Nhạn Môn quan đồ thành, Thẩm Lâu lại không bắt đầu đánh từ Nhạn Môn quan, mà mang đại quân về hướng Tây, từ phụ cận Hạ Lan Sơn đánh xuống Bắc.
“Bọn khốn kiếp đó còn chưa đi xa, chúng ta phải đuổi theo ngay!” Thẩm Doanh Doanh kéo dây cương ngựa huynh trưởng, cắn răng nghiến lợi muốn đánh thẳng hướng Bắc.
“Thả con săn sắt, bắt con cá rô, không nên đuổi nha đại chất nữ.” Chu Tinh Ly được Thẩm Lâu gọi tới nghiên cứu vu thuật, lười biếng ngồi trên thân Xuân Ngấn kiếm lượn lờ giữa không trung, lắc lư nói.
Đường trải từ đây hướng Bắc gồ ghề nhiều núi. Người Man nếu dám phách lối móc mắt như vậy, lại không sợ quân Bắc Vực đuổi theo, chắc chắn là muốn thả con săn sắt.
“Mắt những người này liệu có liên quan với Phệ Linh không?” Thẩm Lâu hỏi Chu Tinh Ly.
“Tám chín phần mười, ” Chu Tinh Ly mò trong đám bùn đất ra một con mắt bị người Man đánh rơi, rửa sạch sẽ, soi dưới ánh nắng, “Hạt trắng chính giữa Phệ Linh, không chừng chính là mắt người. Mắt là thứ tụ linh, là nơi trên người dễ luyện hóa nhất. Nghe đồn thời kỳ thượng cổ, có tà ma dùng 999 con ngươi làm thành trận địa ngàn mắt, bên trong có hơn một nghìn ảo trận chồng chất tầng tầng lớp lớp, bất cứ ai đi vào cũng không thể ra ngoài được nữa.”
Lời Chu Thái sư học tạp giảng, bọn thổ phỉ Thẩm gia không thích nghe. Thẩm Lâu cảm ơn Chu Tinh Ly, rồi đi chỉnh binh, lưu lại một trăm quân Bắc Vực ở lại võ thành khắc phục hậu quả, những người còn lại lập tức nhổ trại.
Hạ Lan sơn là vùng giao giới mấy bộ tộc Bắc Mạc. Tuy Hạ Nhược thống nhất bộ tộc, nhưng các bộ quý tộc đều có tính toán của mình, những nơi giao giới phòng vệ rất sơ sài. Đời trước Thẩm Lâu đi theo đường này, suýt nữa phá được Vương đình Bắc Mạc. Chẳng qua lúc đó lương thảo, Lộc Ly triều đình cung cấp chưa tới, đại quân rơi vào khốn đốn, Thẩm Lâu bị ám hại trúng Phệ Linh.
Tuyên chiến lập tức đánh, đại quân một đường thế như chẻ tre, tin chiến thắng liên tiếp báo về. Ôn Thạch Lan không rảnh tới Nam Vực so kiếm, sớm trở về Bắc Mạc.
“Nếu ngươi đã nhận Lâm gia, tro tàn cha ngươi an táng về mộ tổ đi.” Lâm Diệp Đan cau mày, nhìn bình sứ trắng trói dây đỏ trong tay Lâm Tín.
“Bản Hầu khi nào nói nhận Lâm gia?” Lâm Tín nhíu mày.
Lâm Diệp Đan nhất thời đen mặt.
“Việc của thúc phụ, nhi tử và Bất Phụ thương lượng. Tấu về triều đình, làm phiền phụ thân mau viết.” Lâm Khúc bình tĩnh kiếm cớ đuổi phụ thân đi, ôn nhu cười mỉm nhìn Lâm Tín.
