*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Editor: ChieuNinh_dd.LQD
Đối với việc Bạch Ly nói đi Đông Đô Phong Vân Lâm Hải, Phong Chiếu chưa nói hai lời liền đồng ý rồi.
Buổi tối, Sở Chước mở mắt từ trong tĩnh tọa, nhìn về phía tiểu yêu thú ghé vào trên giường chợp mắt dưỡng thần, cứ an tĩnh nhìn như vậy, thẳng đến khi hắn như có chút cảm ứng, mở một đôi dị đồng tử xinh đẹp.
Tiểu yêu thú trở mình xoay người, ngồi xổm ở đằng kia, hai móng chấp lại, nâng đầu lông xù nhìn nàng, một đôi mắt trừng lên tròn vo, bộ dạng manh manh, thiên chân khả ái lại vô tội.
Sở Chước duỗi tay chân thân người, giơ tay với hắn.
Tiểu yêu thú dùng cái đuôi quét quét tay nàng, bộ dạng vẫn manh manh như cũ.
Sở Chước bật cười, chọc ngón tay xuống đầu lông của hắn, nói: "Không phải huynh luôn luôn không thích đi Đông Đô Phong Vân Lâm Hải sao? Lần này vì sao đồng ý đi qua đó?"
Phong Chiếu vươn ra một cái móng vuốt đặt ở trong tay nàng, nói:【Ta không có không thích.】
"Thật không?"
Hắn xoay qua:【Nơi đó không ít cọp con.】
Sở Chước thiếu chút nữa thì phun cười: "Chẳng lẽ huynh sợ ta coi trọng cọp con khác hả?"
【Không có!】
Sở Chước nhìn nhìn hắn, nói không có, nhưng cái đuôi đều thẳng băng rồi, có thể thấy được vô cùng lo lắng. Nàng yên lặng tự kiểm điểm, chẳng lẽ ở trong lòng hắn, nàng là người chỉ cần nhìn đến tiểu động vật lông xù, đều sẽ di tình biệt luyến sao? Cho dù thích, cũng chỉ là một loại tình cảm yêu thích đối với sinh vật đáng yêu mà thôi, hắn hoàn toàn không cần đa tâm.
Sở Chước không đùa hắn nữa, duỗi thắt lưng một cái, liền nằm đến trên giường với hắn, nghiêng đầu nhìn về phía tiểu yêu thú ngồi xổm ở bên cạnh giường, tiếp tục hỏi: "Năm đó rốt cuộc phát sinh chuyện gì? Nam nhân áo đen Bán Thần cảnh kia, chẳng lẽ có thù oán cùng ta trước chuyển thế trùng tu?"
【Ta không biết.】Hắn vươn móng vuốt ra, vốn là muốn ấn lên mí mắt nàng, sợ bị nàng nhìn chăm chú lâu, mình không cốt khí mà nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn không nỡ không nhìn thấy ánh mắt này, đành phải đặt tại khóe mắt nàng.
Đệm thịt phấn nộn non mềm, xúc cảm lông xù, giống móng vuốt mèo con nhẹ nhàng mà gãi ở trong lòng.
Sở Chước bị khiến cho vừa nhột vừa muốn cười, lực chú ý thiếu chút nữa bị cái móng vuốt lông đó dời đi, nhưng mà nàng vẫn rất kiên định chịu đựng: "Huynh thật sự không biết?"
【Đương nhiên, lúc ấy ta còn nhỏ mà.】Hắn nói đúng lý hợp tình.
Sở Chước căn bản không tin hắn, thần thú từ khi ra đời thì bắt đầu có ký ức, tuổi có nhỏ thì cũng có thể sống được. Thấy hắn không chịu nói, nàng cũng không gấp, khoan thai nói: "Vậy thì quên đi, ngủ thôi, ngày mai liền phải xuất phát rồi."
Phong Chiếu: "......"
Dễ dàng buông bỏ như vậy thật sự ổn chứ? Nếu nàng chủ động hôn hắn một chút, nói không chừng hắn sẽ nói thì sao?
Ba kiếp làm người, Sở Chước đã luyện thành vô cùng kiên nhẫn, tuy rằng bị gạt, nhưng nàng cũng không lo lắng, nên như thế nào thì làm như thế đó.
Phần kiên nhẫn cùng bình tĩnh này, Bạch Ly thấy thế, cảm thấy là đương nhiên.
Dù sao nàng là Phất Chước, từng đứng tại đỉnh giới tu luyện, ở trong lòng bà, Phất Chước đó là thanh đạm như cúc như vậy, lại tồn tại cường đại như vậy.
Nhưng đặt ở trong mắt Phong Chiếu, cứ cảm thấy không dễ chịu.
Sở Chước chỉ là tiểu cô nương mới vừa tròn trăm tuổi thôi, tuy rằng kinh nghiệm từng trải không ít, nhưng trải qua cuộc chiến qua sinh tử lại cũng không nhiều, tâm tính mặc dù trầm ổn, lại cũng sẽ không đạt tới trình độ như thế.
Chẳng lẽ bởi vì linh hồn là Phất Chước, cho nên cho dù không có ký ức, vẫn giữ lại tính cách của vị đại nhân Phất Chước kia sao?
Phong Chiếu vẫn luôn không xem nàng trở thành Phất Chước, chỉ là tiểu cô nương mà hắn bảo vệ trưởng thành, là tiểu cô nương thuộc về một mình hắn. Cho nên hắn không muốn nàng lưng đeo quá nhiều, nhưng trong lòng lại rõ ràng, đây không phải là hắn không muốn thì sẽ không phát sinh.
Phong Chiếu buồn bực trong lòng nói không nên lời.
Dưới cơn buồn bực, hắn biến thành tiểu yêu thú, oa ở trong lòng Sở Chước, nằm úp sấp ở nơi đó không chịu rời khỏi.
Bạch Ly Nhìn không nổi, xuất thủ liền muốn ném hắn ra ngoài: "Nhóc con, lá gan lớn nhỉ, còn không xuống dưới?"
Phong Chiếu vội vươn móng vuốt ra bám tay Sở Chước, Sở Chước cũng ôm hắn lui về phía sau vài bước, Bạch Ly nhìn thấy mà nhíu chặt mày, khuyên nhủ: "A Chước, nhóc con không thể sủng." ChieuNinh tại:
Sở Chước: "... Ta biết, huynh ấy không phải nhóc con."
"Nam nhân cũng không thể sủng."
Sở Chước: "... Vẫn tốt."
Nhìn đến nhi tử đắc ý nâng đầu lên, cái đuôi lúc ẩn lúc hiện, Bạch Ly than một tiếng, xé mở không gian, phất tay áo quấn lấy mọi người, cùng nhau tiến vào trong không gian.
Vài lần di chuyển không gian, rốt cuộc đi đến Đông Đô