Quốc học viện không chia lớp theo độ tuổi, cũng không giảng dạy chương trình học bắt buộc. Sau khi tiếng chuông reo chói tai vang lên, đám trẻ trong kí túc xá cấp tốc chạy ra ngoài cửa, Tô Duệ vội vã lay lay Cố Hữu Thần còn đang ngẩn người, hô to: “Đừng nghĩ nữa, chạy theo mau lên!”
Một buổi tối thêm cộng nửa buổi sáng, Cố Hữu Thần còn chưa kịp tiêu hóa tất cả những gì mình nhìn thấy hay nghe được, nhưng lúc này cậu không có thời gian để mà suy nghĩ nữa, bản năng cùng nỗi sợ hãi đã điều khiển cậu chạy theo những người khác ra khỏi ký túc xá, chạy ra hành lang, chạy vào trong ánh nắng sớm chói mắt.
Vào ban ngày, bóng tối kinh hoàng lẽ ra nên biến mất từ sớm lại vẫn ngập tràn chung quanh.
Tuy rằng lảo đảo chạy tới chỗ tập hợp nhưng Cố Hữu Thần vẫn đến trễ, kể cả Tô Duệ luôn cố gắng kéo cậu lao hết sức cũng không thể chạy vào đội ngũ trong thời gian quy định.
Ánh mắt nham hiểm của huấn luyện viên phóng tới, Cố Hữu Thần nỗ lực điều chỉnh hô hấp, mồ hôi lạnh từ cổ cùng với sau lưng đổ ra như suối, bao quanh là không khí yên tĩnh quái dị, tay chân cậu không nghe sai khiến mà run rẩy, cúi đầu xuống rất thấp, không biết họ sẽ lần lượt trừng phạt những người đến muộn thế nào.
Người trước tiên bị phạt chính là Tô Duệ. Huấn luyện viên gọi cậu ra khỏi hàng, sau đó ở trước mặt tất cả mọi người, một tay túm quần áo Tô Duệ nhấc bổng cậu lên, tay còn lại tát thẳng vào mặt cậu.
Đó là một cái tát rất vang, Cố Hữu Thần sợ hãi nhìn chằm chằm Tô Duệ đang nghiêng đầu qua một bên, cả người cậu run cầm cập như cầy sấy.
Bạt tai không hề dừng lại, huấn luyện viên tát đúng 14 cái — cho đến ngày hôm nay, Thần Hựu vẫn còn nhớ như in con số kia. Đánh đã tay xong, gã liền quẳng Tô Duệ ngã xuống đất, giày da nặng nề đạp lên trên mặt cậu thiếu niên thanh tú, vừa giẫm vừa nghiến, sau đó còn đá túi bụi vào người Tô Duệ, tàn bạo mà mắng: “Đ** m*, thằng ẻo lả, thằng bê đê, mày cậy mày đẹp đúng không? Ông đây giẫm nát cái mặt mày!”
Lúc bị chà đạp, Tô Duệ gần như không hề có phát ra chút thanh âm gì, cứ như cậu đã sớm quen, cũng sớm hiểu rõ nếu càng giãy giụa và kêu gào thì sẽ càng mang đến nhiều thống khổ hơn. Đám trẻ đứng trong hàng ai ai cũng nhìn thẳng phía trước, không một đứa nào dám ho he liếc qua bên này.
Xa xa còn có mấy lớp đang xếp hàng, đám huấn luyện viên còn lại không một ai tới ngăn cản, ngược lại còn cười đùa, reo hò khen hay, còn có người nhếch mép, huýt sáo.
Cố Hữu Thần trố mắt ngoác mồm nhìn hết thảy sự hung tàn phát sinh trước mắt, đầu vang lên từng tiếng ong ong, không có cách nào tiếp tục suy nghĩ được nữa.
Cậu không hiểu tại sao huấn luyện viên lại đối xử như thế với Tô Duệ, cũng không hiểu vì sao những người kia lại reo cười. Mấy giây sau, cậu đột nhiên xông lên trên, cố sức đẩy huấn luyện viên ra, gắt gao ôm lấy Tô Duệ rồi la lớn: “Xin lỗi! Là do con đến muộn! Xin thầy đừng đánh anh ấy nữa!”
Bốn phía đột nhiên tĩnh lặng như tờ, sau đó chung quanh bùng nổ ra trận cười giòn giã.
Khi chân huấn luyện viên đạp lại đây, Cố Hữu Thần mới ý thức được bản thân dường như mới làm một “chuyện vô bổ”.
Huấn luyện viên vừa đạp vừa mắng: “Đừng đánh nó? Đ** m*, được lắm! Ông còn không xử được mày à thằng nhãi nhép?”
Trong lồng ngực Tô Duệ không ngừng run rẩy, không biết là bởi vì đau đớn hay là sợ sệt. Cố Hữu Thần cũng sợ hãi đến cực điểm thế nhưng cậu nhóc vẫn liều mạng đè lên người Tô Duệ, lãnh hết toàn bộ quyền đấm cước đá của huấn luyện viên vào trên lưng mình.
Cậu không gào khóc giống đêm qua nữa, đau đớn đã chiếm lĩnh toàn bộ ý thức của cậu. Lúc cậu sắp không chịu nổi, huấn luyện viên mới kéo cậu dậy thẳng tay cho một cái tát.
Kết thúc màn ngược đãi này chính là tiếng chuông vào học, huấn luyện viên vứt cậu và Tô Duệ cùng một chỗ, chửi thề rồi phun nước bọt xong mới chuyển hướng sáng đám trẻ đứng trong hàng, quát lên: “Nhìn cái gì? Ngồi xổm xuống cho tao!”
Cố Hữu Thần nằm nghiêng trên đất, cuộn mình rên rỉ, thật sự là cậu đang đau lắm, tuy rằng thỉnh thoảng cậu vẫn bị ba lấy cái muôi gỗ của mẹ đánh vào tay hoặc chân, thế nhưng chưa bao giờ đớn đau ấy khủng khiếp như lần này.
Lúc ôm chặt lấy Tô Duệ, cậu còn tưởng rằng có lẽ mình sẽ bị đánh chết luôn rồi.
Không lâu sau, có người mặc quần áo thầy giáo đi tới, lạnh lùng gọi bọn họ dậy.
Hai đứa nhỏ chật vật đỡ nhau đứng lên, Tô Duệ choáng váng, còn chưa đứng thẳng liền quỳ xuống. Thầy giáo kia thấy vậy chỉ phát ra một tiếng tiếng cười khinh bỉ: “Đáng đời.”
Cố Hữu Thần nhìn đối phương như thể nhìn thấy một sinh vật lạ, mà người được gọi là ‘thầy’ kia chỉ là híp mắt một cái, lên giọng: “Làm sao, muốn ăn đòn nữa à? Nơi này không chỉ huấn luyện viên mới biết đánh người đâu.”
Cố Hữu Thần lập tức rũ mắt xuống né tránh, cậu kéo Tô Duệ đứng lên, hai đứa trẻ khó khăn cà nhắc đi đến phòng y tế.
Thứ được gọi là phòng y tế bên trong chỉ có một cái tủ gỗ cũ nát và ba cái giường bệnh nhỏ, trong tủ gỗ la liệt những chai lọ linh tinh không theo trật tự, ga trải trên giường bệnh thì tràn đầy vết bẩn.
Người thầy kia bảo Cố Hữu Thần và Tô Duệ nằm lên giường, động tác thô bạo mà kiểm tra một phen, sau đó khóe miệng gã giương lên, lấy ra một bình thuốc từ trong tủ gỗ ném vào ngực Cố Hữu Thần: “Không gãy xương, tự bôi thuốc đi.”
Cố Hữu Thần cầm lấy bình thuốc nhìn sơ qua, là một cái bình thủy tinh màu nâu cũ kĩ không nhãn mác, trên nắp bình còn có một lớp bụi bẩn, có vẻ như là thuốc đã quá hạn rất lâu.
Thầy giáo đi tới cửa liền xoay người lại, nâng tay chỉ về hướng ba cái giường: “Bôi thuốc xong thì lấy ga trải giường đi giặt, mẹ nó, bẩn chết mất.”
Cửa đóng lại, tay Cố Hữu Thần cầm bình thuốc phát run, hai mắt thất thần, mãi đến tận khi Tô Duệ dịch xuống từ một cái giường khác lấy đi bình thuốc trong tay thì cậu mới hoàn hồn, hốt hoảng run lên, cho là mình sắp bị đánh. Tô Duệ lại vỗ vỗ vai cậu, nhỏ giọng nói: “Em nằm sấp xuống đi, anh bôi thuốc cho.”
Ga trải giường quá bẩn, còn có mùi hôi thối khó có thể hình dung, Cố Hữu Thần không muốn nằm sấp lên đó cho nên dứt khoát chống tay lên mép giường.