Vừa mới chính mồm nói mình cũng là người Lâm gia, lúc này đổi ý, Lâm Tín không hề cảm thấy thẹn thùng, “Tro tàn nương ta còn ở trong tay người Man, chờ ta tìm về, sẽ hợp táng hai người họ về Lộc Tê Đài. Lâm gia các ngươi thư hương truyền lại đời sau, không cho nàng xuất giá, chắc chắn cũng không chịu để nàng vào mộ tổ, không cần phí lời.”
“Thúc phụ đã tự lập môn hộ, vốn nên an táng tại Lộc Tê Đài. Chỉ là hiện nay Lộc Tê Đài còn chưa sửa tốt, nếu ngươi tin vi huynh, trước khi tìm được tro tàn thẩm thẩm, không bằng tạm để tro tàn thúc phụ ở Nhụ Tuyết Lư.” Lâm Khúc nói, hợp tình hợp lý, khiến người khác không thể cãi được.
Nghĩ tới trước mắt còn nhiều trận chiến ác liệt phải đánh, thực không có thời gian trở về Lộc Tê Đài an táng phụ thân. Lâm Tín suy nghĩ một chút, liền để tro tàn lại Đông Vực, một mình đi Nam Vực.
Tuy tin sư bá nhà mình có thể thắng Ôn Thạch Lan, nhưng vụ Phệ Linh vẫn nên nhắc nhở một chút, nhắc hắn sớm phòng bị.
Trong sừng trâu màu đen, còn một tấm phù Phệ Linh, bị đốt cháy tại chỗ, chỉ để lại cái sừng trâu rỗng. Liên quan với tấu dâng Đế Vương, cùng đưa đi Đại Dung.
Kết thúc thi Xuân, Anh Vương điện hạ bận rộn hồi lâu rốt cuộc cũng rảnh rỗi, ngồi trong Vương phủ ăn cá mè. Hoa đào vừa nở, là thời tiết thuận lợi cho lũ cá mè vừa béo vừa nhiều. Phong Trọng sớm sai người mua rất nhiều cá mè, vốn định chờ Lâm Tín trở về cùng ăn, không biết tên kia sao chậm chạp mãi không về, thực sự không nhịn nổi liền một mình ăn trước.
“Khởi bẩm Vương gia, Uyên A Nhận Lục cầu kiến.” Thị vệ của Vương phủ chạy đến thông bẩm.
Uyên A Cửu Nhận của Lâm Tín, thường ngày đi sau Cát Lộc Hầu đảm nhiệm chức trách hù người, thỉnh thoảng dùng để truyền tin, mọi người thường chẳng nhớ được bộ dạng bọn họ. Nhưng chỉ cần thấy cẩm bào khổng tước xanh biếc, thì sẽ không nhận sai.
“Cho hắn vào.” Phong Trọng cũng không ngẩng đầu lên, vừa ăn vừa nói.
“Tham kiến Anh Vương điện hạ, Hầu gia sai thuộc hạ mang tin đến cho ngài, ” Nhận Lục quỳ trên mặt đất, hai tay dâng một phong thư và một cái sừng trâu, “Vật này do Ôn Thạch Lan lưu lại, Hầu gia bảo ngài dâng cho Hoàng Thượng.”
Phong Trọng ăn nốt miếng cá cuối cùng, lúc này mới ngẩng đầu nhìn về phía Nhận Lục, lại không đứng dậy nhận đồ, thong thả bưng cốc nhỏ, nhấp ngụm trà, “Hầu gia các ngươi khi nào hồi kinh?”
“Thuộc hạ không biết.” Nhận Lục vẫn duy trì vật tư thế giương đồ, ngẩng đầu nhìn Phong Trọng.
Vài thị vệ lập tức từ trong góc xông tới, đem Nhận Lục áp trên đất. Phong Trọng dùng mũi kiếm gạt gạt sừng trâu, “Nói, ai sai ngươi giả trang Nhận Lục?”
Mặt “Nhận Lục” lộ vẻ ngạc nhiên nghi ngờ.
