*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Editor: ChieuNinh_dd.LQD
Bạch Ly cười tủm tỉm nhìn nhi tử, mỗi khi nàng cười như vậy, không người nào biết nàng suy nghĩ cái gì, nhưng hậu quả thì vô cùng nghiêm trọng là được.
"Tiểu Chiếu, vì sao mẹ không biết mình có thêm đứa con?" Bạch Ly cười hỏi.
Phong Chiếu không sợ chút nào, nói đúng lý hợp tình: "Con giúp mẹ nhận thức, hắn bị tà tu luyện chế thành Âm Thi, có được thân bất tử, tùy mẹ dày vò thế nào cũng được. Vì cho mẹ vui vẻ, con còn để cho hắn mang họ Phong, lấy họ cha, lấy tên mẹ, nương người mất hứng sao?"
Bạch Ly buồn bực: "Đang yên lành tốt đẹp, con giúp mẹ kiếm thêm đứa con làm gì?"
Phong Chiếu không nói lời nào.
Người còn lại cũng không nói lời nào.
Đối với tên Phong Ly tồn tại cực rõ ràng Sở Chước cũng khó mà nói cái gì, tránh cho Bạch Ly lại muốn ấn nhi tử lên trên đất ma sát.
Ở khi Phong Chiếu quay đầu đi tìm Sở Chước thương lượng muốn đi nơi tà sát chơi đùa hay không, Bạch Ly vẫy tay qua hai đứa nhỏ, thăm dò lai lịch Phong Ly.
Lúc trước hai đứa nhỏ đều đi theo qua Cửu U Minh, đối với lai lịch của Phong Ly cũng biết rõ ràng, đã lập tức nói hết ra.
Bạch Ly nghe xong, thật ra có vài phần hứng thú, nếu như Phong Ly không nói dối, hắn hẳn là hậu đại của Bách tộc cùng Thần tộc thời kì thượng cổ, bị người ta lấy luyện chế thành Âm Thi Vương thân bất tử, lại bị con trai của nàng thu phục, coi như là tiểu đệ Bạch Ly Sơn, Bạch Ly đã ném Bạch Ly Sơn cho nhi tử, tự nhiên sẽ không lại đi can thiệp chuyện của Bạch Ly Sơn.
Nhưng làm mẫu thân, đột nhiên bị người ta nhét cho một đứa con, dù thế nào cũng phải có chút phản ứng chứ.
Buổi tối, khi rừng nấm sáng lên ánh sáng cầu vồng xinh đẹp, Bạch Ly đợi nhi tử lại biến thành một con tiểu yêu thú muốn củng lên giường Sở Chước, thì nàng tay mắt lanh lẹ túm lấy tiểu yêu thú xách lên, vẻ mặt cười tủm tỉm nói: "Nhi tử, chúng ta đến nói chút chuyện nương đột nhiên có thêm đứa con đi."
Phong Chiếu biết thoát không được một trận béo đánh, vô cùng rõ ràng buông tha cho giãy dụa, vung vung móng vuốt với Sở Chước, kêu nàng đi nghỉ ngơi trước, liền mặc cho mẹ hắn mang theo đi rừng rậm ngoài rừng nấm.
Đêm nay, Sở Chước ngủ cực độ bất an, bởi vì bên ngoài rất ầm ỹ.
Hôm sau, khi hai mẹ con trở về, Sở Chước nhìn chằm chằm vào Phong Chiếu, phát hiện trên mặt hắn có mấy chỗ xanh tím, cũng không tính là rõ ràng.
Nhưng mà dừng ở trên khuôn mặt tuấn mỹ đó, vẫn cực kì phá hư mỹ cảm, Sở Chước đau lòng sờ sờ, nào là lấy linh đan nào là lấy nước linh tuyền, ngay cả thịt Kim Thai Thạch trân quý cũng hòa tan một ít ở trong nước linh tuyền để cho hắn uống.
Phong Chiếu thấy nàng đau lòng, nhân cơ hội ôm thắt lưng nàng, thoạt nhìn rất là ủy khuất.
