Ngón tay thon dài chỉ đến lỗ thủng nơi sơn mạch, nơi đây tên Ác Dương lĩnh, là nơi mỏng nhất giao giữa Nam Bắc Âm sơn. Âm sơn kéo dài hơn ngàn dặm, không vòng qua được, đường gần nhất chính là đi Ác Dương lĩnh.

Song Ác Dương lĩnh đường hẹp, dễ thủ khó công, người Man tất nhiên sẽ chiếm đoạt ở đây, để giết Bắc Vực quân không còn manh giáp.

“Không sai.” Thẩm Lâu không nhúc nhích, tùy ý Lâm Tín chui tới chui lui trong khuỷu tay y.

Ác Dương lĩnh chờ y, có thể là đá lăn, có thể là mưa tên đầy trời, cũng có thể là Phệ Linh nổ thành pháo hoa. Những bộ lạc khác do Ô Lạc Lan Khả Hãn hạ, biết Vương đình bị bao vây, cũng sẽ đuổi tới cứu viện. Đến lúc đó hai đầu giáp công, đối với đại quân không đủ Lộc Ly mà nói, lành ít dữ nhiều.

“Nguyên soái! Có lãng yên [1]!” Thân binh thủ vệ đột nhiên vén rèm, chỉ lên bầu trời ngoài trướng nói.

[1] khói sáng

Mấy người trong lều lập tức đi ra ngoài, nhìn về phía không trung xa xa vẫn còn vết tích có thể thấy rõ ràng, Kim Ngô phát lang yên, là thiên tử điểm phong hỏa triệu Chư Hầu cứu giá. Đại Dung, nhất định đã xảy ra chuyện rồi.

“Ca, Ôn Thạch Lan không ở đây, liệu có phải là…” Thẩm Doanh Doanh hô hấp đột nhiên trở nên dồn dập, quay đầu nhìn về phía ca ca, này có lẽ là chiêu vây Nguỵ cứu Triệu [2].

[2] kế sách của Tôn Tẫn, Điền Kỵ thay vì cứu Triệu lại dẫn quân tức tốc tiến thẳng đến kinh đô Đại Lương của nước Ngụy, buộc Bàng Quyên phải bỏ việc tấn công Triệu để quay về cứu nước rồi bị quân Điền Kỵ đánh cho đại bại trong trận Quế Lăng.

“Nghênh Phong, Giản Ngôn, điểm năm mươi ngàn binh mã, tức khắc về kinh cứu giá.” Thẩm Lâu quyết đoán nói.

“Không được, ngươi chỉ có hai mươi vạn đại quân, ta mang đi năm mươi ngàn, ngươi còn đánh Âm sơn thế nào?” Chung Hữu Ngọc không đồng ý nói.

“Ta tự có tính toán.” Thẩm Lâu không suy nghĩ mang hắn đi điểm binh.

Thiên tử gặp chuyện, phóng hỏa lên, Chư Hầu bất kể đang ở nơi nào, tất lập tức mang binh hồi kinh. Đây là quy củ khắc vào trong cốt nhục Chư Hầu Đại Dung!

Đại Dung.

Mấy vạn đại quân người Man đột nhiên xuất hiện ở U Châu, chọn tuyến đường đi Sơn Hải quan, thẳng đến Đại Dung. Yến Sơn Hầu không thể chống lại, chết dưới đao Trảm Lang.

Nếu Bắc Vực vô sự, Huyền Quốc công sẽ sớm nhất mang binh chặn cản, tạo thành tường đồng vách sắt ngăn người Man ở quan ngoại. Song, Thẩm Lâu thâm nhập Bắc Mạc, Thẩm Kỳ Duệ bị Phệ Linh làm hại mất hết linh lực, nằm trên giường không dậy nổi. Người Man đối phó với tiểu Chư Hầu phía Bắc Sơn Hải quan, như cắt rau gọt dưa.

Nguy cấp, kinh thành lâm nguy.

“Tiện nhân!” Phong Chương tát Chu Lương Viện ngã lăn xuống đất, “Các ngươi đây là ý gì?”

“Điện hạ và Đại Vu, bất quá đôi bên cùng có lợi, đây chính là Thái tử ngài nói.” Chu Lương Viện ôm mặt, giọng mang chê cười mà nói.

