Một đạo linh quang vụt tới từ phía chân trời, biến mất trong rừng tùng của Hoán Tinh Hải.

Mãi đến tận lúc miệng băng Thẩm Lâu vừa mở một lần nữa bị tuyết bao phủ, nụ hôn dài này mới miễn cưỡng kết thúc.

“Ta run chân.” Lâm Tín treo trên cổ Thẩm Lâu, chơi xấu không muốn đi.

Thẩm Lâu nhẹ mổ bên khóe miệng hắn, “Ta cõng ngươi.” Bắc Vực lạnh giá, đứng lâu trong tuyết tiêu hao linh lực, vẫn nên mau chóng trở về.

Lâm Tín đắc ý nằm nhoài trên lưng Thẩm Lâu, buộc chặt dây lưng áo khoác, phủ lên cả hai người. Trên biển băng tuyết, một người cõng một người, trong lòng đều ấm áp, chậm rãi tiến lên.

Vuốt ve hươu con trong tay, Lâm Tín không nhịn được len lén cười, “Ai, ta hỏi ngươi, hồi ở Lộc Tê đài, kỳ thực ngươi nguyện ý đúng không?”

Thẩm Lâu ho nhẹ một tiếng, không nói lời nào, hai tai dần dần đỏ lên.

Bị khóa xích sắt nhục nhã, chỗ nào nguyện ý? Chỉ là ngoảnh mắt nhìn Lâm Tín như vậy, vẫn khó kìm lòng nổi, mỗi ngày đảo quanh Cửu Tiêu cùng Địa Phủ trầm luân điên đảo, dục tiên dục tử.

Lâm Tín nghiêng đầu nhìn lỗ tai hồng hồng kia, không nhịn được há mồm cắn chặt, “Chậc, thảo nào mỗi lần đến cuối ngươi đều phản nhào tới, là không nhịn được đi? Giả vờ chính nhân quân tử gì chứ, rõ ràng lòng đầy ham muốn, còn bày đặt làm bộ dạng kiên trinh bất khuất, quả nhiên là…”

“Lâm Tín!” Thẩm Lâu cắn răng.

“Làm sao? Thẹn quá thành giận! Có phải cực kỳ muốn đem ta đặt trên mặt tuyết, giải quyết tại chỗ nha?” Lâm Tín vịn vai nhìn mặt y, kết quả Thẩm Lâu đột nhiên buông tay, cả người rớt xuống, nháy mắt, lưng đã áp trên thân cây phong lớn.

Bất tri bất giác, vậy mà đã đi tới Phong Tân, trước cửa có hàng cây già trăm năm tuổi, tích đầy băng tuyết.

Thẩm Lâu đem Lâm Tín đặt trên cây khô, ngăn chặn cái miệng kia nói hưu nói vượn, tuyết ở ngọn cây chấn động rì rào rớt xuống, Ma Tước đứng đầu cành bị cả kinh, hoảng loạn bay cao.

“Thế tử… Ai nha!” Tử Xu ra nghênh tiếp, thấy một màn như thế, sợ đến suýt ném người tới hồ băng.

Lâm Tín mới vừa thò tay vào trong vạt áo Thẩm Lâu, nghe tiếng thét kinh hãi, vốn không muốn để ý tới. Nhưng Thẩm Lâu là loại người trọng mặt mũi, lập tức ngừng lại, dùng áo khoác chặt chẽ bao lấy Lâm Tín khóe mắt ửng hồng.

Tử Xu lúng túng đứng tại chỗ, tay chân thừa thãi không biết để đâu. Hoàng Các nghe tiếng đi ra, không biết xảy ra chuyện gì, mở miệng nói thẳng: “Thế tử, Tây Vực Chung gia có người đến, Quốc Công gia mời ngài lập tức qua một chuyến.”

Lâm Tín nhớ tới linh quang vừa liếc thấy, thì ra không phải hắn quá kích động mà thấy ảo giác?

“Biết rồi, ” Thẩm Lâu đỡ Lâm Tín dừng lại, sửa lại vạt áo cho hắn, “Ta qua một lát.”

“Ta cũng đi!” Lâm Tín nghiến răng, Chung gia đáng chết, xưa nay chưa từng mang đến cho hắn chuyện gì tốt.

Sắp cuối năm, quà tặng lễ cũng đã đưa qua từ lâu, các thế gia thường không qua lại vào thời điểm này, đều ở nhà chờ ăn Tết. Chung gia lúc này phái người đến, hẳn đã xảy ra việc gì gấp.

“Người Địch đột nhiên xâm phạm, Nhị gia không có phòng bị, liên tiếp bị hạ xuống hai toà thành. Không còn cách nào, sai tiểu nhân tới cầu viện.” Người quen, là thuộc thần lúc trước đưa rượu Đồ Mi tới Nam Vực, Ngô Triệu Dương.

Ngô Triệu Dương lo lắng, quỳ gối trước mặt Thẩm Kỳ Duệ ngôn từ khẩn thiết.

Thẩm Kỳ Duệ đỡ hắn đứng dậy, thở dài nói: “Tùy Phong sao lại hồ đồ như vậy, dù ăn Tết, cũng không thể rút hết binh.”

Khuôn mặt Ngô Triệu Dương lộ vẻ lúng túng, “Nhị gia cũng là thiện tâm, muốn cho các tướng sĩ về nhà ăn Tết.”

Thường tộc khác ở Tây Vực, gọi là người Địch. Người Địch dũng mãnh thiện chiến, có điều số lượng ít ỏi, năm gần đây không biết tại sao, thường xuyên xung đột với Chung gia. Chung Tùy Phong vô năng, mỗi khi đánh không lại, liền hướng Bắc Vực cầu viện, nhưng vẫn không biết luyện binh rèn tướng. Chung gia ngày lại ngày dần dần suy yếu.

