*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Editor: ChieuNinh_dd.LQD
Sở Chước cuối cùng đồng ý để bọn họ đi Hồng Mông chi cảnh.
Chỉ là tuy rằng đã đồng ý, vẫn khó mà yên tâm, đặc biệt là Bích Tầm Châu, Huyễn Ngu cùng Huyền Uyên thực lực của họ thật sự rất thấp.
Thực lực của Mặc Sĩ Thiên Kỳ tuy rằng cũng thấp, nhưng Sở Chước biết hắn đời trước ở dưới tình huống gian nan dạng kia, vẫn có thể tùy ý trêu chọc thế lực Đại Hoang giới, cũng toàn thân trở ra, hơn nữa vận khí tốt được trời cao chiếu cố đó, ngược lại đều dễ dàng sống sót ở Hồng Mông chi cảnh hơn bất luận kẻ nào.
Bích Tầm Châu tiếp nhận Hồng Mông lệnh Sở Thanh Sương đưa tới, nói: "Chủ nhân không cần lo lắng cho chúng ta, đúng như lời của A Kỳ, đây là lựa chọn của chúng ta, hậu quả như thế nào, chúng ta sẽ tự mình gánh vác."
Huyễn Ngu tuy rằng vẻ mặt sợ hãi, nhưng vẫn kiên định gật đầu.
Còn Huyền Uyên ——con rùa nhỏ này từ nhỏ chính là đứa lá gan tặc lớn, lúc chỉ còn là một ấu tể, cũng đã nghĩ đi đánh nhau với chủ nhân, Hồng Mông chi cảnh đối với nó mà nói, chẳng qua là đổi một chổ để tu hành, hoàn toàn không thành vấn đề.
Sở Chước sờ sờ đầu tiểu loli cùng bé rùa, thở dài, trong lòng đã có quyết định.
Thời gian xuất phát đã được định ra, ở ba ngày sau.
Sở Thanh Sương tự mình đưa bọn họ đi Hồng Mông chi cảnh.
Sở Thanh Giáng vốn cũng muốn đi cùng, bị trưởng tỷ không chút do dự nhấn ở Tuyết Vụ Đảo, giúp xử lý chuyện ở Tuyết Thần Cung.
"Nếu không... đệ cũng đi Hồng Mông chi cảnh đi." Trong lòng Sở Thanh Giáng lúc nào cũng là loáng thoáng bất an, loại bất an này làm cho hắn đã rất nhiều ngày không thể nào mà nghỉ ngơi được, gương mặt mỹ nhân cũng trở nên tiều tụy.
"Đừng nháo!" Sở Thanh Sương chụp một cái tát lên bờ vai của hắn, lại nhấn hắn đi xuống.
"Đệ không nháo, nếu A Chước đều có thể đi, vì sao đệ không thể đi?" Sở Thanh Giáng càng nói càng cảm thấy có thể làm, hắn làm một đại nam nhân, còn là huynh trưởng, làm sao nhẫn tâm để cho muội muội xinh đẹp khả ái đi mạo hiểm một mình?
"A Chước giống như đệ sao?"
"Làm sao không giống?" Sở Thanh Giáng không phục.
"Giống chổ nào, đệ nói xem?"
"Đệ..."
Đoàn người Sở Chước đứng ở bên đảo, nhìn hai tỷ đệ tranh cãi, giờ khắc này, mấy đứa Hỏa Lân và Huyền Ảnh cảm thấy, hai tỷ đệ Sở Thanh Sương đối thoại, rõ ràng tựa như lúc trước bọn họ đối thoại cùng Phong Chiếu. Chẳng qua hiện tại bọn họ có thể đi Hồng Mông chi cảnh, Sở Thanh Giáng chỉ có thể bị nhấn ở Tuyết Vụ Đảo, vẫn rất là làm cho người ta đồng tình.
"Trăm năm sau, nếu như đệ có thể tu luyện đến Thánh Đế cảnh hậu kỳ, liền cho đệ đi." Sở Thanh Sương nói.
Sở Thanh Giáng hé miệng không nói, trăm năm sau, nếu A Chước có thể bình an từ Hồng Mông chi cảnh trở về, hắn đi vào trong đó làm quái gì? Hắn cũng không phải thật muốn đi Hồng Mông chi cảnh chịu chết, chẳng qua là muốn tẫn hết sức lực mỏng manh làm huynh trưởng của mình, ít nhất có thể đến giúp muội muội.
Sở Chước nhìn một lát, cười nói: "Nhị ca, nghe đại tỷ đi, huynh vẫn nên ở lại đi. Tuyết Vụ Đảo nhiều việc, nếu huynh không ở, sẽ cho những hậu duệ Thần tộc đó c1o cơ hội thừa dịp."
Sở Thanh Giáng muốn nói có Vũ Bá thúc rồi, những hậu duệ Thần tộc đó cũng không dám đến Tuyết Vụ Đảo làm càn, nhưng cuối cùng ở dưới sự kiên trì của hai tỷ muội, hết thảy ý kiến của hắn đều vô dụng.
Khi đoàn người Sở Chước đi lên thuyền, Phong Ly mới thong dong mà đến.
Đi cùng Phong Ly còn có tuyết điểu ba đầu.
Hậu nhân Bách tộc đi tiễn đưa cảm giác được tà sát khí như ẩn như hiện trên người Phong Ly, sắc mặt đều có chút trắng bệch, cho dù hắn không công kích người khác, nhưng Âm Thi Vương mang theo tà sát khí tự nhiên, vẫn làm người đời khó dung nạp.
Sở Chước nhìn ở trong mắt, trong lòng thở dài.
Nếu là người bình thường, nhìn đến người đời như thế, chỉ sợ lòng mang khúc mắc, trong lúc vô tình sẽ phải hắc hóa trả thù xã hội. Cũng may mắn Phong Ly là một người không có tâm cơ lại đơn thuần, chưa bao giờ để ý ánh mắt của người đời, không cảm giác được bài xích cùng ác ý của người đời đối với hắn—— cho dù người đời cũng vô tình mà làm như thế.
Phong Ly nhìn như không thấy tầm mắt của chung quanh, nhìn thấy Phong Chiếu, liền nhảy lên thuyền, sau đó đứng ở nơi đó, giống như đầu gỗ, an tĩnh lại mang cảm giác tồn tại mười phần.
Mọi người thu hồi tầm mắt, tiếp tục chào từ biệt với Sở Chước bọn họ.
Hỏa Lân bọn họ cũng nói lời từ biệt với tuyết điểu ba đầu: "Tiểu Tam à, chúng ta phải rời khỏi rồi, lần này thời gian rời khỏi có vẻ lâu, khả năng phải một trăm năm." Dđlequydon&ChieuNinh{}@$#^& D^d^l^q^d
Mặc Sĩ Thiên Kỳ nhét cho nó vài bình linh đan: "Tiểu Tuyết, đám linh đan này mi thu để ăn đi, đợi khi chúng ta trở về, đến lúc đó ta chính là luyện đan sư cấp mười hai, Thần Hoàng đan mi muốn cắn bao nhiêu cũng có, hy vọng đến lúc đó mi có thể truy được nàng dâu, đừng sợ như vậy, còn làm một con chim độc thân."
Tuyết điểu ba đầu cũng hiểu rõ ý tứ của bọn họ, đưa ba cái đầu đến gần, cọ cọ ở trên người bọn họ, cúi đầu phát ra tiếng kêu, hiển nhiên là rất không nỡ, đợi khi nghe được lời nói cuối cùng của hắn, nhất thời phẫn nộ chiêm chiếp một tiếng, ba cái đầu mổ lên hắn.
Mặc Sĩ Thiên Kỳ đuổi ôm chặt đầu nhảy lên trên thuyền.
Nếu không phải Sở Thanh Giáng nhanh chân chạy tới kéo lấy lông trên mông tuyết điểu ba đầu, chỉ sợ thông linh thú phẫn nộ cũng đã đuổi theo bọn họ lên thuyền, đi theo bọn họ luôn