*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: ChieuNinh_dd.LQD

Tiếng lội nước vang lên ở ngoài động.

Huyễn Ngu cùng Huyền Uyên nháy mắt cảnh giác lên, cẩn thận nhìn ra phía bên ngoài, phát hiện ngoài động đá vôi, có mấy người tu luyện lội qua mạch nước ngầm, đi tới bên này.

Động đá vôi rất sâu, mạch nước ngầm chảy qua đặc biệt rộng lớn, đối với người tu luyện mà nói ảnh hưởng cũng không lớn.

Tuy rằng không phải thú thời gian, nhưng lúc này gặp phải người xa lạ, vẫn làm cho hai đứa tiểu động vật cảnh giác không thôi.

Thời Chi Hạp rất lớn, nguyên nhân bởi vì tràn ngập lực lượng thời gian, rất ít khi có thể gặp được người tu luyện khác, nhưng mà cũng không phải là không thể gặp được, chỉ là người tu luyện dám đến Thời Chi Hạp, phần lớn không phải kẻ hiền lành gì.

Sở Chước tuy rằng không có tu vi, linh thức cũng không cách nào sử dụng, nhưng có thể từ phản ứng của hai người nhìn ra chút tình huống.

Nàng chậm rãi đứng lên, trong tay nắm lây một viên Lôi Bạo Châu, hai mắt hiện lên ánh sáng lạnh, hờ hững nhìn ngoài cửa động, nếu bọn họ chỉ là thuần túy đi ngang qua thì tốt, nếu như bọn hắn phát hiện sơn động, muốn xông tới, vậy thì đành phải không khách khí.

"Ồ, sư huynh, mau nhìn nơi này, có một sơn động." Một giọng nữ thanh thúy vang lên.

"Làm sao?"

"Nơi này, mau nhìn, có ảo trận ngăn chặn." Giọng nữ đó sợ hãi thán phục nói: "Ảo trận thật cao minh."

Mấy người đứng ở cách cửa động không xa.

Huyễn Ngu mím miệng, vừa giận vừa vội, nắm Huyễn Tâm Kính ở trong tay.

Nàng không nghĩ tới thế nhưng thậm chí có người có thể phát hiện ảo trận nàng bày ra, nếu đối phương không phải tinh thông ảo thuật, vậy là có được pháp bảo xuyên qua ảo thuật, mặc kệ là loại gì, đối với bọn họ mà nói đều là bất lợi rồi.

Dưới đất trong động đá vôi không ít thứ tốt, theo Huyền Uyên mỗi ngày đi ra ngoài mang về linh quả thì cũng biết được. Hiện tại nơi này có một cái sơn động bị ảo trận che dấu ngăn chặn, mấy người tới đây thương lượng xong, quyết định tiến đến xem.

Khi có một người trong đó công kích ảo trận, trong mắt Huyễn Ngu chợt lóe hàn quang, không chút khách khí kéo người công kích vào trong Huyễn Tâm Kính.

"Vu huynh, huynh làm sao vậy?" Vị sư huynh kia giật mình hỏi.

Sở Chước xuyên thấu qua ảo trận ngoài cửa động, nhìn đến bốn người trước sơn động, hai nam hai nữ, trong đó hai người là sư huynh muội, sư muội ngọt ngào xinh đẹp, cũng là nàng phát hiện ảo trận trước tiên. Một người nữ khác lạnh lùng, đứng xa xa, dáng vẻ hờ hững bàng quan, một người nam thừa lại đứng ở bên cạnh sư huynh muội, ra tay trước công kích ảo trận.

Khi Huyễn Ngu ra tay, nam tu công kích ảo trận đột nhiên ngừng lại ở đằng kia, hai mắt sững sờ nhìn phía trước, không có phản ứng.

Một màn này làm cho ba người khác đều sửng sốt.

Sư muội tinh thông ảo trận kiểm tra, kinh dị nói: "Vu đại ca trúng ảo thuật."

Lúc này, ngay cả nữ tử lạnh nhạt vốn chỉ khoanh tay đứng nhìn cũng giật mình không thôi, thong thả bước tới.

Bọn họ thậm chí không biết nam tu họ Vu kia trúng chiêu khi nào, bởi vậy có thể thấy được ảo trận này lợi hại. Sư muội thoáng thử, phát hiện căn bản không thể cởi bỏ.

"Hiện tại làm sao bây giờ?" Sư huynh lo lắng hỏi.

"Kế duy nhất hiện tại, đành phải công phá ảo thuật này, để đánh thức Vu đại ca." Sư muội nói, hai mắt hiện lên một tia lam quang, hai tay kết ấn, một bên thôi diễn ảo trận cửa động, một bên kêu hai người bọn họ công kích ảo trận ngoài cửa sơn động. Dđlequydon&ChieuNinh{}@$#^& D^d^l^q^d

Huyễn Ngu bị bọn họ khiến cho hết sức căm tức, lập tức lặp lại kế cũ lần nữa, muốn kéo người công kích vào Huyễn Tâm Kính.

Chỉ là người ngoài động đều có phòng bị, vẫn chưa trúng chiêu, hơn nữa thực lực của bọn họ đều không tầm thường, có tu vi Hóa Thần cảnh, Huyễn Ngu chống lại bọn họ, có chút cố hết sức.

Huyền Uyên nâng mặt bánh bao, nói: "Chủ nhân, đệ đi ra ngoài gặp mặt bọn họ."

Sở Chước thấy Huyễn Ngu cả đầu mồ hôi, nghĩ nghĩ, nói: "Đệ cẩn thận một chút, nếu như không được, thì lập tức rút về."

Huyền Uyên nhếch miệng cười: "Chủ nhân yên tâm, đệ hiểu rồi."

Huyễn Ngu cũng không cởi bỏ ảo thuật, Huyền Uyên chỉ cần xuyên qua ảo trận đi ra ngoài là được.

Huyền Uyên đi ra ngoài, ba người ngoài sơn động quả nhiên chấn động, công kích cũng không tự chủ được mà dừng lại, lam quang hiện lên trong mắt sư muội, cũng là kinh ngạc không thôi nhìn cửa động.

"Vì sao các ngươi muốn công kích chổ ở của ta?" Huyền Uyên phồng mặt bánh bao lên, giống như một chủ nhân bị mạo phạm, tức giận đến mặt nõn nà non nớt phồng phồng, vô cùng đáng yêu.

Ba người liếc mắt nhìn nhau một cái, phát hiện đứa nhỏ này chỉ có tu vi Thánh Đế cảnh, ngược lại không đáng để lo.

Sư muội ngọt ngọt cười nói: "Tiểu đạo hữu, ngươi ở trong này một mình sao?"

"Đương nhiên không phải, ca ca tỷ tỷ ta đều ở đây, bọn họ lười quan tâm ngươi, ngươi công kích chổ ở của chúng ta, bọn họ rất tức giận, còn không mau mau rời đi?"

Ba người thấy chỉ có một đứa bé xuất hiện, trong

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play