Ngựa phi vùn vụt, lá tàn tung bay.

Trong rừng cây có thể nhìn thấy lá non lá già xếp chồng lên nhau khắp nơi, nhưng không phải là không dấu vết con người như cánh rừng ở trong phủ Thanh Sơn, cánh rừng này vừa nhìn thì đã thấy là nơi mọi người cưỡi ngựa chạy băng băng để hưởng thụ tốc độ và sự kích thích, mặt đất không hề bằng phẳng, rất nhiều chỗ nhấp nhô, thậm chí càng tiến vào sâu dấu vết con người càng ít.

Tốc độ cưỡi ngựa của Lâm Văn Trúc không hề nhanh, cưỡi ngựa trong rừng và cưỡi ngựa trên sân tập có cảm giác hoàn toàn không giống nhau, lúc này nó khiến cô có một sự kích động, muốn kéo cương ngựa ném dây cương, phi như bay, hưởng thụ sự kích thích cực độ này.

Lý Xuyên Dương đi theo cô không xa không gần, “Lâm tiểu thư, cánh rừng này là nơi tốt để luyện cưỡi ngựa, mặc dù tôi là thầy giáo tạm thời, nhưng nếu vẫn luôn đi theo cô thì cũng trói buộc cô. Chi bằng cô tự cưỡi một mình, tôi đi theo ở phía xa, để cô tự do tự tại hưởng thụ, cũng có thể cảm nhận chút cảnh đẹp trong rừng luôn”.

Lâm Văn Trúc liếc anh ta một cái, lòng khẽ căng thẳng, “Lý thiếu nói rất có lý”.

Lâm Văn Trúc kéo cương ngựa cưỡi tiếp một mình, Lý Xuyên Dương cưỡi ngựa không đi theo, chỉ nhìn bóng lưng cô, rồi mau chóng ngoặt qua sườn dốc, vì góc nhìn, hoàn toàn không nhìn thấy được bóng dáng cô nữa. ++

Anh ta xuống ngựa, đi vài bước, ngồi trên đất trông về nơi xa, tay cầm đại một chiếc lá, đặt bên miệng, dùng sức rất nhẹ, thổi ra giai điệu chỉ có bản thân anh ta nghe thấy được.

Lâm Văn Trúc đi một mạch, bốn phía yên tĩnh, gió đùa với lá, lá khẽ đua đưa.

Lúc nhìn thấy một người một ngựa, Lâm Văn Trúc kéo cương ngựa, cho ngựa dừng lại, tính nết con ngựa này khá ôn hòa và nghe lời, nó ngoan ngoãn đứng lại, cho đến khi Lâm Văn Trúc nhảy xuống ngựa.

Cô đi đến trước mặt người kia, hít sâu một hơi, “Đại thiếu”.

Diệp Khuynh Mặc quay người qua, nhìn cô ngoan ngoãn nghe lời, trong mắt có vẻ tìm tòi kĩ và bỡn cợt, đưa cô đến bên cạnh Diệp Khuynh Lăng, chẳng qua chỉ là chán mà thôi, hoặc là tìm chút không vui cho Diệp Khuynh Lăng, nhân tiện nhắc nhở hắn chuyện xảy ra năm đó một chút, căn bản chưa từng nghĩ đến việc người phụ nữ này có thể làm được gì.

Đàn ông dưới vỏ bọc quyền lợi và thân phận, coi phụ nữ là công cụ để lợi dụng, đồng thời cũng chướng mắt thứ công cụ này, khi công cụ này thật sự làm ra được chút công trạng thì mới nhìn thêm mấy cái. ++

Diệp Khuynh Mặc vẫn thật sự muốn biết, người phụ nữ này có gì đặc biệt, vậy mà thật sự có thể khiến Diệp Khuynh Lăng phá lệ vì cô, nghĩ đến những tin đồn bên ngoài, Diệp Khuynh Mặc khẽ nhíu mày, lúc này ngay cả hắn ta cũng không biết Diệp Khuynh Lăng đang chơi trò gì.

Diệp Khuynh Mặc không lên tiếng, lúc này Lâm Văn Trúc mới hơi ngẩng đầu, “Đại thiếu, đại thiếu không nên xuất hiện vào lúc này”.

“Ồ?” Diệp Khuynh Mặc nhướng mày.

“Mặc dù thời gian tôi đi theo Diệp Khuynh Lăng không dài, những cũng có thể phát giác ra, hắn tuyệt đối không phải người thường, lại thêm nữa là nơi hắn thường ở là Thiên Hành Cư canh phòng rất nghiêm mật, giống như đang làm vài chuyện cơ mật hơn. Mặc dù tôi không phải người tự coi nhẹ mình, nhưng cũng biết mình có mấy cân mấy lượng, hắn giữ tôi ở lại bên cạnh hắn, không phải là vì tôi đặc biệt, mà là hắn muốn lợi dụng tôi”.

Diệp Khuynh Mặc gật đầu, ra hiệu bảo cô tiếp tục nói. ++

Lâm Văn Trúc biết, có lẽ hắn ta đã chấp nhận những lời này. Cũng đúng, thời gian Diệp Khuynh Mặc và Diệp Khuynh Lăng song phương giao chiến tuyệt không ngắn, mặc dù chưa tóm được thóp của đối phương, nhưng cũng hiểu được đối phương là dạng người gì. Nếu lúc này cô nói với Diệp Khuynh Mặc, Diệp Khuynh Lăng chỉ là kẻ chơi bời trác táng, Diệp Khuynh Mặc sẽ chỉ cười lạnh mà thôi.

Diệp Khuynh Lăng tuyệt đối không phải kẻ ngông cuồng làm bừa, đó nhất định là một người tâm cơ.

“Diệp Khuynh Lăng thường cảnh cáo tôi, cũng thường qua loa có lệ, nhưng lại đưa tôi đến Phượng Vũ Thiên tiếp một vài vị khách quyền quý. Tôi nghi ngờ hắn làm vậy là cố ý, lượng khách đến Phượng Vũ Thiên vô cùng lớn, tôi và hắn xuất hiện ở đó, không cần luôn luôn tuyên truyền, tự nhiên sẽ có người truyền ra những lời như hắn yêu chiều tôi. Mà những người khách quyền quý đó, cũng có vòng giao lưu của mình, chỉ cần tình cờ nhắc đến lúc tụ hội, nhất định cũng sẽ lan truyền trong giới đó. Những lời đó vừa truyền ra, đại thiếu sớm muộn cũng biết. Một khi tôi trở nên đặc biệt, giá trị tăng lên gấp bội…” Lâm Văn Trúc không nói tiếp nữa, ngược lại sốt ruột nhìn Diệp Khuynh Mặc.

Diệp Khuynh Mặc là kẻ ở vị thế cao bao nhiêu năm nay, đương nhiên sẽ không thể không nghe ra hàm ý của cô, “Ý của cô là hắn cố ý đẩy cô ra, khiến ta tưởng là cô ở bên hắn có giá trị, vì thế chủ động đến tìm cô, hắn có thể mượn cơ hội này…”.

Cơ thể Diệp Khuynh Mặc vậy mà hơi cứng lại, khả năng này không phải không có, mà là tính khả năng rất lớn. Bây giờ hắn ta nên ở trong quân doanh, một mình trở về đây, nếu xảy ra bất trắc, cũng chỉ có thể trách bản thân hắn ta, hơn nữa Diệp Khuynh Lăng còn có thể làm chuyện này sạch sẽ gọn gàng, dù sao thì ai mà biết được hắn ta sẽ đột ngột trở về chứ?

“Đại thiếu.” Lâm Văn Trúc khẽ gọi hắn ta. ++

Diệp Khuynh Mặc mau chóng lấy lại tinh thần, “Ở đây tạm thời rất an toàn”.

“Đại thiếu có gì phân phó?”

“Cho dù đệ đệ tốt đó của ta có dự định gì, lợi dụng cô thế nào, nếu cô đã vào ở trong phủ Thanh Sơn rồi, cô là người cách hắn rất gần, muốn nghe ngóng chút cơ mật có thể không được, nhưng lại có thể quan sát mà phán đoán ra được vài điều.” Diệp Khuynh Mặc nheo mắt suy tư.

Lâm Văn Trúc gật đầu.

Diệp Khuynh Mặc lập tức nhớ tới điều gì đó, “Bồ câu đưa thư của cô truyền lời về là có ý gì? Ai không biết còn tưởng cô đã trở thành người của đệ đệ tốt của ta rồi đấy”.

Lâm Văn Trúc hơi cứng người, sau đó bèn hiểu ra, thật sự có con bồ câu thứ hai bay vào, người của Diệp Khuynh Lăng lấy danh nghĩa của cô truyền về chút tin tức.

Lâm Văn Trúc cắn cắn môi, “Đại thiếu, Diệp Khuynh Lăng vô cùng cẩn thận, phủ Thanh Sơn không nhìn thấy một động vật hay loài chim nào, từ đó có thể nhìn ra hắn là một người cực kì cẩn thận, thà giết nhầm còn hơn bỏ sót. Đột nhiên trong phủ Thanh Sơn xuất hiện bồ câu, hắn sẽ không hoài nghi sao? Nếu bị hắn phát hiện, tôi chỉ có một con đường chết. Bây giờ hắn giữ tôi lại, một là tôi vẫn còn có giá trị, hai là tôi chưa để hắn nắm được nhược điểm”.

Diệp Khuynh Mặc tạm thời chấp nhận lời giải thích của cô, “Đệ đệ tốt của ta tàn nhẫn thế nào, có lẽ cô vẫn chưa hiểu đâu, từng có một cô gái, đến bên cạnh hắn, chịu hi sinh bản thân vì hắn, nhưng bởi vì đó là người của ta, hắn vẫn lựa chọn vứt bỏ, đó còn là khi hai người đó yêu hận sâu đậm”.

Người mà Diệp Khuynh Lăng có tình cảm hắn còn trực tiếp vứt bỏ, người Diệp Khuynh Lăng không có tình cảm như cô hắn sẽ đối xử với cô thế nào? ++

Lời này vậy mà lại khiến Lâm Văn Trúc tìm thấy chút cảm giác quen thuộc, Diệp Khuynh Lăng cũng từng cảnh cáo cô như thế, nếu Diệp Khuynh Mặc biết cô “phản bội”, cô nhất định sẽ chết không toàn thây. Diệp Khuynh Mặc cũng cảnh cáo cô như thế, chỉ cần cô là người của Diệp Khuynh Mặc, Diệp Khuynh Lăng sẽ không thật lòng đối đãi với cô.

Lâm Văn Trúc hơi tò mò, “Cô gái đó sau này thế nào?”.

“Kẻ phản bội cả hai bên có thể có kết cục tốt gì? Không phải là dọa cô đâu.”

Vậy thì không chỉ đơn giản là chết, một người phụ nữ, cho dù là thi thể, muốn làm nhục cũng rất đơn giản.

Lâm Văn Trúc lại ngoan ngoãn lần nữa. ++

Diệp Khuynh Mặc hơi hài lòng, đệ đệ tốt đó của hắn ta có diện mạo thế nào, lòng hắn ta biết rõ, rất nhiều lúc phụ nữ đều có ảo tưởng, đến bên cạnh Diệp Khuynh Lăng, có chút suy nghĩ với Diệp Khuynh Lăng cũng là bình thường, nhưng muốn trở thành người của Diệp Khuynh Lăng, hoàn toàn thoát khỏi thân phận này, vậy thì đó là suy nghĩ hão huyền.

Nhất thiết phải để cô biết kết cục của kẻ phản bội.

Diệp Khuynh Mặc cong môi ra một nụ cười cổ quái, “Người phụ nữ đó rất đẹp, sau khi chết cũng rất đẹp, vẫn có thể khiến người ta động lòng”.

Sắc mặt Lâm Văn Trúc trắng bệch, “Kẻ phản bội thì nên có kết cục như thế”.

“Ta cũng nghĩ vậy.” Diệp Khuynh Mặc cười ôn hòa, tựa như hắn vốn là một người đàn ông hòa nhã lịch thiệp. “Cô ở trong phủ Thanh Sơn lâu như thế, không có nơi nào cô hoài nghi sao?”.

Lâm Văn Trúc hít sâu một hơi, dường như còn hèn mọn hơn vừa rồi, “Diệp Khuynh Lăng vẫn luôn đưa tôi đến Phượng Vũ Thiên, hơn nữa còn không có ý để tôi rời đi, điểm này tôi vẫn luôn cảm thấy kì lạ, lại thêm Cố Hương Liên cũng là người của Phượng Vũ Thiên. Tôi nghi ngờ tam thiếu là chủ nhân thực sự của Phượng Vũ Thiên”.

Chủ nhân thực sự của Phượng Vũ Thiên? ++

Diệp Khuynh Mặc lắc đầu, “Đệ đệ tốt đó của ta làm việc vẫn luôn thận trọng, hắn đã coi Phượng Vũ Thiên như đại bản doanh, chuyện khiến người ta hoài nghi quang minh chính đại như thế, hắn sẽ không làm”.

“Là tôi nghĩ vậy thôi ạ.”

Diệp Khuynh Mặc cong cong khóe miệng, Phượng Vũ Thiên quả thực không có quan hệ gì với Diệp Khuynh Lăng, nếu không, Diệp Khuynh Mặc hoàn toàn có thể coi như đây là một điểm yếu. Mỗi ngày Phượng Vũ Thiên thu được bao nhiêu tiền, nếu số tiền đó đều vào túi của Diệp Khuynh Lăng, Diệp Khuynh Lăng lấy nhiều tiền như thế làm gì?

Diệp Khuynh Mặc đương nhiên đã từng điều tra, Kim tỷ của Phượng Vũ Thiên và người tiếp quản nhà họ Hàn hiện giờ mập mờ không rõ, Phượng Vũ Thiên đương nhiên cũng không thoát khỏi quan hệ với nhà họ Hàn, chỉ là lão gia nhà họ Hàn từng có ân với Tư lệnh Diệp, dựa vào tầng quan hệ này, Diệp Khuynh Mặc cũng không thể làm gì được họ.

“Cho nên cô ở phủ Thanh Sơn không làm được gì?” Diệp Khuynh Mặc khẽ cười lạnh, rõ ràng là vô cùng bất mãn với cô.

“Diệp Khuynh Lăng khá xảo quyệt, mà bình thường hắn cũng đề phòng tôi…”

“Ta không muốn nghe cô mượn cớ.” ++

Lâm Văn Trúc kinh sợ, “Phủ Thanh Sơn sát núi, dưới chân núi vẫn luôn có mùi thối truyền tới, tôi nghi ngờ ở đó có… có thi thể một vài động vật”.

Thoạt tiên Diệp Khuynh Mặc hơi ngẩn ra, sau đó hắn ta phản ứng lại, “Phủ Thanh Sơn không phải là không nuôi động vật sao?”.

“Đúng vậy, trong phủ không nuôi động vật.”

Diệp Khuynh Mặc ngẫm nghĩ, rồi mới hài lòng gật đầu, “Làm việc cho tốt, ta sẽ không bạc đãi cô”.

Lâm Văn Trúc cười thở phào một hơi, như rất hài lòng vì mình đã cung cấp được tin tức có lợi.

“Nếu trong phủ đã không thể truyền tin ra ngoài, ta sẽ sắp xếp người đến tìm cô.”

“Tôi hiểu rồi ạ.” ++



Lý Xuyên Dương cảm thấy đã qua khá lâu, cưỡi lên ngựa, trở về bãi tập, anh ta đến thẳng trước mặt Diệp Khuynh Lăng. Động tác xuống ngựa dứt khoát nhanh nhẹn.

Lý Xuyên Dương đầy nôn nóng, “Tam thiếu, Lâm tiểu thư muốn cưỡi ngựa một mình, tôi thấy cô ấy đã thuần thục hơn, bèn đồng ý, nhưng bây giờ tôi lại không tìm thấy cô ấy…”.

“Trong rừng có hổ dữ không?” Diệp Khuynh Lăng nhướng mày hỏi.

Lý Xuyên Dương lắc đầu. ++

“Cô ấy thích chơi mà thôi, nếu đã không có gì nguy hiểm, chắc hẳn cũng không sao cả. Nhưng mà nếu Lý thiếu đã thông báo vậy, vẫn nên đi tìm cô ấy thôi, nhân tiện cũng cảm nhận niềm vui cưỡi ngựa trong rừng xem sao.” Diệp Khuynh Lăng đứng dậy, gật đầu với Thạch Nham, mau chóng có người dắt một con ngựa tới.

Lý Xuyên Dương không đi theo, anh ta lẳng lặng nhìn bóng lưng Diệp Khuynh Lăng, đối với Diệp Khuynh Lăng mà nói, tìm Lâm Văn Trúc rõ ràng không quan trọng bằng cưỡi ngựa giữa rừng.

Thẩm Mông Chi vội đi qua, có lẽ là phẫn nộ và bất mãn với bạn tốt, “Lý Xuyên Dương, cậu đang làm gì thế?”.

Cho dù Diệp Khuynh Lăng đối xử thế nào với Lâm Văn Trúc, Lâm Văn Trúc cũng đã là người phụ nữ của Diệp Khuynh Lăng rồi, Lý Xuyên Dương đưa Lâm Văn Trúc vào rừng, điều này sẽ khiến Diệp Khuynh Lăng nghĩ thế nào? Hành vi này rõ ràng là đắc tội Diệp Khuynh Lăng.

Hàn Văn Nguyên đứng một bên không nói gì, nhìn sắc mặt cũng là vẻ đồng tình.

Lý Xuyên Dương không lên tiếng. ++

Thẩm Mông Chi thở dài một hơi, đè thấp giọng, “Tôi biết cậu rất tán thưởng Lâm tiểu thư, nhưng cho dù là người như chúng ta, cũng không phải là chuyện gì cũng được như ý”.

“Tôi hiểu, hôm nay chỉ là điều ngoài ý muốn thôi.” Lý Xuyên Dương rõ ràng không muốn tiếp tục thảo luận chuyện này.

Thẩm Mông Chi rất bất đắc dĩ, “Hi vọng cậu thật sự hiểu được!”.



Diệp Khuynh Lăng cưỡi ngựa vào rừng, đám người Thạch Nham đương nhiên đi theo. Tiến vào cánh rừng này sẽ gặp phải những gì, mọi người không thể không đề phòng, thậm chí còn có suy nghĩ bảo Diệp Khuynh Lăng dẹp đường về phủ, nhưng Diệp Khuynh Lăng không cho.

Quả thực là một nơi tốt, cưỡi ngựa vô cùng sảng khoái. ++

Cưỡi một mạch, không nhìn thấy bóng dáng Lâm Văn Trúc đâu.

Diệp Khuynh Lăng ngẫm nghĩ, lại nhìn xuống mặt đất, trên mặt đất có rất nhiều dấu vết móng ngựa, không thể từ mặt đất mà phán đoán vừa rồi Lâm Văn Trúc đi vào từ hướng nào.

“Chia nhau ra!”

“Tam thiếu.”

Diệp Khuynh Lăng không thu hồi lời mình vừa nói, đưa Thạch Nham đi thẳng, cho đến khi nghe thấy tiếng than nhẹ yếu ớt. Diệp Khuynh Lăng nhảy xuống ngựa, đi đến nơi phát ra âm thanh, quả nhiên là Lâm Văn Trúc. ++

Cả người cô nhếch nhác, trên tóc và trên người đều dính lá cây và bùn đất, có vẻ đã lăn mấy vòng trên sườn dốc này. Diệp Khuynh Lăng nhìn cô một hồi, cười nhẹ, đi đến trước mặt cô, ngồi xổm xuống, tay nắm lấy chút bùn trên mặt đất, vẽ vẽ lên mặt cô, “Còn không nỡ đứng lên à?”.

Lâm Văn Trúc đáng thương nhìn hắn, “Chân đứng không nổi nữa”.

“Hửm?”

“Vừa rồi tưởng là mình đã hoàn toàn học cưỡi ngựa được rồi, muốn thử cảm giác chạy nhanh, kết quả ngã từ trên ngựa xuống, chân đập vào tảng đá rất đau. Em muốn tự bò dậy, kết quả là không đứng vững được, chân lại đau, lại ngã xuống.”

“Không biết gọi người?”

Lâm Văn Trúc ngẩn ra nhìn hắn, “Em quên mất”. ++

Diệp Khuynh Lăng lại cười, như cảm thấy thú vị, lại như cảm thấy dáng vẻ ngây ngốc của cô buồn cười. “Khó trách Lý thiếu không tìm được em”.

Lâm Văn Trúc càng ngại, nếu Lý Xuyên Dương vào tìm cô, cô chỉ cần gọi người, Lý Xuyên Dương nhất định sẽ đưa cô ra.

Diệp Khuynh Lăng nâng cằm cô, “Cưỡi ngựa mà còn có thể tự làm mình bị thương, đúng là ngốc”.

“Đây là điều ngoài ý muốn.” ++

Diệp Khuynh Lăng tựa hồ như cười như không nhìn cô, “Vậy thì càng ngốc. Nhưng mà điều buồn cười hơn là luôn có người coi người khác thành kẻ ngốc, em cảm thấy loại người nào thì ngốc hơn?”.

“Người như em đi!”

“Hử?”

“Chỉ có thể ngốc thôi.”

Diệp Khuynh Lăng nhìn cô một cái sâu xa, rồi bế cô dậy khỏi mặt đất, đi lên, dùng tay phủi phủi bùn đất trên người cô, “Em cũng có thể có lựa chọn”.

Lâm Văn Trúc trầm tĩnh nhìn hắn, “Bây giờ không có nữa”.

Diệp Khuynh Mặc sẽ không bỏ qua quân cờ bị nhìn trúng là cô, mà Diệp Khuynh Lăng cũng sẽ không bảo vệ quân cờ không quan trọng này là cô.

Cô căn bản không có lựa chọn.

Diệp Khuynh Lăng ôm cô lên ngựa, bản thân hắn cũng lên ngựa, cùng ra khỏi cánh rừng.

Rất nhanh chóng, có người dắt con ngựa Lâm Văn Trúc cưỡi trở về.

Sau khi Diệp Khuynh Lăng đưa Lâm Văn Trúc về, Lý Xuyên Dương mặt đầy áy náy, Diệp Khuynh Lăng chẳng ừ hử gì tỏ ý chuyện này không liên quan đến anh ta.

Lâm Văn Trúc bị thương, Diệp Khuynh Lăng đưa Lâm Văn Trúc về phủ Thanh Sơn.

Diệp Khuynh Lăng lên xe thì liếc về phía Lâm Văn Trúc, nhưng không mở miệng nói gì.

Lâm Văn Trúc trầm mặc nhắm mắt lại.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play