*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Editor: ChieuNinh_dd.LQD
Đồ Dạ Trai là chỗ nào, không có ai rõ ràng hơn Tào lão đại, dù sao lúc trước khi bọn họ chặn đường cướp bóc Sở Chước, các huynh đệ thủ hạ của hắn còn cười hì hì nói, muốn chơi đùa nàng xong thì bán đi Đồ Dạ Trai.
Hiển nhiên lúc ấy Sở Chước nghe hết lời nói ác độc của bọn họ, hiện tại thi hành ngược lại ở trên người hắn.
Tào lão đại vừa sợ lại hoảng, lắp bắp nói: "Tiên, tiên tử, ta, ta bộ dáng này, Đồ Dạ Trai không thu."
"Không có việc gì, dù sao cũng sẽ có người có khẩu vị kỳ lạ, nói không chừng là vừa ý khoản đãi ngươi thì sao?" Sở Chước cười với hắn đến vô cùng ôn nhu.
Tào lão đại: "......"
Tào lão đại muốn nói, lúc trước bọn họ ước định không phải như thế, nhưng đối mặt với đám cường giả lợi hại hơn hắn, còn có đạo cấm chế trong thức hải, làm cho hắn không dám nói thêm cái gì. Quy tắc cho tới bây giờ là cường giả định chế, nếu hắn mạnh hơn bọn họ, hắn làm cái gì với bọn họ đều là đương nhiên, cũng là cùng một đạo lý như thế.
Đạo lý kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, hắn vẫn hiểu.
Thấy dáng vẻ nhận mệnh của Tào lão đại, Sở Chước ngược lại không thú vị, nàng nhìn sang Phong Chiếu.
Phong Chiếu đột nhiên vươn tay, xóa đi cấm chế ở trong thức hải của hắn, không chút để ý nói: "Được rồi, ngươi đi đi."
Tào lão đại kinh ngạc nhìn bọn họ.
"Thế nào, chẳng lẽ ngươi muốn đi Đồ Dạ Trai?" Sở Nguyên Thương hỏi lại, hưng trí bừng bừng nói: "Ngươi muốn đi cũng được, ta nhận thức một ít nam tu khẩu vị độc đáo, bọn họ chỉ thích bộ dạng như ngươi vậy."
Tào lão đại một thân tay chân bắp thịt bưu hãn, để lại râu quai nón đặc biệt của kẻ cướp đường, phá lệ nam tử hán, có thể sinh ra hứng thú đối với loại tráng hán này, quả thật khẩu vị độc đáo.
Trong lúc nhất thời, ánh mắt của đám người Mặc Sĩ Thiên Kỳ nhìn về phía Sở Nguyên Thương vô cùng vi diệu, giống như đang hỏi, làm sao hắn có thể nhận thức những người đó?
Tào lão đại lắc lư bất định ở giữa sinh mệnh cùng tiết tháo, cuối cùng vẫn lựa chọn tiết tháo.
Cái giá phải trả cho lựa chọn tiết tháo là trở thành tội phạm truy nã ở Nhật Thực Hỏa Nhai, có khả năng thân rơi xuống bất cứ lúc nào; nếu như lựa chọn sinh mệnh, nhận bọn họ che chở, khả năng sẽ thân hãm vào Đồ Dạ Trai bất cứ lúc nào, trải qua với người tu luyện mà nói càng là chuyện bi thảm. Đây là một vấn đề lựa chọn khó khăn giữa sinh mệnh cùng tiết tháo, cuối cùng Tào lão đại lựa chọn giữ lại tiết tháo của mình.
Đuổi xong Tào lão đại, thừa dịp trước khi người Liệt Hỏa Đảo tìm đến, bọn họ trực tiếp xé mở không gian rời khỏi.
Trên đường, Mặc Sĩ Thiên Kỳ nhịn không được hỏi: "Cha Sở, khi nào thì ngài nhận thức những người khẩu vị kỳ lạ đó?"
Sở Nguyên Thương vẻ mặt vô tội, nói đúng lý hợp tình: "Ta là người trong sạch rõ ràng như vậy, làm sao có thể nhận thức chứ? Không phải vừa rồi là hù dọa Tào lão đại đó sao?"
Mọi người: "......"
Mặc Sĩ Thiên Kỳ vẫn luôn cảm thấy da mặt mình cũng đủ dày, nhận thức Sở Nguyên Thương rồi, mới biết đượch mình còn kém xa lắm.
Tào lão đại tuy rằng là tu vi Hóa Thần cảnh, nhưng Sở Chước bọn họ chưa bao giờ nghĩ tới đồng hành cùng hắn, không chỉ là hắn, phàm là kẻ cướp tung hoành ở trong Nhật Thực Hỏa Nhai, bọn họ cũng không nghĩ tới làm bạn ở chung.
Lúc trước bắt cóc nhóm Hạt chủ Xích Diễm Hạt, cuối cùng cũng để cho Tào lão đại xử lý, vẫn chưa giữ lại.
Nếu Tào lão đại về sau mai danh ẩn tích, rời khỏi Nhật Thực Hỏa Nhai đến địa phương khác dốc lòng tu luyện, hối cải để làm người mới, cũng có thể bảo toàn cái mạng tiếp theo. Nếu như hắn vẫn không thay đổi bản tính cướp bóc, tin tưởng trong Hồng Mông có không ít cao thủ có thể chém giết hắn, kết quả cuối cùng có thể nghĩ, chỉ phải xam Tào lão đại lựa chọn thế nào thôi.
Rời khỏi Nhật Thực Hỏa Nhai, bọn họ cũng không vội mà chạy đi.
Ngay trước mặt Sở Nguyên Thương, Phong Chiếu biến thành một con tiểu yêu thú, nhảy vài cái liền đến trong lòng Sở Chước, làm ổ ở trong ngực thơm ngào ngạt của tiểu cô nương. Dien*dan*le*quy*don ChieuNinh}{|)
[email protected]#@
Sở Nguyên Thương nhìn mà nhíu chặt mày, thấy khuê nữ của hắn thần sắc tự nhiên ôm con tiểu yêu thú đó, nhịn không được nói: "Khuê nữ à, con rể có bộ dạng như vậy, có phải rất không uy vũ hay không?"
Sở Chước và tiểu yêu thú trong lòng nàng đồng loạt quay đầu nhìn hắn.
"Không có việc gì, huynh ấy như vậy không phải rất đáng yêu sao?" Sở Chước cười tủm tỉm nói.
Phong Chiếu đắc ý nâng đầu lông lên, tiểu cô nương nhà hắn thích là tốt rồi, ý kiến những người khác tính là cái lông gì.
Buổi tối, khi bọn họ đóng quân dã ngoại dưới chân núi, Sở Nguyên Thương nhìn đến con tiểu yêu thú cong mông lông tiến vào lều trại của khuê nữ hắn, lại phiền muộn.
Tuy rằng hắn nhìn ra được hai người còn chưa thực sự song tu, nhưng cô nam quả nữ, cũng quá gì kia rồi.
Hắn nhìn về phía đám người Mặc Sĩ Thiên Kỳ, phát hiện bọn họ thế nhưng lơ đễnh, thậm chí con Tiểu Huyền Vũ cũng chui theo vào trong lều của khuê nữ hắn, chẳng qua cuối cùng bị một cái móng vuốt lông bá đạo đá ra ngoài.
Huyền Ảnh xách tiểu chính thái uể oải lên, cười nói: "Đi, Huyền Uyên, chúng ta đi tìm luyện đan sư."
Tiểu chính thái gác mặt bánh bao ở trên vai