Thuốc bôi vào vừa sót vừa đau, cậu cố gắng cắn răng không để cho mình rên ra tiếng. Động tác của Tô Duệ rất nhẹ, thấy vai cậu siết lại căng thẳng, biết rằng Cố Hữu Thần đau nên mỗi khi bôi thuốc một cái cậu ta đều sẽ thổi thổi một hơi.
Mà câu dỗ “Thổi một cái sẽ không đau nữa” kia rõ ràng chỉ là để lừa đám trẻ con.
Thả quần áo đã được vén lên để bôi thuốc, Cố Hữu Thần cúi đầu nói: “Cảm ơn anh”. Tô Duệ lắc đầu: “Không cần cám ơn đâu, làm phiền em cũng giúp anh bôi thuốc nhé.”
Cố Hữu Thần nhận lấy bình thuốc, theo lời Tô Duệ chỉ lấy tăm bông trong tủ ra, lúc quay người nhìn lại đồng tử cậu co rút rất nhanh, cuống họng như bị ai đó bóp chặt đến nỗi không phát ra được thanh âm nào.
Tô Duệ đã cởi áo ra, trên cơ thể gầy gò trải đầy vết thương mới cũ, xanh tím đỏ hồng, gần như không có một chỗ nào là bình thường.
Bình thuốc suýt nữa tuột tay, Cố Hữu Thần lẳng lặng hỏi: “Anh… Trên người anh…”
Tô Duệ rũ hàng mi dài, rất nhẹ mà nói: “Bị đánh, anh là trưởng phòng mà, mỗi người tụi em mà phạm sai lầm thì anh đều phải chịu đòn.”
Xoang mũi Cố Hữu Thần chua xót, nước mắt nhẫn nhịn lúc bị đánh nhất thời dâng lên, mất khống chế gào to: “Tại sao bọn họ lại làm như vậy, dựa…”
Lời còn chưa dứt, Tô Duệ đã khập khễnh chạy tới, giơ tay bịt kín cái miệng của cậu, sốt sắng mà nói: “Đừng gào, không là bị đánh chết đó!”
Bởi vì vừa nãy cầm bình thuốc và tăm bông, trên tay Tô Duệ dính đầy mùi thuốc ngai ngái, Cố Hữu Thần nhất thời tỉnh táo hẳn ra, run rẩy nắm lấy cổ tay Tô Duệ: “Vâng, em xin lỗi.”
Tô Duệ thở dài, chỉ mình cái mặt sưng phù của mình: “Bôi xong trên người em giúp anh bôi thuốc lên mặt nhé, anh không muốn soi gương đâu, xấu lắm.”
Thoa xong thuốc, hai đứa nhỏ tiếp tục bận rộn gỡ ba tấm ga trải giường xuống. Tô Duệ mất công tốn sức mà ôm hết lên, vừa đi về phía cửa vừa nói: “Đi với anh, đợi lát nữa anh giặt, em cứ ở bên cạnh nhìn là được.”
“Sao thế ạ?” Cố Hữu Thần nói: “Em cũng có thể giặt mà!”
“Cứ để anh làm cho, anh quen rồi, sẽ giặt nhanh và sạch hơn em.” Ánh mắt Tô Duệ hướng xuống phía dưới rơi vào đôi giày mà Cố Hữu Thần đang mang, giọng có ước ao rất mơ hồ: “Em là con nhà khá giả phải không? Chưa từng làm chuyện như vậy chứ gì?”
Cố Hữu Thần thuận theo ánh mắt của cậu ta mà cúi đầu, quần áo và đôi giày này chẳng hề đắt tiền gì cả, thế nhưng so với đôi giày vải trên chân Tô Duệ quả thực “xa hoa” hơn rất nhiều.
“Ở nhà em cũng làm việc vặt mà.” Cố Hữu Thần nhẫn nhịn vết thương đau chạy tới: “Chúng ta cùng giặt đi!”
Tay bị rách mấy vết đỏ ửng, dính bột giặt vào không chỉ xót mà còn rất khó chịu, Cố Hữu Thần than nhẹ hai tiếng, tủi thân khổ sở không thôi. Tô Duệ liếc mắt nhìn cậu, kéo chậu đến trước mặt mình, không để cho cậu nhóc phải đụng nước nữa.
Cả hai phơi tấm ga trải giường hình chữ nhật lên, Tô Duệ thuần thục tìm ra tấm khác sạch sẽ để thay rồi chuẩn bị trở về phòng y tế. Cố Hữu Thần theo sau, áy náy mà nói: “Để em đổi cho! Anh nghỉ ngơi một lát đi!”