Phong Trọng cười lạnh, lộ ra một bên má núm. Có vẻ không hù người được, đành thôi, kéo khóe miệng xuống, dùng kiếm vỗ vỗ mặt người kia, “Ngươi thật sự có vài phần giống Nhận Lục, nhưng cùng lắm cũng chỉ năm phần, nghĩ bản Vương mù sao?”
Hắn từ nhỏ đối thư tịch, mặt người, đã gặp qua thì nhớ mãi. Người gặp một lần, sẽ không nhận sai.
Phong Trọng xếp thư và sừng trâu gọn vào hộp gỗ, cầm đi cho Nguyên Sóc Đế, báo có người giả mạo Nhận Lục truyền tin cho hắn, thư và sừng trâu hắn vẫn chưa hủy, còn thỉnh phụ hoàng định đoạt.
Lúc này, Nguyên Sóc Đế Phong Trác Dịch, đang cầm thư và sừng trâu Đông Vực truyền tới lật xem. Có thể tưởng tượng được, nếu Phong Trọng tin gã giả Nhận Lục, cầm sừng trâu đến tranh công, sẽ gây nên tình hình cỡ nào.
“Vật ấy do người kia lừa nhi thần dâng cho phụ hoàng, kính xin phụ hoàng đừng đụng vào, ngừa có trá.” Phong Trọng sai thị vệ bưng hộp gỗ, không cho hắn tới gần long ỷ.
Phong Trác Dịch nhìn về phía Thái tử đứng một bên, thần sắc có chút lạnh. Chuyện gạt này không dùng được, nhưng có thể chọc giận hắn chán ghét Anh Vương, hiển nhiên không thể không liên quan tới Thái tử.
Thái tử lại một mặt thản nhiên, “Có thể sớm biết Đông Vực dâng là vật gì, việc này thật kỳ lạ, không bằng giải người kia tới, hỏi cho rõ.”
Đây là muốn đối chất, Phong Trọng cảm thấy sự tình có chút không đúng.
Nhận Lục giả mạo bị trói chặt dẫn tới trước mặt Đế Vương, há miệng run rẩy quỳ trên mặt đất, cũng không biết có phải quá sợ hãi hay không, sắc mặt vừa xanh vừa trắng.
Phong Trọng nhìn về phía Thái tử, thấy hắn đột nhiên lui về phía sau một bước, thân thể kề bên đại trụ Bàn Long, giống gặp phải quỷ mà đầy mặt khiếp sợ: “Ngươi…”
“Thái tử, ngươi nhận ra hắn?” Nguyên Sóc Đế nhíu mày, âm giọng giận hờn chất vấn.
Nhận Lục giả mạo quỳ trên mặt đất, bỗng thân thể hơi co quắp, từ trong cổ họng phát ra tiếng “ôi ôi” trầm thấp.
Chớp mắt, Phong Trọng nhảy lên, dựa vào lực linh kiếm cấp tốc lùi về sau. Da dẻ quanh thân Nhận Lục giả đột nhiên phồng lên, “Oành” một tiếng nổ tung ra, máu tươi phun văng đến trên người Nguyên Sóc Đế và hai ngự tiền thị vệ.
Thái tử đúng lúc trốn đến sau cây cột lớn, lông tóc không tổn hại.
“Hộ giá, hộ giá!” Phong Trác Dịch hoảng sợ hô to, hai cận vệ lập tức rút linh kiếm, định kích phát Lộc Ly, nhưng chân mềm nhũn, song song ngã quỵ trên mặt đất, phun máu. Đây là dấu hiệu linh mạch bị phong!
Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu kịch trường:
Hoàng Đế: Ta là ai, ta ở đâu?
Trùng Trùng: Ngươi trúng kế nha cha!
Hoàng Đế: Mau tới hộ giá!
Trùng Trùng: Ta cũng tự thân khó bảo toàn a, chờ ta ăn cá bình tĩnh một chút
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT