*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Editor: ChieuNinh_dd.LQD
Khi mọi người từ trên thuyền xuống dưới, Thủy Tê Giao Xà trong hồ tụ tập ở dưới nước, lấy cặp mắt màu u lam nhìn chằm chằm người lên bờ.
Phàm là người bị ánh mắt nó nhìn chăm chú, trong lòng vô cớ dâng lên một cỗ cảm giác quái dị, rất đỗi khiếp người.
Loại sinh linh sinh sống ở dưới nước này, hung tàn đáng sợ, nếu vô chấn nhiếp chúng, thì chúng sẽ kéo hết tất cả sinh linh trên mặt hồ vào trong nước, trở thành đồ ăn của chúng nó. Nhưng mà đối với cường giả mà nói, chúng nó lại không đáng lo, đối với chúng nó chẳng thèm ngó tới.
Phượng Lưu Thanh quay đầu, vung tay áo mà đi, một phượng hoàng linh hỏa hoa mỹ lướt sát qua mặt hồ.
Phượng hoàng linh hỏa làm nổi bậc hồ nước càng thêm thanh thấu mỹ lệ, hồ nước nháy mắt bị bốc hơi, Thủy Tê Gia Xà tụ tập dưới hồ thậm chí không thể né tránh kịp lúc, cũng đã biến thành một vật dạng như giao sa khô quắt nửa trong suốt, hơn nữa lúc này đây, cho dù chúng nó ngâm mình ở trong nước, cũng không cách nào sống lại, giống như một tấm lụa mỏng, lay động theo hồ nước.
Sở Chước không rõ đây là ý gì, nhịn không được nhìn về phía Phượng thiếu chủ.
Phượng thiếu chủ dường như chẳng thèm để ý tới nàng, không có ý tứ giải thích.
Tiếng của Huyền Thông vang lên: "Thủy Tê Giao Xà mặc dù không đáng lo, nhưng cô từng giết qua nó, nó đã nhớ kỹ khí tức của cô, mặc cho cô thành công rời khỏi nơi đây, ngày khác chỉ cần đến địa vực có nước, sẽ gặp phải nguyền rủa của nó."
Sở Chước kinh ngạc, khẳng định nói: "Phượng thiếu chủ là giải nguyền rủa cho ta."
Phượng Lưu Thanh căng ngạo nâng cằm lên, mắt phượng sóng nước liễm diễm: "Ngươi chính là người bản thiếu chủ coi trọng, bản thiếu chủ tự nhiên không thể để cho ngươi bị vật thấp kém bậc này nguyền rủa."
Sở Chước thành khẩn nói: "Đa tạ Phượng thiếu chủ, tại hạ ghi nhớ trong lòng."
Phượng thiếu chủ rất vừa lòng nàng thức thời, xem ra nàng biết mình tốt hơn nhiều cái tên nam nhân ngay cả song tu cũng sợ không dám đi?
Trong đám người, Yến Nhã Chính cùng huynh muội Thương thị rốt cục lộ diện thấy một màn như vậy, thần sắc khác nhau.
Yến Nhã Chính mắt sắc hơi thâm, hắn không nghĩ tới thiếu chủ Phượng cốc đối với Sở Chước thế nhưng là nghiêm túc, cái này thì không hay rồi.
Huynh muội Thương thị vẻ mặt khiếp sợ, bọn họ chẳng qua là bị nhốt xuống dưới thuyền làm việc mấy tháng, thế nào mà khi xuất hiện, cảm giác giống như thời tiết thay đổi?
Tiếp theo, Phượng Lưu Thanh tung một chiếc Vân Tiên thuyền, nó nhanh chóng phóng đại ở giữa không trung, biến thành một ccon quái vật lớn, toàn thân màu Lưu Vân, đường cong lưu loát, so với xuyên chiến hạm thì rất cao cấp.
Sở Chước ngửa đầu nhìn chiếc Vân Tiên thuyền này, lại hiểu rõ Phượng thiếu chủ tự tin đến từ nơi nào, chẳng trách dám chạy đến Hoang Trạch như vậy.
Một đám người nhảy lên Vân Tiên thuyền, sau đó Vân Tiên thuyền vèo một cái bay đi xa xa, rời khỏi đáy cốc.
Sở Chước mang theo mấy đứa nhóc con vừa lên đến Vân Tiên thuyền, còn không kịp xem chung quanh, đã bị thị nữ mang đi nghỉ ngơi. Lúc này chuẩn bị cho nàng gian phòng vô cùng sa hoa, có thể thấy được địa vị của nàng trong vô hình đã lại nâng cao lên một cấp bậc.
Sở Chước nghĩ đến Phượng thiếu chủ làm cho nàng có đãi ngộ như thế, không khỏi bật cười.
Huyễn Ngu và Huyền Uyên nhìn nàng, làm như không rõ nàng đang cười cái gì.
"Chủ nhân, con chim thúi kia giống như cũng không xấu lắm?" Huyền Uyên mở to một đôi mắt đen thùi, ngơ ngác nói.
Huyễn Ngu thực sự rối rắm: "Chủ nhân, tỷ không thể ái mộ hắn."
Dị chuột lông đỏ cái gì cũng cũng không hiểu, ôm một viên hỏa tinh thạch, một đôi mắt đen ngập nước nhìn bọn họ.
Sở Chước buồn cười nói: "Hắn vẫn là một đứa bé thôi, ta làm sao có thể ái mộ hắn?" Nàng không có hứng thú đối với giống đực vị thành niên, Phượng thiếu chủ nhìn tựa như một thiếu niên kiêu ngạo trung nhị, nói muốn kết thành đạo lữ với nàng, chẳng qua là nói lẫy rồi thôi.
"Lão đại tốt." Huyền Uyên tiếp tục nói.
Huyễn Ngu gật mạnh đầu, trong lòng bọn họ chỉ có một lão đại, không tiếp thụ những người khác, cho dù là Phượng Hoàng cũng không được.
Phong Chiếu tuy rằng không ở đây, nhưng hai tiểu đệ trung tâm tận hết sức lực xoát cảm giác tồn tại cho hắn, kiên quyết không cho con ấu tể Phượng Hoàng một chút cơ hội.
Sở Chước cảm thấy hai đứa này quá lo lắng, kêu bọn nó không cần nghĩ nhiều, sau đó liền ra ngoài, chuẩn bị đi tìm hai huynh muội Thương thị.
Huyền Uyên và Huyễn Ngu lo lắng, lo lắng Phượng thiếu chủ đó lại chạy tới hiến ân cần, đi theo nàng một lần ra cửa, ngăn chặn khả năng bọn họ cô nam quả nữ ở cùng một chỗ.
Sở Chước tìm một thị nữ, hỏi rõ chỗ ở huynh muội Thương thị, lập tức tìm qua đó.
Chỗ ở của huynh muội Thương thị, cách chỗ Sở Chước ở có một khoảng cách, Sở Chước một đường đi qua, trong lòng có ấn tượng đại khái.
Khi huynh muội Thương thị mở cửa ra, nhìn thấy Sở Chước ngoài cửa, đều vô cùng ngoài ý muốn. Dien%^%dan*^*le#*#quy^_^!don=ChieuNinh
"Sở cô nương..." Thương Sí chần chờ kêu một tiếng.
Thương Chúc đứng ở phía sau muội muội, trên mặt không có cợt nhả dĩ vãng, thoạt nhìn vô cùng nghiêm túc.
Sở Chước nhìn nhìn bọn họ, cười nói: "Không mời ta đi vào ngồi một lát sao?"
Thương Sí nhìn nhìn nàng, mở ra cửa để