“Cô cho hắn tiện lợi, hắn thay Cô giải quyết những lão già kia; Cô ngăn cản Thẩm Lâu tấn công Bắc Mạc, hắn khuyên Ô Lạc Lan Hạ Nhược hoà đàm với Đại Dung. Những thứ này đều đã nói!” Thái tử nắm lấy vạt áo Chu thị lôi người tới cửa điện, kẽ mắt muốn rách mà chỉ ra bên ngoài, “Nhưng hắn đang làm gì?”

Chu Lương Viện không hề sợ hãi, gỡ bỏ khóe miệng bị đánh nứt, cười trên đau khổ của người khác: “Đại Vu nói, hợp tác giữa chúng ta và điện hạ, đã kết thúc. Tiếp đó, thuận theo thiên ý.”

“Báo —— người Man đã đánh tới cổng Chính Dương!” Kinh đô và tiểu tướng đại doanh vùng lân cận đầy đầu mồ hôi chạy tới báo tin.

Thời điểm Đại Dung thành lập, Thái tổ Hoàng Đế dùng núi đá Mạc Quy Cốc sửa chữa thành tường thành cao chót vót, người ngự kiếm qua trên tường sẽ té xuống, căn bản không qua được. Cho nên tấn công Đại Dung, chỉ có thể dùng cách cổ nhất.

“Oanh ——” tiếng cự mộc va vào cửa thành, vang vọng trong kinh thành vắng lặng, bách tính người phàm sợ hãi không thôi, các tu sĩ thì tụ tập trước Thiên môn, chờ Hoàng thất trốn đi. Tu sĩ biết ngự kiếm, chỉ cần cách xa bức tường cao này, thì có thể cao chạy xa bay.

“Thái tử điện hạ, người Man binh lực đông đảo, chúng ta hay là rút lui trước đi. Lùi tới núi Thiên Lao, bên đó có đại quân, có thể chống lại.” Quan Đông cung run lẩy bẩy khuyên nhủ.

“Cút!” Thái tử một cước đá văng quan Đông cung, “Kinh thành phá, nước nào còn? Bọn ngươi là muốn Cô làm người vong quốc sao? Điểm hỏa, triệu Chư Hầu đến Cần Vương cứu giá.”

“Cuối cùng cũng coi như ngươi còn chút cốt khí!” Âm thanh Nguyên Sóc Đế trung khí mười phần từ ngoài điện truyền đến, mọi người trong điện đều sững sờ.

Phong Trác Dịch thân mang cổn phục Đế Vương chậm rãi đến, mười hai Kim Ngô Vệ trái phải, thị vệ ngoài điện cùng quỳ xuống đất.

“Phụ… Phụ hoàng…” Phong Chương không thể tin nhìn Phong Trác Dịch tinh thần quắc thước, vừa nhìn về phía Chu thị.

Chu thị cũng vô cùng ngạc nhiên, bùa chú Phệ Linh của Đại Vu, vậy mà mất hiệu lực!

“Hoàng Thượng bình phục, chư vị sao một bộ như phụ mẫu chết sạch thế?” Chu Tinh Ly từ phía sau Nguyên Sóc Đế ló đầu ra.

“Có lẽ bị thuộc hạ hù đến.” Thống lĩnh Vũ Lâm Quân lưng hùm vai gấu đáp, nhấc đầu Phó Thống lĩnh trong tay ném tới trên đất, lăn lông lốc tới bên chân của quan Đông cung kia.

Thống lĩnh Vũ Lâm Quân lúc trước bị Thái tử sai ra ngoài lùng bắt Phong Trọng, còn lại hai tên Phó Thống lĩnh, một tên là Chu Kháng, một tên chính là vị này, đều là người của Thái tử.

Tác giả có lời muốn nói:

Tiểu kịch trường:

Thái tử: Phệ Linh này thế nhưng không dùng được, quá kém!

Chu thị: Thân, hàng tiêu dùng một lần, không thể đổi trả nha

Thái tử: Khốn kiếp, để ta nói chuyện với lão bản của các ngươi

Đại Vu: Đại Vu xuất phẩm, tuyệt không phải hàng nhái, không tin ngươi ăn thử xem

Thái tử:…

Trùng Trùng: Hả? Các ngươi vừa nói ăn cái gì?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play