Mưa gió mịt mùng táp thẳng vào mặt, Minh Tiêu bị mưa xối đến nỗi không mở mắt lên được, hít thở đều là hơi nước ẩm ướt. Anh nâng tay che ngang trán theo bản năng, nheo mắt cố gắng bước nhanh về hướng căn hộ của mình.
Hóa ra dầm mưa lại là một chuyện tốt, chỉ cần cố sức vẫy vùng trong nó là có thể khiến người ta phải mệt mỏi chống đỡ. Mới nãy khi ở trên xe Minh Tiêu còn lo nghĩ linh tinh, sau khi xuống xe bị mưa gió ngợp trời tưới tỉnh, ngay cả hít thở cũng khó khăn, toàn bộ sức lực đều đặt ở việc chạy trốn, nào còn đủ sức để lo lắng những chuyện khác được nữa.
Trời mưa quá lớn, hạt mưa đập vào mặt đau rát, Minh Tiêu dùng sức lau một cái, bởi vì không thấy rõ đường nên trượt chân chao đảo về phía trước vài bước, may mà không bị ngã sấp xuống.
Tiếng mưa rơi hòa cùng tiếng sấm tạo thành khúc giao hưởng trong đêm đen, gần như ngăn cách tất cả mọi thanh âm khác. Minh Tiêu há miệng để thở, khi anh đang tiếp tục chạy về phía trước, đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân dồn dập truyền đến từ phía sau.
Có người lo lắng gọi anh: “Minh Tiêu!”
Tiếng hét kia cùng tiếng bước chân bị gió mưa hòa tan, như tản ra trong làn mưa ấy, anh cho là mình gặp ảo giác nên không để ý lắm, đầu cũng chẳng ngoái lại. Mãi đến khi cổ tay đột nhiên bị tóm lấy, một cái áo vest mang theo hơi ấm cùng mùi đàn ông nhàn nhạt bỗng nhiên che kín trên đầu anh thì mới giật mình dừng lại.
Anh ngừng bước chân, tim đập nhanh hơn, đầu ngón tay theo mạch đập chấn động mà nhẹ nhàng run run.
Mưa và gió lớn khiến anh chẳng rảnh để suy tư, nhưng trên đầu thì được áo che kín, người ở bên cạnh lại ngăn đi hết thảy vì anh, dù cho không nhìn thấy mặt của đối phương, anh vẫn có thể cảm giác được đây là ai.
Thần Hựu.
“Minh Tiêu!” Hai tay Thần Hựu che chở trên đầu anh, không kịp nhiều lời, chỉ vội bước nhanh và đẩy anh vào bên trong: “Đi thôi!”
Minh Tiêu rơi vào cảnh khốn khó không chân thực, nhẹ nhàng kéo cái áo che trên đầu mình, “Em… sao em lại tới đây?”
“Em không đến anh định dầm mưa về à?” Giọng Thần Hựu cứng rắn trước nay chưa từng có.
Minh Tiêu vừa mờ mịt lại vừa cảm thấy hơi buồn cười, “Em đến rồi chẳng phải anh vẫn ướt đó sao?”
Thần Hựu sửng sốt mấy giây, tay phải dùng sức ôm chặt vai Minh Tiêu, tay trái cầm áo khoác che trên đầu anh, “Về nhà rồi nói, mưa to như thế anh không thể trú một lát rồi mới đi sao?”
Minh Tiêu chạy cùng với cậu, trái tim trống rỗng trong lồng ngực phảng phất như lại tìm được chút trọng lượng, “Ở đây không có chỗ nào để trú cả.”
“Vậy thì anh phải gọi điện thoại cho em chứ!” Thần Hựu lớn tiếng: “Em sẽ tới đón anh!”
Bước chân Minh Tiêu khẽ ngừng, “Đón anh?”
“Đừng dừng lại, mau đi thôi!” Thần Hựu vừa chạy vừa nói: “Mưa to vậy thì tìm một chỗ trú hoặc là gọi em tới đón anh chứ. Một mình anh chạy làm gì? Lỡ té ngã thì làm sao được? Bị cảm thì sao?”
Nhất thời Minh Tiêu yên lặng.
Đây là lần đầu tiên Thần Hựu quở trách anh, lại là bởi vì lo anh sẽ bị ngã hoặc bị cảm.
Cảm giác không chân thực ấy càng mãnh liệt hơn. Minh Tiêu bị ôm vai chạy thẳng về nhà, nước mưa dưới chân dần thấm ướt ống quần, trái tim trong lồng ngực lại chẳng chịu an phận mà nhảy lên, cái áo khoác trên đầu anh đã ướt nhưng vẫn có thể cản hết gió mưa bên ngoài.
Thính giác trở nên rõ ràng hơn tất cả, tiếng sấm và tiếng mưa rơi như dệt thành bối cảnh âm thanh, hơi thở của Thần Hựu gần trong gang tấc, kể cả nhịp tim càng lúc càng nhanh của bản thân, tất cả quyện lại như muốn dội thẳng vào màng tai.
Lần gần nhất bị mắng bởi vì loại “việc nhỏ nhoi” này không biết đã là bao nhiêu năm trước rồi, cũng không nhớ ra được là bị ai quở trách nữa.
Cha mẹ anh chắc chắn sẽ không, ngay từ khi chưa tới Quốc học viện thì cha mẹ lúc nào cũng chỉ lo nhắc nhở “Bài tập viết xong chưa”, “Tại sao con lại làm sai nhiều đề vậy”, mà sau khi tới Quốc học viện…
Dường như từng có đứa trẻ nào đó khóc lóc đắp chéo vạt áo của anh, hốt hoảng nói: “Anh Tiêu Tiêu, anh mặc ít như thế lỡ bị bệnh thì sao? Anh mặc áo của em đi có được không?”
Minh Tiêu nhớ không nổi gương mặt và tên đứa bé kia nữa, anh chỉ nhớ rằng dường như mình đã trả lời một câu: “Nhóc lùn thế anh mặc không vừa đâu.”
Thằng bé ấy đã nói gì nhỉ?
“Em sẽ cố gắng cao lên, cao giống như anh vậy, không, còn cao hơn cả anh nữa! Anh Tiêu Tiêu, chờ em lớn lên rồi anh mặc áo của em được không? Anh đừng bị bệnh, anh nghe lời có được không?”
Loáng một cái đã hơn mười năm, tình người ấm lạnh, hóa ra lần gần nhất có người lo lắng cho sức khỏe của anh lại là khi còn ở trong Quốc học viện.
Ở cái địa ngục tăm tối không muốn tiếp tục nhớ tới kia.
Lên tới tòa chung cư, cơn mưa rốt cục bị bỏ lại đằng sau, cả hai người ướt đẫm toàn thân thấm ướt sàn nhà sạch sẽ. Minh Tiêu hít thở ồ ồ, muốn kéo áo trùm trên đầu xuống. Thần Hựu lo lắng nắm lấy cổ tay anh, bước nhanh vào trong thang máy, vội vàng hỏi: “Có lạnh không? Có chỗ nào khó chịu không?”
Quần áo ướt dính sát vào da thịt, thang máy bắt đầu về tới tầng trệt, Minh Tiêu rốt cục có thể lôi cái áo vest ra khỏi đầu mình.
Thang máy có một mặt là gương, anh thấy được khuôn mặt đỏ ửng của bản thân trong đó.
Kiểu tóc chải chuốt gọn gàng của Thần Hựu đã bị nước xối tung, sợi tóc ướt nước rũ xuống trán, áo sơ-mi đắt giá và quần tây chẳng còn chỗ nào khô ráo, cả người nhìn qua rất là chật vật.
Đối mặt với Thần Hựu cũng ướt sũng toàn thân, Minh Tiêu lại rõ ràng cảm thấy hồi hộp.
“Sao mặt anh đỏ quá vậy?” Thần Hựu tới gần, khẽ chạm tay lên má Minh Tiêu, “Vừa nãy gấp quá, tại em che kín khiến anh ngộp thở hả? Khó chịu thì phải nói với em chứ, trong áo ngột ngạt quá đúng không?”
Đêm nay Thần Hựu rất không giống với mọi khi —— Minh Tiêu chợt thấy mơ hồ khó hiểu, trước đây cậu chắc chắn sẽ không dùng loại giọng điệu này để nói chuyện với anh. Cậu lúc nào cũng sẽ cười tươi, lúc nói chuyện giọng thương lượng sẽ chiếm đa số, thỉnh thoảng còn hơi làm nũng bán manh, câu cửa miệng bao giờ cũng là “có được không anh Tiêu”. Gần như anh chưa từng thấy Thần Hựu cau mày, càng không bị cậu ra lệnh hay quở trách như bây giờ.
Chẳng biết có phải tác dụng của tâm lý hay không, Minh Tiêu cảm thấy không khí trong thang máy bừa buồn chán vừa nóng bức, khóe mắt liếc vào trong gương một cái, hai má của anh tựa như càng đỏ ửng hơn so với ban nãy.
Thần Hựu hỏi: “Anh Tiêu, anh không thoải mái chỗ nào hả?”
“Không có.” Minh Tiêu nhìn những con số nhảy nhót trên bảng thông báo, không được tự nhiên nói: “Vừa nãy… cảm ơn em nhé.”
Cửa thang máy mở ra, Thần Hựu thở dài: “Em thì anh đâu cần phải khách sáo vậy?”
Tim Minh Tiêu run lên rất khó chịu.
Với em thì không cần phải nói cám ơn sao?
Sau khi vào nhà, Thần Hựu còn chưa thèm cởi giày đã vô cùng quen thuộc mà đi thẳng vào phòng tắm, không hỏi ý của Minh Tiêu liền mở nước nóng ra, gọi với ra ngoài: “Anh Tiêu!”
Minh Tiêu đang khom lưng đổi giày, trong lòng vẫn còn rất rối loạn, cho nên chẳng nghe thấy gì hết.
Thần Hựu thấy bên ngoài không hề có tiếng động, cuống lên chạy vội ra cửa phòng tắm gọi thêm một lần nữa, “Minh Tiêu!”
“Hả?” Lúc này Minh Tiêu mới phản ứng được, vội đáp: “Đây, tới ngay.”
“Anh mau vào đi, em mới mở nước, còn hơi nóng đấy.” Thần Hựu kéo tay anh, nhân thể đẩy anh vào trong phòng tắm, “Nhưng mà anh đừng ngại nóng, ráng ngâm mình thêm một lúc, lỡ bị cảm thì phiền lắm.”
Minh Tiêu đứng ở bên cạnh bồn tắm, lúng túng nói: “Quần áo của anh…”
“Để em lấy cho.” Thần Hựu lớn tiếng cắt ngang, “Em biết đồ ngủ anh để ở đâu.”
Minh Tiêu kinh ngạc nhìn Thần Hựu, ánh mắt cậu lại chưa hề né tránh, hai người cứ như vậy nhìn nhau hai giây, chân mày Thần Hựu nhíu chặt hơn, cậu lên tiếng trước: “Mau cởi quần áo ướt rồi ngâm mình đi, em đi lấy áo ngủ cho anh.”
Nói xong cậu xoay người ra ngoài, chỉ khép hờ cửa phòng tắm.
Minh Tiêu đứng lại chốc lát mới đi tới cửa, nhẹ nhàng đóng kín cảnh cửa kia lại, sau đó cấp tốc cởi bộ đồ ướt đẫm trên người ra, ngâm toàn thân vào bồn nước ấm áp.
Thần Hựu nói không sai, nước thật sự rất nóng. Minh Tiêu bỏ mặc chính mình chìm xuống dưới, chợt cảm thấy hai má còn nóng hơn cả vừa nãy.
Bên ngoài truyền đến tiếng tủ và ngăn kéo bị mở ra, không lâu sau Thần Hựu gõ cửa một cái, tiếp đó nắm cửa chuyển động, cánh cửa bị đẩy ra một khe hở nho nhỏ.
Thần Hựu không tiến vào, thậm chí cũng không nhìn vào trong, cậu chỉ đặt bộ đồ ngủ ở trên bồn rửa mặt liền khép chặt cửa lại.
Minh Tiêu ở trong làn nước khẽ nhắm hai mắt, nước nóng xua tan hơi lạnh bám trên người anh, đầu óc lúc này cũng từ từ tỉnh táo hơn.
Càng tỉnh táo lại càng mê man.
Vì sao Thần Hựu lại đột nhiên xuất hiện?
Tại sao thái độ cũng thay đổi nhiều như vậy?
Thần Hựu ở bên ngoài cũng tự tìm cho mình một bộ áo quần ở nhà để đổi, sau đó cậu ngồi trên ghế sa lông dùng khăn mặt lau tóc.
Trong phòng tắm rất yên tĩnh, chỉ có tiếng nước nho nhỏ khẽ truyền ra, cậu nhìn chằm chằm hướng đó tới mức nhập thần, nửa phút sau mới lắc đầu, buồn bực mà đỡ trán, nhẹ giọng tự nói: “Nguy rồi.”
