*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Editor: ChieuNinh_dd.LQD
Phong Chiếu đột nhiên ôm Sở Chước phóng lên trời, đi hướng trung tâm đảo, hành động này làm cho người Phượng cốc đều sửng sốt, cho đến khi nhìn thấy thiếu chủ bọn họ cũng đuổi sát lên, đám thuộc hạ Phượng cốc đành phải cuống quít đuổi kịp.
Đi từ giữa không trung, trở ngại không nhiều như mặt đất, nhưng đồng dạng, sát khí bao phủ ở trong hòn đảo, so với địa phương khác càng trầm trọng, đã đạt tới tình cảnh giơ tay không thấy năm ngón.
Đi đến chỗ đảo này, mọi người mới phát hiện, sát khí phóng lên cao trên không độc đầm lầy, là dựng lên từ chỗ đảo này.
Càng đi chỗ sâu trong đảo, thần sắc mọi người càng thêm ngưng trọng.
Sát khí dày đặc như thế, tà sát núp ở trên đảo rốt cuộc có bao nhiêu đáng sợ?
Trong lòng Sở Chước đang cân nhắc Phong Ly rốt cuộc có núp ở trên đảo này hay không, nếu như hắn ở đây, vì sao sẽ phóng túng sát khí hoành hành như thế? Nếu như không ở, vậy có phải lại có một cái tà sát đáng sợ muốn ngang trời xuất thế hay không.
Có một Âm Thi Vương có được thân bất tử là đủ rồi, lại nhiều thêm cũng không tốt.
Phong Chiếu tốc độ cực nhanh, chưa tới nửa canh giờ, cũng đã đến mục đích.
Hắn dừng lại ở giữa không trung, nhìn xuống sát khí phía dưới, nơi này sát khí rất nồng, dĩ nhiên hình thành trạng thái sát trụ cơn lốc dạng vòng xoáy, chiếm cứ trên mặt đất, giống như ma quỷ mở ra miệng khổng lồ, khả năng cắn nuốt vạn vật thế gian bất cứ lúc nào.
Trên mặt Phong Chiếu lộ ra vẻ ngoài ý muốn.
Sở Chước thoáng nhìn thấy thần sắc của hắn, nhịn không được hỏi: "A Chiếu, Phong Ly có đây hay không?"
Phong Chiếu chỉ vào phía dưới, nhỏ giọng nói: "Mẹ ta quả nhiên đến đây."
Sở Chước: "......" Cái này không phải đương nhiên sao?
Đang nghĩ tới, hắn đột nhiên một phen ôm lấy nàng, sau đó lao nhanh sang bên cạnh, lĩnh vực hắc ám nhanh chóng lan tràn, bao phủ hai người ở trong lĩnh vực hắc ám, ngăn cách cùng ngoại giới.
Sở Chước đứng ở trong không gian hắc ám, cũng không biết có phải được Phong Chiếu công nhận hay không, biết nàng sẽ không trốn tránh nữa, lần này bị hắn kéo vào lĩnh vực hắc ám của hắn, thế nhưng còn tinh tường cảm giác được tình huống bên ngoài.
Bọn họ vừa mới tiến vào lĩnh vực hắc ám không lâu, người Phượng cốc cũng đến đây.
Sở Chước nhìn đến Phượng thiếu chủ, không khỏi hoài nghi Phong Chiếu đây là cố ý muốn đá Phượng thiếu chủ đi.
Mọi người Phượng cốc đứng tại phía trên vài cái trụ vòng xoáy sát khí hình thành, nhìn đến tình huống sát khí ngưng tụ phía dưới, cũng hít một hơi lạnh.
Sát khí dày đặc như vậy, đúng là hiếm thấy, nơi này rốt cuộc phát sinh chuyện gì?
Phượng Lưu Thanh chăm chú nhìn sau một lúc lâu, không phát hiện hơi thở Phong Chiếu bọn họ, cho là bọn họ đã đi xuống, liền muốn hạ xuống, bị Mai cô nhanh chóng ngăn lại.
"Thiếu chủ, phía dưới nguy hiểm, vẫn chớ dễ dàng đi vào." Mai cô lo lắng nói, bà vẫn cảm thấy phía dưới rất có cổ quái.
Phượng Lưu Thanh xuy một tiếng: "Sợ cái gì? Con cọp con đó còn không sợ, bản thiếu chủ sẽ sợ?"
Nhưng con hổ ấu tể đó đã có tu vi Thần Hoàng cảnh, lại có Tịch Diệt Thần Hỏa, cũng không phải là người bình thường mà tà sát có thể đến gần, hắn tự nhiên không sợ. Thiếu chủ bọn họ là người chưa ăn qua đau khổ, lại được Phượng chủ bảo hộ vô cùng chu toàn, bọn họ lo lắng hắn vô một cái ý xảy ra chuyện gì, Phượng chủ sẽ phải oan uổng xé bọn họ.
Phượng thiếu chủ nếu là người có thể nghe khuyên bảo, năm đó cũng sẽ không biết rõ Sở Chước đã có đạo lữ, còn tùy hứng muốn hoành đao đoạt ái —— tuy rằng cuối cùng không thành công, còn bị béo đánh một trận, giống như hiện tại, Phượng thiếu chủ muốn phân cao thấp với Phong Chiếu, căn bản sẽ không nghe khuyên bảo. Dien%^%dan*^*le#*#quy^_^!don=ChieuNinh
"Bản thiếu chủ có Phượng Hoàng linh hỏa, e sợ gì tà sát này? Đi thôi!" Phượng Lưu Thanh tay vừa vung áo bào, là người đầu tiên đi xuống.
Người Phượng cốc bất đắc dĩ, đành phải đi xuống theo.
Mãi cho đến khi bọn họ biến mất ở tại chỗ, Phong Chiếu vẫn không hề động tĩnh, không biết khi nào, đứng sau lưng Sở Chước, giống như con thú không có xương, lười biếng dựa vào lưng nàng, gác mặt ở trên vai nàng, hơi thở phất qua cổ nàng, làm cho nàng có chút không được tự nhiên.
"A Chiếu, chúng ta..."
Khi Sở Chước đang muốn hỏi hắn có tính toán gì không, đột nhiên hắn vươn tay ôm thắt lưng nàng, thở dài một tiếng: "Chước Chước, nàng xem bên kia?"
Sở Chước nhìn lại địa phương theo tay hắn chỉ, phát hiện phía trước lại tới bốn người nữa, trong đó một người rõ ràng là Yến Nhã Chính.
Năm đó vào ngày sinh nhật Phượng chủ, Yến Nhã Chính tuy rằng tiến vào Pượng cốc theo, nhưng trừ bỏ gặp qua một lần ở Phượng Cơ Sơn, bị hắn chính miệng nói toạc ra nàng là người chuyển thế trùng tu, Sở Chước vốn cũng không gặp lại Yến Nhã Chính, cũng không biết là hắn cố ý che giấu chính mình, hay là gì khác.
Hiện nay nhìn thấy Yến Nhã Chính, sát ý trong lòng Sở Chước có chút dừng không được.
Nhưng mà nàng vẫn chưa làm việc xúc động, mà là cẩn thận đánh giá mấy người đồng hành cùng Yến Nhã Chính, thần sắc hơi ngưng trọng.
Đoàn người Yến Nhã Chính vẫn chưa phát hiện lĩnh vực hắc ám của Phong Chiếu, cũng không biết cách đó không xa có hai người