Mấy vết thương ở vai và cánh tay lộ trên mặt nước có thể thấy rõ ràng, tay phải vừa thay thuốc, còn tội nghiệp mà giơ cao trên không trung.
Căn bản không phải thời điểm nên làm chuyện này!
Thẩm Lâu giữ mặt Lâm Tín, cáu giận hôn lên. Bờ môi mềm mại dính nước, giữa căn phòng khô lạnh, càng trở nên ngọt ngào. Lâm Tín quay người, ôm cổ Thẩm Lâu.
Xúc cảm da thịt dán vào nhau quá mức tốt đẹp, dần dần đem lý trí đốt cháy hầu như không còn. Ngón tay mang theo kén mỏng [1] một đường tiến xuống, men theo khe hở chui vào.
[1] kén mỏng ở đây là tay Thẩm Lâu luyện kiếm nên có lớp chai đó (๑꒪▿꒪)
Lâm Tín đang không thành thật sờ loạn nhất thời trắng mặt, lung lay muốn né tránh, “A… Đau!”
Thẩm Lâu cả kinh, y có thể phân biệt được Lâm Tín là đau thật hay diễn kịch làm nũng, thanh âm này rõ ràng cho thấy rất đau, cuống quít rút khỏi, ôm Lâm Tín hơi phát run kinh ngạc nói: “Sao như vậy?”
“Ngươi không dùng mỡ a!” Lâm Tín tức giận nói.
Nhớ lại kiếp trước triền miên, Thẩm Lâu có chút mờ mịt, “Ở Lộc Tê đài…”
“Ta trước đó tự thoa.” Lúc trước hắn trói người, đối phương lại không muốn, không thể hi vọng Thẩm Lâu chuẩn bị cho hắn, mỗi lần đều trốn đi chuẩn bị tốt mới lại tới gần.
Hồng la trướng ấm, che đậy bầu không khí cực nóng, lưu lại sai hận.
Thẩm Lâu trong lòng đau đớn, cúi đầu hôn trán Lâm Tín một cái, “Trách ta.” Ôm người vào trong ngực, hảo hảo an ủi.
Ở thôn trấn hoang vu xa xôi này, không thể nhanh chóng tìm được thuốc mỡ. Huống chi Thẩm Lâu tỉnh táo lại, cũng không nỡ động đến hắn trong tình trạng thân thể này, chỉ có thể làm chút chuyện “huynh đệ đồng lòng”. Một thùng nước nóng bị dằn vặt thành nước lạnh, Thẩm Lâu ôm Lâm Tín ở trên giường chợp mắt. Lúc mở mắt ra, trời đã tối.
Cửa phòng từng nhà đóng chặt, trấn nhỏ vắng lặng không một tiếng động, vang lên từng trận tiếng chuông lanh lảnh.”Leng keng ——” như là tiếng lục lạc lung lay trên hoang mạc, rất êm tai. Như xa như gần, như có như không.
Tên tiểu nhị nhỏ gầy ở trong đại sảnh, vọt chui xuống gầm bàn, ôm chân run lẩy bẩy.
Cảm giác bị thứ gì đột nhiên tập trung, tiểu nhị cắn răng, đột nhiên ngẩng đầu, thấy một cái mặt người lộn ngược. “A a a a!” Như con chuột đuôi dính lửa, lăn lộn chạy trốn ra ngoài, đầu đụng vào tủ gỗ.
“Tiểu nhị ca, ngươi làm sao vậy?” Lâm Tín ngồi trên bàn, ung dung nhìn hắn.
“Leng keng ——” tiếng chuông vẫn kéo dài vang lên, gió Bắc thét gào mang theo đất cát mù mịt đầy trời, che ánh trăng mờ mờ ảo ảo.
Nước sơn trên cửa loang lổ, trụ hành lang đổ gãy, tấm biển “Chu phủ” chia năm xẻ bảy rải rác trên mặt đất, có thể ít nhiều thấy được phong quang ngày xưa. Không biết có phải khí tức người sống quấy nhiễu quỷ quái trong phòng hay không, hai người vừa bước vào trong viện, tiếng chuông lập tức biến mất không còn tăm hơi.