Nên giải thích với Minh Tiêu thế nào đây?
Nhìn thấy Minh Tiêu vội vã lao đi trong cơn mưa tầm tã thì cậu chẳng còn suy nghĩ được gì nữa đã chạy ngay ra ngoài, trong xe không có dù, cậu vừa chạy vừa cởi áo vest, hướng về cái bóng mơ hồ phía trước rồi gọi lớn: “Minh Tiêu!”
Đêm nay dường như cậu gọi hai chữ “Minh Tiêu” rất nhiều lần.
Bởi vì sốt ruột, bởi vì tức giận.
Bởi vì Minh Tiêu không yêu quý chính bản thân anh.
Thần Hựu nện một đấm lên ghế sa lông, càng lúc càng buồn bực hơn.
Làm sao có thể tỏ ra thô lỗ và không chịu nói lý trước mặt Minh Tiêu như thế được, đoạn đường này hình như cậu nói rất nhiều câu ra lệnh và quở trách, khác hoàn toàn so với ngày thường.
Minh Tiêu sẽ nghĩ thế nào?
Cách một cánh cửa phòng tắm, hai người đều có những suy nghĩ riêng cho bản thân.
Nước trong bồn tắm dần dần nguội đi, Minh Tiêu cũng tỉnh táo hơn không ít, nhưng khi anh cầm lấy quần lót đặt trên bộ đồ ngủ thì bên tai vẫn không tránh khỏi đỏ lên.
Lúc anh kéo cửa ra, liếc mắt liền thấy được Thần hựu đang cúi đầu ngồi trên ghế sa lông.
Trên đầu cậu còn đang phủ khăn mặt, lúc ngẩng đầu lên biểu tình của cậu có vẻ hơi ngơ ngác.
Minh Tiêu khẽ thở ra một hơi, đi tới: “Em cũng vào ngâm nước nóng đi.”
“Không, không cần đâu.” Thần Hựu lập tức đứng lên, “Anh tắm xong rồi hả?”
Tất cá biến hóa của Thần Hựu, Minh Tiêu đều thấy rõ, người đàn ông bá đạo lúc nãy đã không còn nữa, đứng trước mặt anh lúc này chỉ là Thần Hựu giống như ngày thường.
Minh Tiêu mím mím khóe môi, gật đầu đáp: “Ừ.”
“Để em sấy tóc cho anh.” Thần Hựu cầm lấy máy sấy đã chuẩn bị sẵn, vỗ vỗ nệm ghế: “Tới bên này ngồi đi.”
Minh Tiêu không từ chối, anh đi đến trước mặt Thần Hựu rồi ngồi xuống. Lúc máy sấy kêu ù ù hoạt động hết công suất, anh không khỏi thở phào nhẹ nhõm, vui mừng bởi vì hô hấp và nhịp tim đập dữ dội của anh đều bị tiếng gió át đi.
Ngón tay Thần Hựu luồn vào mái tóc ướt nhẹp của anh khẽ ve vuốt, vừa mạnh mẽ nhưng cũng rất dịu dàng.
Nhất thời, cả hai người đều không nói gì, trong căn phòng rộng rãi chỉ có tiếng máy sấy tóc kêu vang.
Cùng trầm mặc rồi lại cùng lên tiếng, ngay khi Thần Hựu nói ra câu “Anh Tiêu, em mặc áo ngủ của anh” thì Minh Tiêu cũng đồng thời hỏi ra vấn đề còn khúc mắc trong lòng:
“Lúc nãy em chờ anh ở ngoài kia sao?”
Tiếng máy sấy đã dừng lại, Thần Hựu ngập ngừng vài giây mới nói: “Em đưa Quý tiên sinh về xong liền ngang qua nơi này nên tiện đường tới thăm anh.”
Đây là lời giải thích mà cậu đã nghĩ kĩ rồi.
Minh Tiêu hít sâu một hơi, ngước mắt nhìn Thần Hựu: “Em chưa về nhà hả?”
“Em về rồi.” Thần Hựu cũng không biết lúc trong hầm để xe đã bị Minh Tiêu bắt gặp: “Không phải em nhắn tin cho anh đó sao? Sau đó Quý tiên sinh có tiệc xã giao, anh Từ Phàm lại bận việc nên em mới tới đón Quý tiên sinh về nhà. Bên kia là tiệc rượu của nhân vật nổi tiếng, anh xem nè, anh Từ Phàm còn chu đáo chuẩn bị quần áo cho em nữa.”
Minh Tiêu biết sự thật vốn không phải như vậy, nhưng khi đối diện với ánh mắt trong trẻo của Thần Hựu anh lại không tàn nhẫn chọc thủng lời nói dối của đối phương được, chỉ miễn cưỡng mỉm cười: “Vậy hả?”
“Đúng vậy, em đưa Quý tiên sinh về, Quý tiên sinh còn bảo em lái xe đi.” Thần Hựu tiếp tục nói dối: “Vừa vặn ngang qua đây… Ấy chết rồi, em quên chưa khóa xe!”
Thần Hựu nói xong bèn vội vội vàng vàng chạy ra ngoài, Minh Tiêu cũng gấp gáp tha dép lê muốn đuổi theo, Thần Hựu lại ngăn anh, “Anh ở trong nhà đi,em xuống một lát thôi, sẽ về ngay.”
Bên ngoài mưa đã nhỏ hơn, Thần Hựu bung dù, mặc áo ngủ màu xám, chạy chầm chầm trong cơn mưa nhẹ hạt, nhìn qua quả thực có vẻ rất buồn cười.
Thật ra cậu cũng chẳng lo lắng cho cái xe này đâu, chẳng qua là cậu muốn ra ngoài hóng gió một xíu cho đầu óc bình tĩnh lại, đỡ phải nói bậy nói bạ mà thôi.
Xe còn đậu ở ven đường, Thần Hựu lái nó vào ga ra, khóa kĩ rồi đứng tựa vào cửa xe một phút chốc, suy nghĩ kĩ càng xong xuôi thì mới đi lên nhà Minh Tiêu.
Minh Tiêu lau khô cửa thủy tinh rồi sau đó đi vào phòng ngủ nhìn thử ngăn kéo bị Thần Hựu mở ra.
Hình như thiếu một cái quần lót.
Trên sàn phòng khách còn để một đống quần áo mà Thần Hựu thay ra, ướt nhẹp rồi bị vò thành một cục, đã sớm không nhìn ra nó vốn là đồ quý giá nữa. Minh Tiêu lật qua lật lại, nhìn thấy trong ấy lẫn một cái quần lót màu đen.
Là Thần Hựu cởi ra.
Thần Hựu vứt quần lót của mình đổi lại thành quần của anh.
Trong lòng Minh Tiêu chợt thấy căng thẳng, một loại cảm giác khó diễn tả nên lời cứ lượn lờ quanh thân.
Quần áo của Thần Hựu đều ướt sũng cả rồi, dĩ nhiên là cậu phải thay thôi, quần lót mới trong nhà nằm ở một cái tủ khác mà Thần Hựu không tìm ra được, dưới tình thế cấp bách thì chỉ có thể mặc quần lót sạch của anh. Thật ra thì điều này cũng không tính là chuyện lạ lùng gì, dù sao có ai muốn mặc quần lót ướt đẫm đâu, loại cảm giác đó quá kinh khủng.
Nhưng nghĩ tới việc người mặc đồ của mình chính là Thần Hựu thì Minh Tiêu liền cảm thấy dòng máu khắp người đang dần dần nóng lên.
Anh đã rất bình tĩnh, cho nên nghe lời giải thích của Thần Hựu xong cũng không hỏi lại gì. Thần Hựu muốn tự lừa mình dối người, anh liền đóng vai người bị lừa là đủ rồi.
Anh là diễn viên, không có nhân vật nào mà diễn không được cả.
Nhưng bây giờ, đột nhiên Minh Tiêu chẳng có cách nào bình tĩnh được nữa, có cái gì đó đang thôi thúc anh, điều khiển anh, hút sạch sự kiềm chế trong con người anh.
Không lâu sau Thần Hựu trở về, cậu như trút được gánh nặng cười nói: “May quá! Xe không sao cả. Làm em sợ muốn chết, nếu như xảy ra vấn đề gì thì em bán thân đi cũng chẳng đền nổi đâu.”
Hầu kết Minh Tiêu khẽ giật giật, không tự chủ được nói: “Dù xảy ra chuyện thì chắc Quý tiên sinh cũng sẽ không bắt em phải làm gì đâu.”