Cháy...

Cháy?

Cháy!

"Cháy ở đâu?"

Cố thẩm vội bước ra, nhìn thấy nét mặt tiểu hòa thượng thường ngày lạnh nhạt trầm tĩnh giờ như hoàn toàn sụp đổ, toàn bộ đều là kinh sợ.

"Trên đỉnh Tứ Thần Sơn...Mọi người đều đã lên đó dập lửa rồi...Thí chủ mau đến giúp một tay a!"

"Ta đi ngay"

________________

Đỉnh Tứ Thần Sơn.

Căn nhà tranh mà 4 vị đại sư cùng Lưu Ly ở giờ đây đã thành đống tro tàn. Một mảnh đất trù phú tràn đầy hoa cỏ giờ là một màu đen của than. Trên mặt đất có 4 cỗ thi thể đã cháy đen, duy nhất không thấy,cũng chỉ có Lưu Ly....Tiểu thư...

"Tiểu thư...Cố thẩm đến rồi...Người ở đâu? Người ở đâu a..." Cố thẩm quỳ xuống, thân thể gầy gò không ngừng run rẩy, nước mắt không ngừng rơi, kêu gào tê tâm liệt phế...

Rạng sáng hôm sau, Cố thẩm mang theo hai mắt thâm cuồng thất thần đi đến nơi các vị sư đang ngồi, cũng chính là sàn của ngôi nhà tranh đã cháy thành tro,họ ngồi thiền xung quanh thi thể của bốn vị đại sư, trong miệng còn lẩm nhẩm những câu kinh văn khó hiểu.

"Các người...Các người nhìn cả 4 vị đều ra đi như vậy, ngay cả một câu cũng không nói....Các người quá đáng! Tả tiểu thư lại cho ta!" Cố thẩm vừa khóc vừa nháo, vị tiểu sư hay nói chuyện với Cố thẩm run rẩy đứng lên, nhưng ánh mắt vẫn bình tĩnh, bình tĩnh đến đáng sợ...

""Cả 4 vị đại sư đều đã thăng thiên thành phật, chúng ta nên mừng cho họ, thí chủ, người nói vậy là không đúng rồi."

"Vậy còn tiểu thư nhà ta? Tiểu thư nhà ta các người để đi đâu? Cả Lưu gia tin tưởng giao tiểu thư vào tay mấy người, vậy mà tiểu thư nhà chúng ta giờ không thấy, các ngươi lại an nhiên ngồi nơi này như vậy, các ngươi có còn là con người không a! Tiểu thư đáng thương của ta...."

Cố thẩm nói xong, nước mắt không nhịn được lại rơi xuống.

"Thí chủ, nói như vậy cũng không đúng, mỗi người đều có số phận....A! thí chủ hãy bình tĩnh, đừng nên làm việc gì trong những lúc tức giận."

"Ta liền cứ muốn làm! Hôm nay Chùa Hiền Quân các người nhất định phải cho Lưu gia chúng ta một cái công đạo!"

Cố thẩm xoay người, lau đi nước mắt. Bà đã khóc quá nhiều rồi, nước mắt rơi liền có cảm giác đau xót, giống như con dao cứa vào lòng...

______________________

Năm mà Cung Cẩn Hàn 15 tuổi, cũng chính là năm tuyết rơi nhiều nhất từ trước đến nay....

Cung Cẩn Hàn 15 tuổi, bộ dáng đẹp đến mức nhìn qua thôi cũng có thể thần hồn điên đảo,đôi mắt đào hoa như bắn ra phong tình vạn chủng. Dù cho chỉ chớp mắt một cái, cũng có thể cướp đi không biết bao nhiêu trái tim thiếu nữ đây...

Năm Cung Cẩn Hàn 10 tuổi, cả Cung gia chuyển đến Mỹ, thiết lập tổng công ty của Cung thị ở nơi đất nước xa xôi. Nhưng cũng chính vì thế, cả Cung gia đã vươn lên một tầng cao mới. Cho đến hôm nay, đã không còn là một tầng nữa. Cung gia hiện nay cho dù có muốn chống lại toàn bộ Đế Đô cũng không ai dám ho he nửa câu một chữ.

Sau 5 năm, Cung Cẩn Hàn một mình trở về từ nơi đất khách quê người, đem theo một dự án vô cùng lớn để phát triển. Uy vọng của Cung gia, cứ như vậy mà lớn hơn.

Giờ đây, Cung Cẩn Hàn đang mặt lạnh đứng chờ ở của bưu điện, chịu đựng sự se lạnh của thời tiết tháng 11, trên mặt đã bắt đầu nôn nóng, thế nhưng hắn vẫn đứng im tại chỗ, một bước cũng không di chuyển.

Nhân viên bưu điện nhìn Cung Cẩn Hàn cứng rắn đứng đợi thư như vậy, cũng cảm thấy xót xa, liền mở miệng khuyên can. "Anh bạn trẻ a, tôi đã nói với cậu rồi. Thời tiết ở vùng phía Nam không tốt, mà người gửi thư cho cậu lại còn ở gần bão như vậy, thư chắc chắn là chưa gửi đến nơi được. Thời tiết như vậy cũng không có chuyển phát nhanh nào nguyện ý giao một lá thư đâu. Thời tiết bất ổn như vậy, cậu cũng nên về đi, đừng đợi nữa."

Cung Cẩn Hàn nhìn thời gian, thở dài. Đôi mắt đào hoa như có như không liếc nhìn xung quanh, như đang hy vọng tia hy vọng cuối cùng.Thé nhưng, vẫn không có ai....

Cung Cẩn Hàn chán nản trở về nhà. Bây giờ, Cung Cẩn Hàn ở một nơi gọi là Hoàng Cung của Đế Đô - Tử Kim.

Tử Kim là một khu biệt thự với quy mô lớn nhất cả nước, chiếm trọn một nửa Tây thành. Tử Kim chỉ có duy nhất 5 căn biệt thự. Căn nào cũng giống y nhau cả về giá cả, nội thất, màu sơn. Khác nhau có lẽ cũng chỉ do sở thích của chủ nhân mà thôi.

Cung Cẩn Hàn ở tại biệt thự số 1. Bước vào, theo thói quen liền cởi giày, đem áo khoác tùy tiện treo lên, sau đó trực tiếp đi tắm. Mùa Đông năm nay tuyết rơi rất sớm, Cung Cẩn Hàn tắm xong, đi tới bên cạnh cửa sổ sát đất thưởng thức một ly capuchino nóng.

Tại sao thư của người ấy vẫn chưa đến??

Tác giả đại nhân

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play