Bạch Ly xuy một tiếng, tiền đồ đâu.
Đợi dấu vết trên mặt Phong Chiếu biến mất, Sở Chước cũng thương lượng kỹ lưỡng với hắn, quyết định đi chỗ sát khí tận trời đó nhìn xem, nếu là Phong Ly thì tất nhiên là tốt rồi, nếu không phải Phong Ly, cũng coi như là kinh nghiệm từng trải.
Tuy rằng quyết định rời khỏi, nhưng rừng nấm cũng không phải là ném đi không thèm để ý, Sở Chước cảm thấy rừng nấm này là một nơi vô cùng thích hợp cho nghỉ ngơi ẩn nấp, ngày khác đợi tất cả tiểu hỏa bầu bạn đều tụ tập lại, thật ra có thể coi nơi đây trở thành một nơi an toàn đặt chân.
Phong Chiếu đối với nơi này cũng rất có cảm tình ——phòng nấm chính là hắn và Sở Chước cùng nhau bố trí, rất nhiều gia dụng lại là hắn tự tay chế tạo, tất nhiên không cho phép người từ ngoài đến không liên quan gì xông tới phá hỏng, lại bày ra vài đạo cấm chế ở chung quanh, một đám người mới rời khỏi rừng nấm. Dien%^%dan*^*le#*#quy^_^!don=ChieuNinh
Nghe nói nơi đột nhiên xuất hiện sát khí, là ở một chỗ đầm lầy.
Phiến đầm lầy đó địa thế tương đối rộng rãi, bình thường bao phủ một mảnh chướng khí, sinh hoạt trong đó là một ít con kiến độc vật thích ăn khí độc, vẫn chưa có chỗ nào thần kỳ, nếu không phải lần này đột nhiên sát khí phóng lên cao, cũng sẽ không khiến người nào chú ý.
Khi bọn họ đi về phía đầm lầy độc đó, Phong Chiếu nhìn chằm chằm tiểu Bạch Hổ ghé trên vai vào Sở Chước, nhíu mi hỏi: "Ngài cũng muốn đi?"
Tiểu Bạch Hổ bình tĩnh liếc nhìn hắn một cái:【Vào thời điểm mà bản thân mẹ không biết sao bị người ta nhét cho một đứa con, có thể nào tới không nhìn xem đứa con đó có đức hạnh gì?】
Phong Chiếu hoàn toàn không biết là đuối lý, đúng lý hợp tình nói: "Nếu mẹ muốn nhận thức hắn, về sau có chuyện gì thì cứ việc tìm hắn, muốn đánh người cũng tìm hắn, dù sao hắn là thân bất tử, đánh cũng không sao."
Bạch Ly hừ cười, từ bả vai Sở Chước nhảy đến trên bờ vai của hắn, dùng móng vuốt lông vỗ vỗ đầu hắn, cười nói:【Nhi tử, con quả nhiên là đứa xấu xa chỗ này đến xấu xa chỗ kia, mục đích nhận thức Phong Ly không thuần. Lão nương đánh con của mình, đó là chuyện đương nhiên, con có tìm cho lão nương mấy chục đứa con cũng vậy thôi.】
Phong Chiếu kéo nàng xuống dưới, trực tiếp ném tới trong lòng Huyễn Ngu, thừa dịp bọn họ còn chưa phản ứng kịp, nhanh chóng lôi kéo Sở Chước xé mở không gian chạy mất, động tác nhanh chóng, thế nhưng không một người nào phản ứng kịp.
Thẳng đến từ không gian bước ra, Sở Chước vẫn còn ngơ ngác.
Phong Chiếu một đôi mắt lập lòe tỏa sáng, cười nói với nàng: "Hiện nay không có người vướng bận, chúng ta cứ từ từ mà đi, không vội."
Sở Chước thầm nghĩ, coi nương của mình trở thành vướng bận có ổn không? Nhưng nhìn hắn thần thái bay lên,