*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Editor: ChieuNinh_dd.LQD
Huyễn Ngu đội một con ấu tể Bạch Hổ trên đỉnh đầu giống như đứa nhỏ làm sai chuyện, tay chân xoắn xuýt đứng ở đằng kia.
Huyền Uyên thật ra lại thản nhiên, nâng lên một gương mặt bánh bao, một đôi mắt đen lúng liếng nhìn Sở Chước, tỏ vẻ nó rất ngoan, vừa từ bên ngoài trở về, chuyện xấu gì cũng chưa làm.
Dị chuột lông đỏ ghé vào trên đầu Huyền Uyên, tò mò nhìn nàng.
Sở Chước nhìn xem ba đứa nhỏ này, nhịn không được hỏi: "Nó ở đâu đến?"
"Vừa rồi gặp được ở bên ngoài." Huyễn Ngu thành thật nói: "Khi muội và Huyền Uyên đang muốn trở về, liền thấy được nó, vì thế liền mang về đây."
Sở Chước ừ một tiếng, nhận ra con tiểu Bạch Hổ này chính là con gặp được ở Phượng Cơ Phong, lúc ấy khi đi gặp Phượng chủ, đột nhiên không thấy nó, còn tưởng rằng muốn đi tìm người Bạch Hổ tộc, nào biết đâu lại chạy đến nơi đây, Sở Chước không khỏi nghĩ nhiều một chút.
Nàng thần sắc ôn hòa giơ tay qua cho Bạch Hổ con.
Bạch Hổ lập tức cao hứng nhảy qua chỗ nàng, nhảy đến trên tay nàng, sau đó lại lẻn đến bả vai nàng, sau đó ngồi ở đó dùng lông mặt cọ cọ gương mặt của nàng, tư thế vô cùng thân thiết, xúc cảm lông xù, hơi hơi ngứa ngáy làm cho nàng nhịn không được bật cười.
Từ lúc mới gặp ở Phượng Cơ Phong, Sở Chước liền rõ ràng cảm giác được con ấu tể Bạch Hổ này hiền lành ý thân cận với nàng, nếu không sẽ không phóng túng với nó như thế. Tuy rằng nàng không biết có phải là bởi vì thú duyên huyết mạch Sở gia không, nhưng đối loại tiểu động vật lông xù lại thân mật này, thật sự không thể cự tuyệt.
Sở Chước ôm nó đến trong lòng, sờ sờ lông nó, hỏi: "Sao ngươi ở trong này?"
【Sao bà ở trong này?!!】
Hai đạo thanh âm đồng thời vang lên, một là thanh âm mỉm cười của nàng, một là thanh âm bùng nổ của Phong Chiếu.
Sở Chước quay đầu nhìn lại, phát hiện một con tiểu yêu thú màu đen xông ra từ trong phòng nấm, đứng ở trên một quả nấm nhỏ bên cạnh, trên cao nhìn xuống bọn họ, xù lông, cái đuôi đều dựng thẳng lên, có thể thấy được con tiểu Bạch Hổ này xuất hiện, làm cho hắn vừa sợ vừa giận.
Huyễn Ngu và Huyền Uyên còn có dị chuột lông đỏ nháy mắt sợ hãi mà chen đến cùng nhau, bị hắn dọa tới mức sợ khủng khiếp.
Tiểu Bạch Hổ bình tĩnh oa ở trong lòng Sở Chước, lười biếng liếc mắt nhìn tiểu yêu thú trên cây nấm nhỏ một cái, nói:【Sù sao không phải tới vì mi.】
Nghe thanh âm này, Sở Chước trước là có chút kinh ngạc, lập tức thì hiểu rõ.
Sau khi gặp được tiểu Bạch Hổ, bởi vì nó vẫn luôn không mở miệng nói chuyện, thế cho nên Sở Chước cho rằng nó là con Bạch Hổ chưa biến hóa, không thể trao đổi cùng nhân tộc. Hiện nay xem ra, nó hẳn là đã biến hóa, chỉ là không biết vì sao, duy trì bộ dạng Bạch Hổ con.
Đối với cái này, Sở Chước cũng không cảm thấy kỳ quái, không có biện pháp mà, bên người đã có một ví dụ. Phong Chiếu đã sớm trưởng thành rồi, bình thường còn không phải thích duy trì bộ dạng tiểu yêu thú bán manh? Có lẽ đây là mê thích đặc thù của bộ tộc Bạch Hổ, không thể phủ nhận, so với một con thần thú Bạch Hổ uy phong lẫm liệt, một con tể nhi Bạch Hổ chưa cai sữa, nghiễm nhiên chính là con mèo con bình thường, khi bán manh càng thêm đáng yêu, làm cho người ta không thể cự tuyệt.
Phong Chiếu vẫn xù lông:【Vậy bà là vì ai mà đến?】
Bạch Hổ tể vươn ra một cái móng vuốt lông xù, chỉ vào Sở Chước:【Đương nhiên là vì nàng.】
Phong Chiếu vừa vội vừa tức, lông vẫn xù, ánh mắt dao động ở giữa Sở Chước và tiểu Bạch Hổ, gắng gượng tự trấn định nói:【Vậy hiện tại bà có thể rời khỏi.】
Nghe nói như thế, tiểu Bạch Hổ đột nhiên từ trong lòng Sở Chước nhảy lên, nháy mắt liền đi lên trên cây nấm, một móng vuốt đánh về phía đầu tiểu yêu thú màu đen, tức giận nói:【Thằng con bất hiếu, mẹ mày vừa mới vì mày mà đánh một trận, liền vội vàng chạy tới tìm mày, mày chính là đối với mẫu thân như vậy hả? Rất bất hiếu!】
Một bên mắng bất hiếu, một bên dùng móng vuốt lông vỗ đầu Phong Chiếu.
Phong Chiếu dùng móng vuốt ôm đầu, mặc cho nàng chụp, nhưng mà hơi thở cả người thoạt nhìn uể oải đến không chịu được.
Một màn meo meo trắng chụp meo meo đen thật sự là manh đến bạo, Sở Chước nhìn xem đã buồn cười lại không đành lòng đánh gãy, trong lòng hiểu rõ, Phong Chiếu mang nàng trốn đến nơi đây, đó là muốn trốn mẫu thân hắn, không ngờ đến đối phương vẫn xuất hiện, không trách hắn lúc này vô cùng uể oải. Tuy rằng Bạch Ly tức giận mắng thằng con bất hiếu, nhưng chỉ dùng móng vuốt lông chụp hắn, tựa như người lớn trêu chọc đầu tiểu hài tử, từ trong đó có thể thấy được tình thương khẩn thiết của mẹ.
Mặc dù cũng đã hiểu rõ thân phận của Bạch Hổ, Sở Chước vẫn thật cẩn thận hỏi: "Ngài là Bạch Ly đại nhân?"
Tiểu Bạch Hổ đặt một cái lông móng vuốt ở trên đầu thằng con bất hiếu, quay