Trong lòng Phương Bằng, cô dâu bỏ trốn chính là một mối hận, mối hận không quên.
Vì lẽ đó mà hắn ta đã liều lĩnh. Phải nói là vô cùng liều lĩnh. Ngôi làng đó đối với bọn cướp vốn là nơi “bất khả xâm phạm”. Hắn đến đó cướp người về, dù là lão tướng quân không ở đấy cũng đã như công khai đối chọi với triều đình.
Chuyện này khiến không ít người trong đảng cướp lo ngại. Nhiều ý kiến phản đối được đưa ra.
Phương Bằng ngồi trên vị trí đầu lĩnh im lặng lắng nghe mọi lời nói. Cuối cùng, với vẻ mặt lạnh lùng và ánh mắt sắc bén quen thuộc, hắn khẽ nhếch môi:
-Ta đã làm rồi. Ai sợ, có thể đi! Không tiễn…
Đã có vài người từng gắn bó nhiều năm với hắn đứng dậy, dứt áo ra đi.
Những kẻ còn lại, có người sợ hãi cụp mắt, có kẻ lấm lét liếc ngang liếc dọc, tạm thời như thỏa hiệp. Phương Bằng không quan tâm. Chúng còn ngồi đây là vẫn còn cần hắn. Chúng không phục, không quan trọng. Chúng vẫn còn phụ thuộc vào Phương Bằng này, không bỏ hắn đi đâu.
Cuối cùng, người cũng lui hết. Tên thủ hạ thân tín mới bước vào. Nhìn hắn ta có vẻ như đang khó xử, bước ngập ngừng tới chỗ Phương Bằng:
-Đại vương…Cô gái đó…Có thai rồi.
Một cô gái không còn băng thanh ngọc khiết. Một cô gái mang thai con người khác. Phương Bằng liệu có còn hứng thú gì?
Mang ra dày vò, sau đó giết chết nàng ta…Cả con lẫn mẹ. Đó là một kết thúc có thể dễ dàng hình dung được của nàng ta.
-Đại vương…Xử lý nàng ấy…
-Hừm…
Phương Bằng khẽ khoát tay. Trong lòng hắn bây giờ lại trở nên tĩnh lặng. Dáng vẻ vô cùng chuyên chú khiến những người được xem là thân tín của khẽ rùng mình.
-Thưa ngài…
-Mang nàng ta vào đây cho ta.
Phương Bằng không tức giận. Dù là trước đây, khi hay tin nàng chạy trốn, hắn đã muốn lật tung cả vùng rừng núi để tìm về. Cũng như lúc hay tin nàng đang ở tại ngôi làng đó, hắn không chút do dự, hạ lệnh tìm đến ngay.
Thế mà giờ đây nàng đang mang thai con kẻ khác, Phương Bằng lại không hề nổi cơn thịnh nộ. Hay là…hắn đã già? Cách biểu hiện sự giận dữ cũng khác hơn.
Bảo Ngọc bị giải vào trong đại sảnh. Nàng ngơ ngác nhìn xung quanh. Vị đại vương cao cao tại thượng kia đối với Bảo Ngọc vẫn vô cùng đáng sợ. Hắn khiến sắc mặt của nàng tái nhợt. Bảo Ngọc vội vàng quỳ xuống, dập đầu lia lịa, mong hắn cho mình một con đường sống:
-Đại vương…Ngài tha cho tôi. Tôi…tôi xin ngài. Xin ngài…
Bảo Ngọc chỉ là một cô gái yếu đuối. Giờ đây nàng lại phải đối diện với kẻ đã bị mình bỏ rơi trong ngày gọi là hôn lễ. Bảo Ngọc cũng có thể hình dung được, sự giận dữ của hắn đáng sợ thế nào.
-Ta thích nàng.
Phương Bằng chỉ nói ngắn gọn như vậy song lại làm gương mặt xinh đẹp của Bảo Ngọc tái nhợt. Nàng không cần một tên chúa cướp thích mình. Hắn rất đáng sợ. Người như thế, được hắn thích còn là nỗi bất hạnh. Bất hạnh vô cùng lớn của nàng:
-Đại vương…Dân phụ…Dân phụ có chồng rồi. Dân phụ không xứng, không xứng với ngài đâu.
Nàng vừa khóc vừa sụp lạy. Nàng thực sự chán ghét hắn đến vậy sao?
Phương Bằng bước xuống dưới, đứng trước người con gái đang sụp lạy mình như tế sao kia. Một tay hắn kéo mạnh, giữ chặt gương mặt tái nhợt của Bảo Ngọc đối diện với mình.
Rồi Phương Bằng đẩy nàng ra, môi thoáng nụ cười nhàn nhạt:
-Ta không có đứa trẻ nào cả. Con của nàng có thể trở thành người thừa kế của ta.
Thừa kế để trở thành một tên tướng cướp. Có ai mong muốn điều này, có ai đâu?
-Ta sẽ mang thủ cấp tướng công nàng làm quà cưới. Yên tâm!
Tên tiểu tử đó…Hắn từng rất xem trọng hắn ta. Thế mà dám cướp đi người của Phương Bằng, ngay lễ cưới của hắn sao?
-Đại vương…
Bảo Ngọc đang tuyệt vọng. Nàng như cá nằm trên thớt. Sống lưng lạnh toát. Phương Bằng thực sự muốn lấy nàng làm vợ, dù trong bụng Bảo Ngọc đang có giọt máu của kẻ khác sao?
-Ngoan ngãn trở về. Tối nay ta tới tìm nàng.
Bảo Ngọc thực sự sụp đổ. Nước mắt lã chã rơi trên gương mặt xinh đẹp. Hắn đến…Tấm thân mềm yếu, nàng làm sao có thể chống đỡ? Làm sao có thể giữ gìn thanh bạch với tướng công?
Còn nếu chết….Bảo Ngọc sờ lên bụng. Đứa bé chỉ mới tượng hình, Bảo Ngọc nhẫn tâm để nó cùng nàng đi xuống suối vàng sao?
Tướng công!
Con ơi!
-Đưa nàng ấy về phòng…
Lần này, Phương Bằng không cần phải cho người canh giữ cẩn mật nữa. Bảo Ngọc sẽ không dám chết. Mà dù nàng có chết, cũng xem như giúp hắn xua đi bóng ma trong lòng. Phương Bằng không muốn tự tay giết Bảo Ngọc. Nhưng nếu nàng ta tự tìm cái chết, Phương Bằng cũng chẳng lưu luyến quá nhiều.
Còn nếu như Bảo Ngọc không dám chết. Thế thì hắn cũng không ngại ngần gì mà chiếm hữu nàng trọn vẹn. Phương Bằng hắn có nhiều đàn bà. Bảo Ngọc cũng chỉ là một trong số đó. Hắn sẽ nhanh chóng thỏa mãn khi chiếm được thứ không phục tùng mình. Đứa bé kia nếu sinh ra là con trai, hắn cũng có thể dạy dỗ nó. Đời này, Phương Bằng không được trời thương ban cho được sống gần con cái, thế thì lấy con của người lương thiện, dạy dỗ nó thành cướp cũng là một ý hay.
Bảo Ngọc không hiểu hết những ý nghĩ trong lòng hắn. Nàng chỉ cảm thấy vô cùng tuyệt vọng…Nhưng lại không thể chết…Nàng còn sợi dây ràng buộc. Làm sao có thể nhẫn tâm.
Đêm càng gần đến…Bảo Ngọc càng rúc sâu vào bóng tối…Nàng sợ bóng tối sắp đến…Sợ từng tiếng bước chân.
Có tiếng cửa mở. Bảo Ngọc lùi dần…Con dao dưới gối phát ra tiếng leng keng.
-Muốn giết hắn ta bằng cái đó à? Ấu trĩ…
Là giọng một người phụ nữ. Bảo Ngọc ngẩng lên
Một phụ nữ trung niên xinh đẹp. Chỉ có ánh mắt…Ánh mắt sắc bén, lạnh lùng, nhìn Bảo Ngọc như nhìn một con mồi.
-Bà là…
-Hỗn láo!
Cùng với tiếng quát là cảm giác tối tăm mày mặt. Ai đó tát mạnh vào mặt của Bảo Ngọc. Miệng nàng có gì đó mằn mặn vừa mới chảy ra.
-Tôn bà bà…
Âm thanh người phụ nữ vang lên lạnh lẽo. Bà ta khinh bỉ nhìn nàng. Tươi tắn và mơn mởn. Giống như bà ta của ngày nào.
Trong lúc Bảo Ngọc chưa kịp định thần thì thân thể nàng bất thần bị ai đó dụi mạnh xuống đất. Mái tóc dài bị kéo mạnh…Bảo Ngọc chưa kịp thốt lên đau đớn thì miệng đã bị bóp chặt…Chất lỏng gì đó đổ vào miệng Bảo Ngọc. Vị cay xé, nồng nồng…
Theo bản năng Bảo Ngọc vùng vẫy…Nàng càng vùng vẫy thì người ta càng đè mạnh nàng xuống đất. Thuốc đã đổ vào hết chén…Ánh mắt người đàn bà thoáng hiện lên sự thỏa mãn…Cho đến khi…
Trong lúc vùng vẫy, vai áo Bảo Ngọc tuột ra. Bả vai nàng có một vết sẹo. Đúng là một vết sẹo hình bươm bướm rất đặc biệt. Vết phỏng kia…
Ở một căn phòng nào đó, một năm tháng nào đó, cô bé con nghịch ngợm cùng cậu bé trai đùa giỡn. Mãi đùa, đứa bé trai va phải chiếc bàn đang có đĩa đèn thắp sáng. Tấm vải trải bàn cháy xém, bén vào vai áo cô bé con:
-Mẹ ơi! Đau quá….Đau quá mẹ ơi!
Cái miệng nhỏ mếu máo. Người mẹ trẻ ôm con gái vào lòng. Một bên vai nhỏ bị phỏng rộp lên:
-Mẫu thân! Mẫu thân làm gì vậy?
Đứa bé trai hoảng hốt kêu lên. Cô bé con một lần nữa khóc thét. Mẫu thân của chúng vừa dùng chiếc trâm hình con bướm hơ nóng trên lửa, đặt xuống bờ vai trần của cô bé con kia:
-Dù sao cũng phỏng rồi…Chịu đau hơn một chút. Diên Châu, không phải là sẽ đặc biệt hơn sao?
Vết sẹo hình bươm bướm…Đối với một cô gái mà nói, nếu đàn ông nhìn thấy dấu hiệu này không phải sẽ càng thêm điên cuồng, càng thêm thích thú hay sao?
Bây giờ, tại căn phòng khác, thời gian khác, lại một cô gái có vết sẹo hình bươm bướm trên vai. Vị trí này, dấu vết này…
Tay người phụ nữ đột nhiên run rẩy…Bà ta gần như bổ nhào tới. Cây trâm bướm trên đầu bị lấy xuống, so dấu vết với con bướm trên vai cô gái kia.
Vừa như in.
Bảo Ngọc cảm thấy ruột gan mình như đảo lộn…Đau buốt, hơi thở nặng nề…Rồi trở nên không thở nổi. Có ai đó vừa ôm lấy nàng…Cùng lúc, một bụm máu lớn phun ra, đẫm ướt áo người kia….
-Nàng…nàng tên gì? Tên gì?
Tên gì? Bảo Ngọc cũng không còn nhớ nữa….Nàng chỉ thấy trước mắt mình tối sầm…Bụng đau thắt, hơi thở khó khăn…Rồi toàn thân nàng co giậtv mạnh…Máu…máu theo đường miệng tuôn ra như suối…Đôi mắt nàng vài phút trước đây còn đẫm đầy nước mắt, giờ đã trợn lên trong vô thức. Máu còn chảy ra từ mũi. Đau lắm…Nhưng rồi cũng kết thúc rất mau.
Bảo Ngọc đã thấy một chân trời màu trắng…Nơi đó có một tiếng gọi nàng rất rõ…Tiếng gọi từ một thân vóc bé nhỏ. Cô bé con mờ mờ ảo ảo, chạy tung tăng trong một khu vườn đầy nắng. Cô bé quay lại…Hình như nó đang gọi…Gọi ai là…
-Mẫu thân ơi!
* Xin lỗi mọi người, làm tới đây thì tay chân run rẩy. Mộng Nam Kha là phần tàn nhẫn nhất trong seri Mộng. Phần sau cũng đau đớn không kém gì.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT