Lâm Văn Trúc tỉ mỉ kẻ lông mày cho mình, rồi chậm rãi thay quần áo, sau đó chỉnh kiểu tóc, rồi mới ra khỏi phòng hóa trang. Trong phòng hóa trang lớn vẫn bận rộn, hội vũ nữ vội vội vàng vàng thay đồ, lũ lượt vào phòng thay đồ, lại chỉnh lớp trang điểm trên mặt nhau, còn về những người biểu diễn chính, dễ thấy là họ bất mãn với môi trường ồn ào này, đang ngồi nhíu mày trước gương.

Lâm Văn Trúc đến, khiến mấy người mới không ngừng liếc trộm qua, có đánh giá có khinh miệt.

Lâm Văn Trúc ngồi thẳng xuống, ở đây cũng có chỗ của cô.

Chu Nhan không vui mà trợn mắt, “Hôm nay sao tam thiếu không đến cổ vũ cô thế? Nếu tam thiếu đến, Kim tỷ đâu cần phải phí tâm tư như thế”.

Câu này vừa thốt ra, người cười giễu không ít, có ai không biết tam thiếu đã đến Vân Chi Thượng rồi chứ, còn cố ý lật tung Phượng Vũ Thiên lên rồi đến Vân Chi Thượng, điều này khiến người ta hoài nghi, rốt cuộc tam thiếu có phải là cố ý hay không, chèn ép Phượng Vũ Thiên, rồi lại nâng sức mê hoặc của Vân Chi Thượng lên, phải biết là mấy người bên Vân Chi Thượng đều bị Phượng Vũ Thiên đè ép nặng, không cách nào ngóc đầu lên được đấy.

Lâm Văn Trúc thản nhiên nhìn Chu Nhan, “Tôi ngồi ở đây, sao Chu tỷ tỷ chỉ biết quan tâm tam thiếu mà không biết quan tâm tôi? Tam thiếu đi đâu là chuyện tôi có thể hỏi sao?”.

Chu tỷ tỷ? Người ta không gọi sai, nhưng lại cảm thấy buồn cười, tiếng “trư” (lợn, heo)cũng là âm này, liên hệ “trư” với “Chu Nhan”, ấy chà, cảnh tượng đúng là quá đẹp.

Mọi người đều cố ý hoặc vô tình bật cười. ++

Chu Nhan tức mà không thể bộc phát ra, lườm Lâm Văn Trúc mấy cái cháy mắt, cũng may là lúc này đến lượt cô ta biểu diễn, nếu không thì không biết sẽ giày vò nhau đến thế nào nữa.

Liễu Như Ngọc liếc Lâm Văn Trúc một cái, hơi bất đắc dĩ mà lắc đầu.

Liễu Như Ngọc từ trong xương cốt đã có chút cao ngạo, nhưng lại không thể hiện ra ngoài như Chu Nhan, ngoài ra cô ta ít làm khó người khác, là kiểu người khá dễ ở chung trong Phượng Vũ Thiên, tính cách với ai cũng hiền hòa nhưng không đặt ai trong lòng này, rất dễ khiến đàn ông say mê, đây cũng là nguyên nhân mà cô ta hơn được Chu Nhan.

Lâm Văn Trúc không hồi đáp Liễu Như Ngọc. ++

Người thích đâm chọc là Chu Nhan đã đi rồi, không ai để ý đến Lâm Văn Trúc nữa, cùng lắm là trộm nhìn cô một cái, giống như cô đã biến thành người bị ruồng bỏ vậy, chờ tam thiếu đuổi cô khỏi phủ, điều đó sẽ chứng thực cho cái danh bị ruồng bỏ của cô. Cô cảm thấy hơi buồn cười, cho dù cô thật sự bị Diệp Khuynh Lăng vứt bỏ, đó cũng là do Diệp Khuynh Lăng đào hoa ba dạ hai lòng, nhưng sẽ không có ai trách Diệp Khuynh Lăng, mà họ sẽ chỉ cảm thấy sức hút của cô không ổn, giá trị tụt xuống, rõ ràng mọi người có thể coi như là đồng nghiệp của nhau, nên có lòng cảm thông với nhau mới phải, nhưng mà đám người ở đây sẽ chỉ cười nhạo hoặc bỏ đá xuống giếng với cảnh ngộ của người khác.

Tiếp theo Lâm Văn Trúc vẫn còn phải biểu diễn một ca khúc, cô chỉ đành đợi đến cuối cùng, hôm nay là do cô mở màn và khép lại buổi biểu diễn, mở màn trước đó không được coi là tốt, có lẽ tân sủng của tam thiếu là cô đã trở thành hoa cúc lỗi thời rồi, rất nhiều khách cũ không còn cảm nhận được sức hút của cô nữa.

