*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Editor: ChieuNinh_dd.LQD
Cha Sở tuy rằng không đáng tin, nhưng mà rất dễ dỗ, Sở Chước cam đoan với hắn mặc kệ như thế nào nhất định sẽ nhận hắn làm cha, lại dỗ vài câu, rốt cục hắn khôi phục bình thường.
Dỗ xong cha Sở, Sở Chước cũng không có tâm tình lại tiếp tục ngẩn người hoặc là tự hỏi nhân sinh đại sự nữa.
Nên đến rồi cũng sẽ đến, đắn đo có nhiều thì cũng không làm nên chuyện gì.
Mặc kệ như thế nào, đời này nàng cũng không phải là một mình, bên cạnh còn có rất nhiều người quan tâm nàng, một đường đi tới cùng với nàng, thậm chí năm đó Sở Nguyên Thương làm nên, cũng làm cho nàng vô cùng cảm động.
Vì thế một đám người lại dày vò không gian của Phong Chiếu, thuận tiện mò hai con cá kỳ quái lên nướng ăn.
Sở Nguyên Thương triển lãm cho bọn họ tay nghề nấu nướng của hắn, mấy năm nay, hắn tìm kiếm hậu nhân Bách tộc khắp nơi, thành lập Bách tộc tụ cư cho bọn họ, lao tâm lao lực, đã đi rất nhiều nơi, bí cảnh kinh nghiệm từng trải cũng không thiếu, ngẫu nhiên gặp được thiên tài địa bảo nào đó, cũng sẽ thử qua miệng nghiện, có thể nói không có gì là hắn không dám ăn.
Hắn làm một con cá kỳ quái thành vài món ăn, đưa bộ phận non mềm trên người quái cá kỳ cho Sở Chước, vẻ mặt nữ nhi nô (nô lệ của con gái).
Đối với loại hành vi thiên vị bất công này của hắn, mọi người vui lòng đón nhận.
Cá kỳ quái vốn đã vô cùng mỹ vị, trải qua nấu nướng rồi, hương vị lại càng mỹ vị không thể nói.
Nhưng mà đám người Mặc Sĩ Thiên Kỳ hưởng qua cá kỳ quái do Bích Tầm Châu làm vẫn rất là đáng tiếc, Sở Nguyên Thương có tay nghề không tệ, nhưng cùng so với Bích Tầm Châu, vẫn kém rất nhiều.
"Nếu như Tầm Châu ca ở đây thì tốt rồi." Huyền Uyên đột nhiên lầu bầu nói.
Lời này cũng khiến cho Huyền Ảnh bọn họ nhớ nhung Bích Tầm Châu, sau khi đi đến Hồng Mông chi cảnh, tin tức của mọi người đều lục tục truyền đến, chỉ có Bích Tầm Châu, giống như biến mất ở trên Hồng Mông chi cảnh. Bọn họ đương nhiên không muốn tin tưởng khả năng Bích Tầm Châu đã phát sinh bất trắc, trong lòng vẫn đang suy đoán khả năng hắn đang bị vây hãm ở địa phương nào đó, vẫn luôn không có biện pháp bước ra, mới không có tin tức.
"Chủ nhân, Tầm Châu ca không có việc gì chứ?" Tiểu Huyền Vũ nâng lên một gương mặt dính đầy dầu mỡ hỏi Sở Chước.
Sở Chước nói: "Khẳng định không có việc gì." Trong lòng lại cân nhắc, đợi rời khỏi Thời Chi Hạp, lại đi tìm xem.
Huyền Uyên vẫn tín nhiệm với nàng, nghe xong thì nhếch miệng cười rộ lên, chỉ có Mặc Sĩ Thiên Kỳ không dễ qua loa như vậy, trong lòng ít nhiều đều có chút lo lắng.
Ăn xong cá kỳ quái, một đám người đều khôi phục tâm tình, liền trở về cung điện bên kia.
Sở Khai Hà ngồi dưới chân một gốc cây đào già ở trước cung điện, trên cây đào treo rất nhiều quả đào đỏ au, phát ra mùi thơm ngát mê người.
Sở Khai Hà mở mắt ra, thấy mọi người trở về, ánh mắt dừng lại ở trên người Sở Chước, vội đứng lên: "Ngài..."
"Ông cố, gọi con là A Chước đi." Sở Chước ngăn ông lại: "Đời này của con, được bộ tộc Tinh Diệu cứu giúp mới có thể sống sót, các người chính là thân nhân của con, điểm ấy là không thay đổi."
Bộ tộc Tinh Diệu tuy có trách nhiệm thủ hộ, nhưng bởi vì có bọn họ, nàng mới có thể sống sót. Dien%^%dan*^*le#*#quy^_^!don=ChieuNinh
Sở Nguyên Thương nghe được thì rất vui vẻ, nói phụ họa: "Đúng vậy, tổ phụ, khuê nữ của con là đứa hiếu thuận, ông cứ nghe nàng đi."
Sở Khai Hà không nói gì nhìn tôn tử cười ngây ngô, da mặt thoáng run rẩy, cuối cùng không nói cái gì.
Bọn họ cao hứng là tốt rồi.
Bọn họ lại nghỉ ngơi ở trong không gian Phong Chiếu một lát, mới trở lại Thời Chi Hạp.
Sở Chước bọn họ đến Thời Chi Hạp, một là vì tìm kiếm ông cố Sở Khai Hà, hai là vì kinh nghiệm từng trải, hai mục đích này hiện tại đã đạt tới, ở lại Thời Chi Hạp mặc dù vẫn có thể có thu hoạch, nhưng Sở Chước đã quyết định rời khỏi.
Những người khác tự nhiên là đi cùng nàng.
Sở Khai Hà đến Thời Chi Hạp kinh nghiệm từng trải, nay cũng coi như ổn thỏa, Sở Nguyên Thương là dáng vẻ nữ nhi nô, khuê nữ đi nơi đâu thì đi nơi đó, Mặc Sĩ Thiên Kỳ bọn họ càng không ý kiến.
Lần này đến Thời Chi Hạp, mọi người thu hoạch cũng không ít, ngay cả Mặc Sĩ Thiên Kỳ cũng liên tục tấn cấp hai tiểu cảnh giới ở trong khoảng thời gian ngắn.
"Lão đại, Phong Ly đâu?" Mặc Sĩ Thiên Kỳ nghĩ đến còn có Phong Ly không thấy bóng dáng.
Phong Chiếu nói: "Không sao, chúng ta đi ra bên ngoài chờ hắn là được."
Lấy thực lực của Phong Ly, căn bản không cần người khác lo lắng, trong Thời Chi Hạp không ít cơ duyên, nói không chừng Phong Ly có kỳ ngộ khác, cơ hội hiếm có, Phong Chiếu cũng mặc kệ hắn.
Vì thế mọi người cùng nhau rời khỏi Thời Chi Hạp.
Tốn thời gian mấy tháng, bọn họ rốt cục rời khỏi, trở lại sơn cốc trước Thời Chi Hạp.
Đám hoang thú loại nhỏ trong lùm cây ở trước sơn cốc cảm giác được trong sơn cốc biến hóa, nhanh nhẹn nhìn qua, nhưng mà khi một cỗ khí thế khổng lồ tràn ngập mở ra, đám hoang thú loại nhỏ sợ tới mức quỳ rạp xuống, không dám nhúc nhích, còn có dư lực