“Phụ thân.” Thẩm Lâu kéo Lâm Tín tiến vào.

“Thanh Khuyết, ngươi điểm ba ngàn tinh binh gấp rút đi tiếp viện.” Thẩm Kỳ Duệ bất đắc dĩ nói.

Vì phòng Bắc Mạc dị động, Thẩm Doanh Doanh vừa về tới cửa liền bị sinh phụ phái đi dò xét biên giới, còn chưa trở về. Bây giờ Tây Vực cầu cứu, chỉ có thể phái nhi tử đi.

“Rõ.” Thẩm Lâu đáp ứng, quay đầu nhìn Lâm Tín.

“Ta cũng đi, tiện thể nghiệm Lộc Ly Chung gia.” Lâm Tín một mặt nghiêm túc nói, đầu ngón tay giấu trong tay áo lại vuốt ve đùa nghịch lòng bàn tay Thẩm Lâu.

Thẩm Lâu bất đắc dĩ cười, nắm lấy ngón tay quấy rối kia.

Điểm binh, xuất phát.

Móng ngựa bọc vải nhung phòng trơn trượt, đi giữa trời tuyết phát ra tiếng vang trầm nặng.

Lâm Tín cưỡi ngựa ngang hàng với Thẩm Lâu, bất mãn lắc chân, liếc mắt nhìn dưới thân hắc mã của Thẩm Lâu, “Ngựa này là bị ta chém đứt móng sao?”

Tuấn mã đen bóng tựa hồ cảm thấy đối phương không có ý tốt, nghiêng người chếch sang bên cạnh, cách xa Lâm Tín.

Thẩm Lâu bật cười, “Không phải.”

“A, vậy thì tốt.” Lâm Tín nhìn hai tay thon dài của Thẩm Lâu mà thèm, tính toán làm thế nào cùng y cưỡi chung ngựa.

“Thế tử, phía trước cầu gãy, cần sửa một chút.” Phía trước tiểu binh dò đường chạy về, bẩm báo.

Nơi này là giao giới giữa Bắc Vực và Tây Vực, vì không có thời gian nên đi tắt qua đường nhỏ trong núi. Phía trước là bờ vực, có một cây cầu treo nối liền. Mặt cầu nhiều năm không được tu sửa, bị tuyết đọng ép gãy, ngựa không thể qua.

Thẩm Lâu giơ tay, đội ngũ phía sau lập tức dừng lại.

“Trong vòng một canh giờ sửa tốt.” Thẩm Lâu hạ lệnh, lập tức có công binh đi lót đường cầu, những người khác sửa tại chỗ.

“Đây là nơi nào?” Lâm Tín xuống ngựa, đứng trên đường sơn nhìn ra xa, núi non trùng điệp, tuyết đọng trắng xóa, không nhìn ra phương hướng.

“Hồi Hầu gia, nơi này là núi Toàn Phong, giao giới giữa Bắc Vực và Tây Vực, hướng Đông là đường đến Đại Dung, ” Ngô Triệu Dương quen đường, ân cần tiến lên giới thiệu cho Lâm Tín, “Bên kia là núi Tiên Nữ, truyền thuyết Cửu Thiên Huyền Nữ từng tắm tại ôn tuyền trên đỉnh núi; kia là núi Chiêu Dao…”

Núi Chiêu Dao! Lâm Tín nhìn về phía vùng núi phủ trong mây mù lượn lờ giữa gió lạnh, trong lòng hơi động, xoay người đi tìm Thẩm Lâu, “Lúc này không có chuyện gì, hai ta đi một nơi đi.”

Đuôi lông mày Thẩm Lâu khẽ giật, bất đắc dĩ nhìn Lâm Tín, “Tín Tín, nơi này quá lạnh, trên người ngươi còn có thương tổn.”

“Phi phi phi, đồ háo sắc, nghĩ gì thế!” Lâm Tín đá cẳng chân y, “Nhanh lên, đi theo ta.”

Thuận lấy bầu rượu trên lưng ngựa Thẩm Lâu, Lâm Tín kéo người tới nơi khuất gió, đảo mắt nhìn xung quanh, lấy Dương Cốc kiếm, lôi Thẩm Lâu bay về hướng núi Chiêu Dao.

Núi Chiêu Dao hiểm trở, cảnh sắc cũng không có gì đặc biệt, ít người đến thăm, vẫn thanh lãnh như trước. Hai toà mộ phần dựng ở nơi phong thuỷ tốt nhất, đắp một tầng tuyết mỏng.

Thẩm Lâu nhìn chữ khắc trên bia mộ, lòng hơi chấn động.

Lâm Tín nâng cốc đổ vào trước mộ, trong lòng đọc thầm.”Cha, nương, đây là Thẩm Lâu, ta dẫn hắn đến thăm hai người. Người trước đây ta từng nhắc tới với hai người, nhìn một cái, trông thực tuấn tú đi! Đừng ghét bỏ hắn là nam a…”

Dịch rượu chảy hết, Lâm Tín quỳ xuống trước mộ phần, “Nhị lão tân niên hảo [1].” Quay đầu nhìn Thẩm Lâu, phát hiện y cũng quỳ theo, quy củ dập đầu lạy ba cái.

[1] năm mới vui vẻ

Tác giả có lời muốn nói:

Tiểu kịch trường:

Tín Tín: Đi, dẫn ngươi tới một chỗ yên tĩnh

Lâu Lâu: Nơi này hơi tối a

Tín Tín: Phải tối tối mới tốt nha

Lâu Lâu: (mặt đỏ) ngươi muốn làm gì?

Tín Tín: Ha ha ha, xem, ta mới mua đồng hồ đeo tay dạ quang!

Lâu Lâu: …

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play