Trong phòng y tế có người, Cố Hữu Thần sững sờ đứng ở cửa, trợn to cặp mắt đen láy nhìn chằm chằm bóng dáng kia.
Thiếu niên nọ đang lấy đồ trong tủ gỗ, ánh nắng sáng mai từ ngoài cửa sổ len vào, bao phủ toàn thân người kia nổi bật lên trong bóng tối.
“Anh…” Cố Hữu Thần đang muốn hỏi “Anh là ai”, Tô Duệ đột nhiên gõ lên lưng cậu một cái.
Thiếu niên đứng ngược nắng đi ra khỏi bóng tối, cầm bình thuốc và tăm bông đi thẳng về hướng cửa, lúc này Cố Hữu Thần mới thấy rõ được gương mặt non nớt xinh đẹp mà vô cùng lạnh lùng.
“Người vừa nãy là ai thế anh?” Khi phòng y tế chỉ còn lại mình và Tô Duệ, Cố Hữu Thần mới dám lên tiếng hỏi.
“Minh Tiêu.” Tô Duệ nắm hai tấm ga, đưa hai cái còn lại cho Cố Hữu Thần, “Tới giúp anh mau lên.”
“Anh ấy cũng bị thương sao?” Cố Hữu Thần lại hỏi: “Anh ấy thật lạnh lùng, vừa nãy em cười với ảnh mà ảnh chẳng chịu ngó ngàng tới em.”
“Ai cậu ta cũng không để ý mà, lúc nào cũng trưng ra cái mặt lạnh tanh ấy thôi.” Tô Duệ nói.
“Vậy nhất định anh ấy sẽ bị đánh rất nặng.” Cố Hữu Thần cảm thấy đồng cảm: “Thật đáng thương.”
“Không đâu.” Tô Duệ miễn cưỡng mỉm cười: “Huấn luyện viên không dám động đến cậu ta.”
“Hả? Tại sao ạ?” Cố Hữu Thần kinh ngạc: “Mới vừa rồi hình như anh ấy tới lấy thuốc mà.”
“Hẳn là không cẩn thận thôi, bình thường cậu ta hay luyện võ, bị thương linh tinh là chuyện thường.”
“Võ… võ thuật ạ?”
“Phải, giỏi lắm đó.”
“Cho nên huấn luyện viên mới không dám đánh anh ấy ạ?”
“Ừ… gần gần như vậy.”
Trên người Cố Hữu Thần tuy còn đau nhưng lực chú ý cũng đã bị thiếu niên tên là “Minh Tiêu” kia hấp dẫn. Đối phương cao hơn cậu, tựa hồ lớn hơn cậu vài tuổi, tuy rằng biểu tình rất lạnh lùng nhưng mà đôi mắt của người kia lại vô cùng đẹp đẽ.
Dọn dẹp xong phòng y tế, Tô Duệ đưa Cố Hữu Thần về lớp. Lớp học “lao động” buổi sáng đã được huấn luyện viên dẫn dắt xong, buổi chiều bọn nhỏ đang giam mình trong căn phòng u ám để học ngữ văn.
Còn chưa đi vào hành lang dài lạnh lẽo kia, Cố Hữu Thần đã bắt đầu sợ, kéo kéo góc áo Tô Duệ, thấp giọng nói: “Em không muốn vào.”
“Không vào sẽ bị đánh.” Tô Duệ vô cùng thẳng thắn.
“Tại sao họ lại đối xử với chúng ta như vậy?” Cố Hữu Thần rốt cục hỏi lên điều mà cậu vẫn luôn thắc mắc.
Qua một lúc lâu Tô Duệ mới trả lời: “Bởi vì ba mẹ chúng ta đã đưa chúng ta vào trong này.”
Cố Hữu Thần không hiểu: “Mẹ em không phải đưa em tới đây để bị đánh!”
Mẹ và ba muốn để cho em tới tiếp thu nền giáo dục tốt nhất mà!
“Có phải ba mẹ bảo đưa em tới đây là để em tốt hơn, trở thành tinh anh trong xã hội đúng không?” Tô Duệ hỏi: “Tương lai áo cơm không lo, muốn cái gì sẽ có cái đó?”
Cố Hữu Thần mờ mịt gật đầu.
“Giống nhau cả thôi.” Tô Duệ cười khổ như một người lớn đã từng trải qua rất nhiều chuyện, gần như lẩm bẩm mà lặp lại: “Giống nhau cả thôi, chúng ta chỉ là công cụ của bọn họ.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT