*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Editor: ChieuNinh_dd.LQD
Đột nhiên lưỡi dao thời gian trong chỗ sâu hành lang gấp khúc thời gian trở nên không còn đáng sợ như vậy.
Sở Chước thậm chí hoàn toàn thả lỏng thân thể, cho phép những lưỡi dao thời gian tiến vào thân thể của chính mình, lấy thân thể làm môi giới, chuyển hóa gắn liền với lực lượng mà Thời Mệnh Châu cần.
Phong Chiếu canh giữ ở một bên, hai tròng mắt thâm trầm, chớp cũng không chớp nhìn nàng chằm chằm, chỉ cần nàng hơi có không khoẻ, hắn lập tức mang nàng tiến vào trong không gian.
Nhưng mà, trừ bỏ sắc mặt tái nhợt một chút, nàng từ đầu tới cuối đều rất bình tĩnh.
Phong Chiếu an tĩnh chờ đợi.
Thẳng cho đến khi Thời Mệnh Châu bắt đầu nở rộ hào quang sáng lạn, hào quang này giống như ở khi chiến trường thượng cổ Cửu U Minh, mang nàng vào trong chiến trường thời kì thượng cổ, vờn quanh nở rộ quanh nàng, Sở Chước thậm chí có thể cảm giác được Thời Mệnh Châu nhắn tới cảm xúc cho nàng, hân hoan vui vẻ, còn có thân cận với nàng, dính dính dán dán, giống như một tiểu hài tử.
Đây là một kiện khí linh đã sinh ra ý thức ngây thơ, vô cùng sinh động, biểu đạt đối với nàng sự thân cận.
Ở trong giới tu luyện, ít có pháp khí có thể tu luyện ra linh thức, cho dù là bán thần khí cũng cực ít, có thể làm cho một kiện pháp khí sinh ra ý thức, cần có sẵn điều kiện thiên nhiên ưu đãi.
Hiển nhiên Thời Mệnh Châu đã sinh ra linh thức, tuy rằng ngây thơ, lại cực hiếm có.
Cảm giác được sự thân cận của Thời Mệnh Châu, trên mặt Sở Chước lộ ra vẻ vui mừng.
Nàng không nghĩ tới một chuyến lữ hành Thời Chi Hạp này, có thể làm cho Thời Mệnh Châu đã mất đi lực lượng nở rộ ánh sáng thuộc về nó một lần nữa, khôi phục ý thức.
Nàng đoán, năm đó khi chủ nhân Thời Mệnh Châu lưu nó lại, Thời Mệnh Châu cũng đã hao hết tất cả lực lượng, ý thức lâm vào trong ngủ say, thế cho nên làm cho nó từ một kiện pháp khí cường đại lại trở nên tầm thường. Ở khi nàng có được Thời Mệnh Châu, Thời Mệnh Châu không có lực lượng, mới sẽ giống như vật phẩm trang sức, làm cho người ta không cảm giác lực lượng của nó.
Hiện tại, trong Thời Mệnh Châu tràn đầy lực lượng, ngay cả nàng cũng cảm giác được nó cường đại.
Thời Mệnh Châu thoát ly cổ tay nàng, treo lơ lửng ở giữa không trung, hào quang nhu hòa xua tan sương trắng chung quanh, mây màu vân trong mỗi một hạt châu bắt đầu khởi động, tụ tán bất định, dần dần mà hình thành hình ảnh bất đồng, giống như trong mỗi một hạt châu đều là một thế giới nhỏ phấn khích.
Những lưỡi dao thời gian chủ động bổ về phía Thời Mệnh Châu, tiến vào trong hạt châu của Thời Mệnh Châu.
Phong Chiếu vội vàng đi tới, đầu tiên là kiểm tra thân thể của nàng, phát hiện tu vi của nàng vẫn chưa khôi phục, thân thể lại không có gì trở ngại.
"Không có việc gì chứ?" Mắt hắn hàm chứa lo lắng.
Sở Chước cười cười với hắn: "Ta không sao." Đột nhiên, nàng trong lòng khẽ động, nhìn về phía Thời Mệnh Châu.
Thời Mệnh Châu hấp thu xong lưỡi dao thời gian khổng lồ, hào quang rót thành một bó, bổ về phía trong chỗ sâu sương trắng, bổ ra một vết nứt không gian.
Đi đến trong chỗ sâu hành lang gấp khúc, bởi vậy khắp nơi tràn ngập lực lượng thời gian cường đại, dù là Phong Chiếu, cũng khó mà xé rách không gian, chỉ có đi vòng vèo trên đường. Nhưng lúc này, Thời Mệnh Châu lại bổ ra một cái không gian vết nứt, mặc dù không biết không gian thông tới phương nào, nhưng cũng làm cho người ta rất ngoài ý muốn.
Đại khái là Sở Chước lựa chọn Thời Mệnh Châu, nàng bị Thời Mệnh Châu nhận định là tộc trưởng Bách tộc kế nhiệm, lúc này nàng cùng Thời Mệnh Châu có thể nói là tâm ý tương thông, khi Thời Mệnh Châu bổ ra không gian, Sở Chước vươn tay, Thời Mệnh Châu bay trở về trong tay nàng, nàng lôi kéo Phong Chiếu, đi vào vết nứt không gian mà Thời Mệnh Châu bổ ra.
Phong Chiếu mặc dù cảnh giác, lại bản năng tín nhiệm nàng, mặc cho nàng dẫn hắn đi vào không gian không biết.
Sau vết nứt không gian là không gian hắc ám hư vô, Thời Mệnh Châu tụ tập một luồng hào quang sáng lạn, chiếu sáng đường ở phía trước.
Hai người một đường đi tới, thẳng đến khi lại vượt qua một cái vết nứt không gian, xuất hiện ở trong một mảnh không gian càng trống trải.
Dưới chân là đám mây tụ tán bất định, chung quanh một mảnh trống rỗng, phóng mắt nhìn lại, nhìn không tới cuối cùng, cái gì cũng không có.
Đây là không gian Thời Mệnh Châu mang bọn họ đến.
Sở Chước và Phong Chiếu đều có chút kỳ quái.
Nhưng mà ý thức trong Thời Mệnh Châu còn quá yếu ớt, trừ bỏ có thể biểu đạt những cảm xúc hỉ nộ ái ố đơn giản ra, thì căn bản không thể trao đổi, cho nên Sở Chước cũng không biết đây là nơi nào.
Phong Chiếu kêu Huyền Uyên cùng Huyễn Ngu trong không gian ra.
Hai đứa tiểu động vật phát hiện bọn họ đã không còn ở hành lang gấp khúc thời gian, cũng rất là kinh ngạc, hỏi: "Chủ nhân, lão đại, đây là chỗ nào?"
"Không biết."
Sở Chước nói đơn giản chuyện lúc trước cùng hai đứa tiểu động vật, nhận được ánh mắt sùng bái của bọn họ.
[email protected]~dan~lequydon{}:D^d^l^q^d
"Chủ nhân thật ngấy (lợi)