Lâm Văn Trúc ngồi một lát, ngay cả việc Cố Hương Liên đi vào lúc nào cũng không chú ý đến.

Người xem trò hay cũng không ít, mặc dù hôm nay tâm tình mọi người đều khá nặng nề. Kim tỷ hi vọng hôm nay có thể vực dậy được Phượng Vũ Thiên, không cho phép xuất hiện bất cứ sai lầm nào, mọi người đều biết hôm nay quan trọng đến thế nào, liên quan đến việc Phượng Vũ Thiên có huy hoàng trở lại như trước không, có thể chèn ép Vân Chi Thượng như trước không, tâm tình này nặng nề, thế nên cần phải được thả lỏng.

Cô gái tiền sủng và hiện sủng hoặc là nói đã trở thành tiền nhiệm sủng của tam thiếu ngồi cạnh nhau, sẽ xảy ra chuyện gì đây? Là hoàn toàn trở mặt, hay là đồng cảm vì cùng cảnh ngộ với nhau?

Mọi người đều chờ mong Lâm Văn Trúc và Cố Hương Liên giằng co, chờ mong này đã bốc cháy lâu lắm rồi, trước đây hai người họ chưa thể giằng co với nhau, có lẽ là vì Lâm Văn Trúc phải giả tạo mà giữ nguyên cái danh tiên nữ, mà Cố Hương Liên cũng không ngu ngốc, nếu thật sự đối đầu với Lâm Văn Trúc được sủng ái thì tam thiếu sẽ giúp ai? Bây giờ thì đã khác, có vẻ Lâm Văn Trúc cũng sắp thất sủng rồi. ++

Cố Hương Liên cũng không khiến mọi người phải thất vọng, “Ngọc Tiêu Tiêu của Vân Chi Thượng xinh đẹp tuyệt trần, tam thiếu khó tránh bị cô ta mê hoặc, cô nhất định đừng bởi thế mà đau lòng đấy, dù sao thì đàn ông cũng đều như thế, rượu cũ mới ngon, người mới mới tốt”.

Lâm Văn Trúc khẽ ngẩng đầu, “Đây hẳn là kinh nghiệm của Liên tỷ, em sẽ học tập chị”.

Cố Hương Liên bị nghẹn.

Đám người vẫn chú ý đến hai người thỏa mãn cười, một kích phản một kích thế này mới không phụ người xem chứ!

Lâm Văn Trúc khép lại buổi biểu diễn, khách hôm nay không nhiều như trước, lại thêm là bởi nguyên nhân nào đó, hứng thú của mọi người không cao, ngay cả tặng thưởng cũng quên mất. Chỉ đến khi Lâm Văn Trúc xuất hiện, Lý Xuyên Dương dẫn đầu đám người Thẩm Mông Chi, Hàn Văn Nguyên bắt đầu tặng thưởng, không khí mới náo nhiệt hẳn lên.

Thẩm Mông Chi có chút kiêng dè, có tin đồn rằng Phượng Vũ Thiên đã đắc tội tam thiếu, một vài người biết nội tình đều không dám đến nữa, còn lại đám người nửa hiểu nửa không, còn có một bộ phận không biết ai nhờ quan hệ mà mời tới, nếu không có những người này ở đây, rất có thể Phượng Vũ Thiên sẽ không gượng dậy được.

Lý Xuyên Dương không bận tâm đến thái độ của Thẩm Mông Chi, “Đây là yêu cầu của tam thiếu, chúng ta đương nhiên phải thực hiện lời hứa ngày hôm đó”.

Thẩm Mông Chi nhướng mày, đây quả thực là yêu cầu của Diệp Khuynh Lăng, nhưng trước khác nay khác chứ.

Không qua bao lâu Thẩm Mông Chi đã hiểu thái độ của bạn tốt nhà mình với Lâm Văn Trúc, ngay cả việc cô ấy đã đi theo Diệp Khuynh Lăng cũng không sao, thế này là thật sự đã bận lòng về cô ấy rồi. Nếu lần này Diệp Khuynh Lăng thật sự mất hứng thú với Lâm Văn Trúc, thật ra lại là một cơ hội tốt, chỉ là cô ấy không thể ở lại Phượng Vũ Thiên nữa, cũng không thể xuất hiện trước mặt Diệp Khuynh Lăng nữa. ++

Lý Xuyên Dương không để ý đến phán đoán của bạn tốt, chỉ yên lặng nhìn người trên sân khấu, anh ta không thể nào coi cô thành một vũ nữ thấp kém, cho dù rõ ràng cô đã đi theo Diệp Khuynh Lăng, nói rằng hai người họ đơn thuần anh ta không tin, nhưng phần trong sáng kia đến bây giờ vẫn khiến người ta rung động như trước đây.

Hàn Văn Nguyên thì nhìn hai bạn tốt mấy lần với vẻ mặt phức tạp, cuối cùng vẻ mặt trở nên kiên định, bởi vì anh ta không chỉ là Hàn Văn Nguyên mà còn là trưởng tôn nhà họ Hàn, phải gánh trên vai trách nhiệm của bản thân.

Phượng Vũ Thiên này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, người khác không biết rõ, nhưng anh ta lại rõ.

Giống như Lâm Văn Trúc lúc này, khi cô nhìn thấy trong Phượng Vũ Thiên lại có người vào, phòng bao tượng trưng cho địa vị tuyệt đối đó có dấu hiệu có người sử dụng, khi bóng dáng Diệp Khuynh Lăng xuất hiện, cô mới bừng tỉnh hiểu ra tất cả.

Vì sao Diệp Khuynh Lăng muốn ra tay với Phượng Vũ Thiên? ++

Diệt trừ một vài tai mắt của Diệp Khuynh Mặc, đây đương nhiên là chuyện quan trọng, còn nguyên nhân khác chính là muốn tra rõ xem tin tức trước đây đã bị lộ ra hay chưa.

Quan trọng hơn là chủ nhân đằng sau Phượng Vũ Thiên, Diệp Khuynh Mặc chắc chắn đã điều tra ra gì đó, rồi mới phủ nhận chuyện chủ nhân của Phượng Vũ Thiên là Diệp Khuynh Lăng. Mà cách làm này của Diệp Khuynh Lăng càng tăng thêm niềm tin cho Diệp Khuynh Mặc, nếu Diệp Khuynh Lăng thật sự có quan hệ với Phượng Vũ Thiên, hắn còn giày vò Phượng Vũ Thiên như thế sao? Dù sao thì một khi có chuyện, ổ tiền Phượng Vũ Thiên này sẽ trở nên trì trệ.

Nhưng nếu chủ nhân phía sau Phượng Vũ Thiên dựa vào nhân mạch của người đó để chống đỡ Phượng Vũ Thiên đứng vững thì sao? Mặc dù Phượng Vũ Thiên chịu ảnh hưởng, nhưng ảnh hưởng cũng không quá lớn, tiếp đó Diệp Khuynh Lăng lại lấy điệu bộ cổ vũ cô tiếp tục đến Phượng Vũ Thiên, vừa có thể rửa sạch quan hệ của hắn với Phượng Vũ Thiên, lại cũng có thể đẩy cao giá trị của cô lên lần nữa.

E là bắt đầu từ ngày mai, tin tức Lâm Văn Trúc nhận hết sủng ái sẽ tiếp tục lan truyền.

Vào lúc này, Lâm Văn Trúc gần như dám khẳng định, Phượng Vũ Thiên chính là của Diệp Khuynh Lăng, không chỉ thế, người sẵn lòng trở thành chủ nhân của Phượng Vũ Thiên vì Diệp Khuynh Lăng, ắt hẳn đã liên hợp với Diệp Khuynh Lăng, bây giờ đã là đồng bọn hợp tác tốt nhất, có phúc cùng hưởng với nhau. ++

Hôm nay Lâm Văn Trúc hết sức nổi bật, lúc sắp rời khỏi Phượng Vũ Thiên, cô nhận được sự “quan tâm” từ trên xuống dưới.

Cố Hương Liên lẳng lặng nhìn Lâm Văn Trúc đi xa, nhìn Lâm Văn Trúc đi đến bên Diệp Khuynh Lăng, lòng cô không chút gợn sóng, ngay cả bản thân cô cũng không biết, mình hi vọng Lâm Văn Trúc có kết quả thế nào, nhưng vào giây phút này, cô có một cảm xúc rất vi diệu, dường như người này chung quy luôn khác biệt.

Kim tỷ khẽ vỗ vai Cố Hương Liên, “Cô nghĩ kĩ chưa?”.

Cố Hương Liên lắc đầu.

Kim tỷ thở dài, “Nghe lời Thạch Nham, rút thân rời đi lúc này đi”.

Đây là thời cơ tốt nhất, đại thiếu và tam thiếu chưa trở mặt, Cố Hương Liên lại có chút nhân mạch và quan hệ, Diệp Khuynh Mặc sẽ không động vào cô. Hơn nữa nhìn từ bên ngoài thì chính là Cố Hương Liên tranh sủng với Lâm Văn Trúc thất bại, bây giờ muốn xem Lâm Văn Trúc rơi xuống phàm trần, đâu biết được người ta vô cùng có sức hút, tam thiếu căn bản không chịu buông tay? Lúc này lựa chọn rời đi, có thể có lý do tốt nhất, tiếp tục ở lại đây, sẽ chỉ bẽ mặt và buồn phiền mà thôi. ++

“Có phải đối với tam thiếu tôi không có chút giá trị gì nữa không?” Cố Hương Liên ngẩn ngơ hỏi.

Kim tỷ lại thở dài lần nữa, “Tam thiếu thế này là nghĩ cho cô đấy, cô bỏ ra quá nhiều rồi, nên thoát thân thôi”.

“Tôi hiểu. Khi tam thiếu lựa chọn Lâm Văn Trúc tôi đã hiểu rồi, để Lâm Văn Trúc thay thế vị trí của tôi, sau đó, tôi sẽ hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống thế này, có thể rời xa chốn thị phi giữa tam thiếu và đại thiếu. Tôi thậm chí đã từng khát vọng ngày hôm nay, nhưng đến ngày này rồi, tôi lại… khó chịu đến thế.”

Kim tỷ vỗ vỗ đầu Cố Hương Liên.

“Tam thiếu hi vọng cô rời đi.”

Cố Hương Liên hơi khựng lại, dường như hiểu ra gì đó, “Là thế à!”.

Cố Hương Liên ngẩn người, rồi rơi nước mắt, hôm sinh nhật cô, cô nghĩ mọi cách để tam thiếu chúc mừng mình. Có lẽ là từ hôm đó, tam thiếu biết được tâm tư của mình rồi nhỉ, thế nên mới hi vọng mình rời đi.

Cô biết đây là con đường tốt nhất cho mình, nhưng không thể ở lại bên tam thiếu, không thể nhìn thấy tam thiếu, lại chua xót khó chịu đến thế. ++

Người phụ nữ đã đánh mất trái tim, có lẽ sẽ đau khổ như thế phải không, nhất là khi người ấy rõ ràng sẽ không đáp lại mình.

Mắt Kim tỷ lấp lánh, “Biết kết cục của Lâm Vụ không?”.

“Hử?” Cố Hương Liên như còn chưa phản ứng lại.

“Chết rồi.”

Cố Hương Liên trợn tròn mắt, lúc phản ứng lại thì vẫn không dám tin. Lâm Vụ đã chết, không thể là do tam thiếu ra tay, tam thiếu vẫn còn muốn thông qua Lâm Vụ để hỏi ra một vài tin tức hữu dụng, vậy thì hoặc là Lâm Vụ tự sát, hoặc là đại thiếu phái người xử lý Lâm Vụ.

Cố Hương Liên hiểu ý của Kim tỷ, là đại thiếu làm.

Lâm Vụ làm nhiều chuyện như thế vì đại thiếu, nhưng mà đại thiếu lại lòng dạ độc ác giết chết Lâm Vụ. Cố Hương Liên cũng làm nhiều chuyện như thế vì tam thiếu, tam thiếu không hi vọng cô có một kết cục bi thảm. ++

“Tôi hiểu rồi.”

Tiếp tục ở lại, không chỉ nguy hiểm đến tính mạng mình, mà còn có thể liên lụy tam thiếu.

Tam thiếu khác đại thiếu, nếu cô gặp phải nguy hiểm như thế, tam thiếu nhất định sẽ nghĩ mọi cách cứu cô, không tiếc trả giá, đây là chỗ khác biệt giữa tam thiếu và đại thiếu.

Năm đó Yên Vũ Nhu gặp chuyện, đại thiếu ra tay độc ác buộc tam thiếu ra mặt, tất cả mọi người đều nói tam thiếu có tình cảm sâu đậm với Yên Vũ Nhu, cho dù lấy tính mạng để đánh đổi cũng phải đi cứu Yên Vũ Nhu. Cố Hương Liên lại cảm thấy không phải vậy, cuối cùng Yên Vũ Nhu gặp bất trắc, cũng là vì tam thiếu, tam thiếu sẽ không đứng yên nhìn Yên Vũ Nhu gặp chuyện, cũng như Thạch Nham hay Khương Việt gặp chuyện, tam thiếu cũng sẽ làm thế.

Đó mới là tam thiếu trong lòng Cố Hương Liên, khiến người ta nguyện bất chấp tất cả đi theo hắn.

Nhưng bây giờ, hình như cô thật sự không thể ở lại bên cạnh tam thiếu nữa rồi.

“Kim tỷ, tam thiếu đối xử với Lâm Văn Trúc…”

“Tôi không biết.” ++

Cố Hương Liên cười, rồi thở dài một hơi, cô không thân quen với Yên Vũ Nhu, không hiểu chuyện yêu hận tình thù giữa tam thiếu và Yên Vũ Nhu, nhưng cô đã từng tiếp xúc nhiều lần với Lâm Văn Trúc, cô có thể cảm nhận được tam thiếu đối xử khác biệt với Lâm Văn Trúc, sự khác biệt này khiến người ta phải suy ngẫm.

Tam thiếu và Yên Vũ Nhu giống như màn nhất kiến chung tình giữa tài tử và giai nhân, nhưng tam thiếu với Lâm Văn Trúc thì lại giống như một mưu tính, tuy vậy tam thiếu lại thật sự chạm vào Lâm Văn Trúc, là do tính cách tam thiếu mấy năm nay đã thay đổi, hay là Lâm Văn Trúc vừa khéo là kiểu mà trong lòng tam thiếu thích nhất?

Không ai biết chân tướng.

Nhưng nếu Cố Hương Liên cẩn thận nhớ lại thì sẽ hiểu, thái độ của Diệp Khuynh Lăng thay đổi, bắt đầu từ lúc chiếc vòng trên cổ Lâm Văn Trúc lộ ra ngoài.

Lâm Văn Trúc và Diệp Khuynh Lăng cùng rời đi. ++

Hai người cùng lên xe, Lâm Văn Trúc cười nhìn hắn, “Vậy mà anh đến cổ vũ nữa, em thật sự rất bất ngờ”.

“Hử?” Diệp Khuynh Lăng chống cằm nhìn cô.

Lâm Văn Trúc nhìn vào mắt hắn, dưới mắt hắn là một vùng thâm quầng, mấy hôm nay hắn nhất định không dễ chịu, chuyện phải làm quá nhiều, chỉnh lý Phượng Vũ Thiên, xác định tin tức trước đây có bị lộ ra ngoài hay không, có vài thứ đã xác định tốt còn không thể tạm thời đổi đường đi, nhất định bận tối mắt tối mũi.

“Em đã chuẩn bị xong việc bị thất sủng rồi, kết quả tam thiếu anh xuất hiện, em không nếm được mùi vị thất sủng nữa.” ++

Diệp Khuynh Lăng nhịn không được mà cười, “Muốn thể nghiệm như thế?”.

“Chẳng muốn đâu!” Lâm Văn Trúc dựa vào lòng hắn, “Ngọc Tiêu Tiêu ở Vân Chi Thương rất đẹp sao?”.

Diệp Khuynh Lăng nhéo nhéo mặt cô, “Là cực đẹp”.

“Đẹp đến mức nào?”

“Không đẹp có thể khiến ta bỏ em?”

Lâm Văn Trúc yên lặng nhìn hắn.

Diệp Khuynh Lăng vẫn cười, “Đẹp đến mức hơi ngán, không bằng chua ngọt hợp khẩu vị như em, nhìn lâu cũng không thấy ngán”.

“Ồ, em là món khai vị.”

Diệp Khuynh Lăng cười mà không nói.

Xe đi một mạch về phủ Thanh Sơn. ++

Lâm Văn Trúc dựa vào trước ngực Diệp Khuynh Lăng, “Anh thường phải ra ngoài, em một mình ở Tà Vũ Hiên cũng buồn phiền đến hoảng hốt, em muốn tìm một người đến bầu bạn với em”.

“Chọn được người rồi?” Diệp Khuynh Lăng có vẻ không bận tâm.

“Ừm, Bích Nhu giúp việc ở phòng bếp, để cô ấy bầu bạn với em nhé, em cảm thấy cô ấy rất thú vị, chắc là có thể trò chuyện cùng em được.”

Diệp Khuynh Lăng nhìn cô một cái sâu xa, “Ừm”.

Tin tức về xuất thân của Bích Nhu đã sớm được truyền đến, cuộc đời không chút khác thường. Diệp Khuynh Lăng cố ý điều tra theo hướng La Tú Vân, cũng mới tra ra Bích Nhu từng được La Tú Vân giúp đỡ, có lẽ đây chính là nguyên nhân cô muốn Bích Nhu?

Nhưng Bích Nhu cũng không phải nha hoàn của La Tú Vân, cô tìm Bích Nhu thì có tác dụng gì?

Nếu Lâm Văn Trúc biết được suy nghĩ của hắn, cô nhất định sẽ nói với hắn, đương nhiên có tác dụng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play