Lâm Tín lấy chiếc gương đồng nhỏ thó ở khách điếm, một đầu ngón tay liền duỗi tới trước cái miệng nhỏ, nắm chặt ngón tay man mát kia, có chút không nỡ dùng. Nhanh chóng vẽ xong phù, ngậm ngón tay kia vào trong miệng hút hút, mới trả lại Thẩm Lâu, “Tay ngươi sao còn lạnh như vậy, cần mua kiện áo cừu.”
Sử dụng linh lực sẽ động tới thần hồn, Thẩm Lâu thường ngày có thể không dùng sẽ không dùng, như việc vận chuyển linh lực làm ấm người xa xỉ này, tất nhiên không có.
“Không sao.” Thẩm Lâu nhẹ nhàng chà xát đầu ngón tay, nắm thành đấm giấu trong tay áo.
Lâm Tín cầm âm kính kiểm tra xung quanh, nhà nào không có người ở thường có âm khí nặng, gần giống với hồn trận tự nhiên, dễ dàng hấp dẫn tử hồn bay đến. Nhưng, nhìn một vòng, trong căn nhà trống không này vậy mà không có đến một hồn!
Thẩm Lâu từng tới đây, dựa vào ký ức vào trong chính đường tìm kiếm Lộc Ly. Lúc trước khi y đến, Chu gia vẫn còn mang vẻ tráng lệ, chưa bị thân thích khắp nơi chạy tới hôi của.
Bàn ghế ngổn ngang, cả phòng tàn tạ, nóc nhà trống hoác. Ánh trăng tiến vào, chiếu lên hương án rạn nứt, trắng bệch. Theo vị tức phụ điên điên khùng khùng kia nói, Thôn Hồn Độc Ưng chính là từ nơi này xông tới ăn trượng phu và trượng phụ mẫu của nàng.
Một trận gió lớn thổi qua, bụi bặm trên nóc nhà theo gió vào, Thẩm Lâu nhấc tay áo che chắn, chợt nghe tiếng Lâm Tín nhỏ giọng kinh ngạc thốt lên, lập tức đề khí nhảy ra.
“A, cát bay vào mắt.” Lâm Tín khó chịu híp mắt, vừa mới trợn mắt lên xem gương, thình lình bị gió cuốn cát bụi thổi mù mịt khắp cả mặt mũi.
“Để ta.” Thẩm Lâu nắm cằm hắn, thổi mắt giúp hắn.
Lâm Tín bị thổi khiến mắt chớp không ngừng, bỗng nhiên liếc thấy âm gương chợt lóe, “Nhanh nhìn gương!”
Thẩm Lâu cúi đầu, nhìn về phía mặt kính, chợt thấy một tia u hồn. Kia hẳn là nữ nhân, vẫn duy trì dáng dấp khi còn sống, tóc dài chỉnh tề bện thành rất nhiều bím tóc nỏ, rủ xuống sau lưng.
“Suỵt ——” Lâm Tín xoa xoa mắt, ra hiệu Thẩm Lâu đừng lên tiếng, từ trên Dương Cốc vẽ ra một tia tồn trữ hồn lực, đẩy nhẹ về sau.
Hồn nhẹ như bụi, chút sức nho nhỏ này đủ khiến nàng quay người. Nữ tử kia thật sự quay lại, lộ ra một khuôn mặt rõ ràng là mặt mỹ nhân. Hốc mắt thâm thúy, sống mũi cao thẳng, hồ đồ mờ mịt nhìn về phương xa.
Đáy mắt phong tồn nơi ký ức sâu xa, như nước lũ tràn về, đột nhiên nổ tung, mang theo khí thế của thiên quân vạn mã, dâng trào mà ra.
“Nương!” Lâm Tín thất thanh kêu lên, đưa tay muốn chạm vào nàng, bị Thẩm Lâu ngăn cản, “Đó là hồn nương ta, ta nhận ra!”
Thẩm Lâu nắm lấy hai tay hắn, nhìn khuôn mặt hồn kia và Lâm Tín có bảy phần giống, “Đừng chạm vào nàng, đây là tàn hồn.”
Tàn hồn, là một phần thần hồn, còn yếu đuối hơn những du hồn bình thường, chạm vào ắt tán.
Lâm Tín lúc này mới tỉnh táo lại, lẳng lặng nhìn chốc lát, “Tàn hồn nương ta, tại sao lại ở đây?”
“Đây có lẽ, là nguyên nhân Thôn Hồn Độc Ưng xuất hiện ở Đại Hoang.” Thẩm Lâu nhíu mày, tàn hồn không thể lưu giữ quá lâu, nhất định phải có linh khí bảo hộ.
Đại Hoang, Độc Ưng, tàn hồn, Chu gia…
Thì ra là như vậy!
Phù trên âm kính biến mất, Lâm Tín hoảng loạn muốn vẽ lại, bị Thẩm Lâu nắm tay, trực tiếp kéo đến nhà chính.
“Tức phụ kia nói, Độc Ưng là từ nơi này xuống dưới.” Thẩm Lâu chỉ vào cái hang lớn trên đầu nói.
“Nhà này nhỏ như vậy, sao có thể có Độc Ưng, cùng lắm chứa được thú vật mà thôi.” Lâm Tín sốt ruột muốn gặp mẫu thân, không muốn xem nóc nhà thủng.
“Không sai.” Cùng lắm một con thú vật, vậy chắc chắn có thứ gì hấp dẫn Độc Ưng, khiến nó vội vàng lao xuống dưới. Thẩm Lâu nói, dùng Ngu Uyên đẩy bàn trà nứt, lộ ra một tảng đá xanh. Ánh trăng chiếu thẳng tới, lộ ra vài phần kì dị.
Lâm Tín nhìn Thẩm Lâu, nhất thời hiểu rõ ý tứ của y, đi lên phía trước, gạt bỏ bụi bặm trên gạch, gõ gõ. Rỗng!
Rút Thôn Câu cạy gạch ra, lộ ra vài gốc dây nhỏ đỏ như máu, dựa vào ánh trăng, có thể nhìn thấy dây nhỏ chui tới cái hộp gỗ.
“Cẩn thận!” Ngăn cản Lâm Tín nỗ lực cắt đứt hồng tuyến, Thẩm Lâu nhìn kỹ hồng tuyến quỷ dị, rõ ràng chính là chú thuật ngày ấy thương tổn Lâm Tín.
“Trong cái hộp kia, nhất định là…” Nói còn chưa dứt lời, đột nhiên bị Thẩm Lâu che miệng lại, ôm nhảy trên xà nhà, giấu mình trong bóng tối.
Linh quang từ không trung tới, chậm rãi tắt trong sân.
“Hẳn là nơi này,”
Lâm Tín cả kinh, ngữ điệu giả tạo, mang theo vài phần nhát gan, không phải Chung Tùy Phong còn là ai?
Chung Tùy Phong đi tới, mấy tên người Man thân mang bạch y theo sau. Những người Man kia vội vội vàng vàng, huyên thuyên nói một chuỗi.
Lâm Tín nghe không hiểu Cực ngữ, quay đầu hỏi Thẩm Lâu. Ngón tay Thẩm Lâu đặt giữa lòng bàn tay hắn, nhanh chóng viết ra.
“Ngươi xác định ở đây? Đồ vật quý giá như vậy, sao có thể để ở nơi tan hoang này?”
“Sáu năm trước Độc Ưng từng tới nơi này, ” Chung Tùy Phong chỉ chỉ đỉnh lỗ tròn, chợt phát hiện mặt đất bị người chạm quá, lập tức bước nhanh tới, nhìn thấy hồng tuyến chưa bị làm sao, nhất thời thở phào nhẹ nhõm, “Nói rõ trước, ta đem vật ấy hiến cho Đại Vu, Bắc Mạc phải phong ta làm quý tộc.”
“Đó là đương nhiên, ngươi là người Đại Vu chọn, Đại Vu sẽ cho ngươi tất cả.” Người Man kia thành kính nói.
Chung Tùy Phong kết thủ ấn phức tạp, cắt ngón tay nhỏ một giọt máu xuống, hồng tuyến kia lập tức chuyển động, leo đến tay Chung Tùy Phong.
Hộp gỗ bị lấy ra, bên trong chứa vòng bạc nhỏ, bên trong xuyên một cái lục lạc tinh xảo.
“Leng keng ——” không lay tự động, không gió tự vang, thanh âm lượn lờ.
Mấy người Man, nhìn thấy chuông này, lập tức cùng nhau hành lễ, hưng phấn hoa chân múa tay nói, “Đây là Giác Linh của Thánh nữ! Không sai!”
Trùng khớp vẽ hình ảnh hiện lên trong âm gương, tàn hồn Lan Tô đang hồ đồ vòng quanh Giác Linh, nàng tới gần một chút, linh sẽ vang. Nhiễu vài giây, liền bay đến gần Lâm Tín, tỉnh tỉnh mê mê mà đưa tay, tựa hồ muốn chạm vào hắn.
“Chúng ta mau mau đi thôi.” Chung Tùy Phong chưa giao Giác Linh cho người Man, mà cất trong ngực mình, khi bọn họ ra khỏi gian phòng này, tàn hồn đưa tay lại như diều đổi tuyến, bị túm bay đi.
Kẽ mắt Lâm Tín muốn rách, liều mạng nhảy xuống.
“Đại Quốc công, đây là muốn đi nơi nào?” Kiếm khí xẹt qua một vết cắt sâu hoắm trên mặt đất ngay trước người Chung Tùy Phong, Lâm Tín dùng kiếm chỉ vào đám người kia, từng điểm từng điểm đốm sáng chậm rãi từ trên người những người này tiêu tán, rơi xuống Dương Cốc kiếm, biến mất không còn tăm hơi.
“Lâm Tín!” Chung Tùy Phong theo bản năng lùi về sau một bước, “Ngươi sao lại ở chỗ này?”
Nghe đến danh tự Lâm Tín, những người Man kia vội vã rút đao, trong miệng xì xà xì xồ nói một chuỗi, tâm trạng kích động.
“Giao Giác Linh ra đây, gia tha các ngươi một mạng.” Lâm Tín lười phí lời cùng đám người này, ngược lại cũng nghe không hiểu, trực tiếp động thủ. Một kiếm chém tới tên người Man cách hắn gần nhất, đạp lên vai hắn nhảy lên, linh kiếm trên không trung vẽ thành vòng tròn viên, xoắn về phía đầu người đó.
Chung Tùy Phong rút linh kiếm, quay người muốn trốn, bị Thẩm Lâu giơ kiếm chặn lại.
“Chung Nhị thúc, muốn đi đâu?”
Nhìn thấy Thẩm Lâu, Chung Tùy Phong cực kỳ kinh hãi, lập tức co đầu lại. Tư chất của hắn không tốt, nếu không sinh ở Chung gia, thì chỉ có thể làm tu sĩ bình thường. Đối với Thẩm Lâu kỳ tài ngút trời này, sợ hãi nảy sinh từ trong gân cốt.
Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu kịch trường:
Chung Tùy Phong: Tại sao lời kịch của ngươi giống hắn
Lâu Lâu: Lại bị ngươi nghe ra! Ta còn cố ý thay đổi nhã trí hơn
Tín Tín: Cái này gọi là trong lòng có nhau
Lâu Lâu: Cái này gọi là phu xướng phu tùy
Chung Tùy Phong:… Nội tâm không hề gợn sóng, thậm chí có chút muốn đánh người
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT