*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: ChieuNinh_dd.LQD

Trở lại biên cảnh nơi bãi đất hoang vắng, xa xa đã nhìn đến mấy chiếc xuyên chiến hạm trôi nổi ở giữa không trung.

Người Thanh Lâm Vực còn chưa rời khỏi.

Dưới xuyên chiến hạm, còn có một đám người tu luyện tuần tra, cùng với đợi ở đằng kia, vài người trẻ tuổi đang duỗi cổ nhìn ngó xung quanh, bọn họ lập tức phát hiện bóng dáng của Sở Chước, liền cao hứng chạy tới, chỉ là khi nhìn đến người phía sau Sở Chước, thân hình bọn họ mạnh mẽ dừng lại, thần sắc trên mặt trở nên cứng ngắc vừa sợ hãi.

Trong xuyên chiến hạm vài người tu luyện Hóa Thần cảnh cảm giác được hơi thở của Âm Thi Vương, cũng sợ tới mức nháy mắt bay ra.

Trong nháy mắt đó, tất cả người tu luyện nhìn đến hai người, đã không biết nên phản ứng như thế nào, bọn họ trước tiên, thấy rằng Sở Chước lại bị Âm Thi Vương bắt rồi.

Nhưng mà, khi nhìn đến cục bông ngồi xổm ở trên vai Sở Chước, thì đám người Bích Tầm Châu, Mặc Sĩ Thiên Kỳ liền trầm tĩnh lại rất nhanh.

Có A Chiếu lão đại ở đó, Âm Thi Vương làm sao là đối thủ? Hơn nữa hiện tại thoạt nhìn Âm Thi Vương, dường như vô cùng nhu thuận theo sau lưng bọn họ, vẫn chưa có ý tứ công kích.

"Sở tỷ, lão đại, hai người đã về rồi." Mặc Sĩ Thiên Kỳ một bên cao hứng nói, một bên cảnh giác nhìn chằm chằm Âm Thi Vương.

Sở Chước ừ một tiếng, nhìn về phía năm người tu luyện Hóa Thần cảnh Thanh Lâm Vực cách đó không xa ở phía trước.

Bọn họ tuy rằng cũng nhìn ra Âm Thi Vương không có ý tứ công kích, nhưng vẫn rất là cảnh giác, cuối cùng Tôn Trác Đan cùng Chuyên Tôn Văn Địch không chịu nổi lo lắng trong lòng, đi tới hỏi: "Sở cô nương, cô đây là..."

Sở Chước vươn tay sờ sờ đầu tiểu yêu thú trên vai, cười nói: "Tôn cung chủ, Chuyên Tôn tiền bối, hắn sẽ cùng nhau rời khỏi với chúng ta."

Nghe xong, trên mặt mọi người lộ ra thần sắc giật mình.

Bọn họ nhìn về phía Âm Thi Vương, hắn vẻ mặt hờ hững đứng ở nơi đó, giống như không cảm giác cảnh giác cùng địch ý của bọn họ, nếu không có hơi thở sát khí tà ác dày đặc trên người hắn đó, thì bọn họ cũng tưởng nhận sai người.

Chẳng qua, đối với lời Sở Chước nói, trong lòng mọi người vẫn có nghi ngờ.

Nếu là người nào khác, Sở Chước nói như vậy, bọn họ tự nhiên không có gì, nhưng Âm Thi Vương từ khi vừa xuất thế, chính là tà tu mưu đồ âm mưu đã lâu, tà tu luyện chế ra Âm Thi Vương thân bất tử, là vì tàn sát tiêu diệt người tu luyện, lấy tinh huyết của người tu luyện, luyện hóa thân thể người tu luyện, đối với người tu luyện ôm lấy ác ý khổng lồ.

Bản thân Âm Thi Vương tồn tại chính là một uy hiếp.

Cho nên nguyên nhân bọn họ biết rõ việc này nguy hiểm, nhưng vẫn tới đây, không thể bỏ mặc an nguy toàn bộ Thanh Lâm Vực không để ý.

Âm Thi Vương ở trong lòng bọn họ, là một trong những uy hiếp phải hoàn toàn giải quyết, bọn họ chưa bao giờ nghĩ tới khả năng sẽ bắt tay giảng hòa cùng Âm Thi Vương, bởi vì bản thân hắn chính lá đại biểu cho nguy hiểm khó mà khống chế.

Bảo chủ Thạch Âm Bảo, đảo chủ Kinh Hồng Đảo cùng cung chủ Kính Nguyệt Cung nhìn chằm chằm Sở Chước, muốn nói gì đó, chợt nghe đến Chuyên Tôn Văn Địch hỏi: "Sở cô nương, đây là Phong tiền bối quyết định sao?"

"Đúng vậy."

Nghe xong, Tôn Trác Đan cùng Chuyên Tôn Văn Địch đều không nói nữa, ngầm đồng ý kết quả này.

Sở Chước thấy ánh mắt lo lắng của đám người Đan Hạc Lương, biết bọn họ lo lắng cái gì, cười nói: "Mọi người yên tâm đi, hắn sẽ không bị tà tu lợi dụng."

Tôn Trác Đan bọn họ theo bản năng nhìn về phía tiểu yêu thú trên vai Sở Chước, thấy nó thản nhiên ngồi xổm ở đằng kia, vẻ mặt không thèm để ý, lại hiểu rõ gì đó.

"Còn có, Cửu U Minh đã khép lại một lần nữa, về sau sẽ không còn mở ra, trừ phi khối nơi bãi đất hoang vắng này hoàn toàn sụp đổ, mọi người không cần lo lắng cái gì." Sở Chước tiếp tục nói.

Nghe xong Sở Chước nói, người khác Thanh Lâm Vực có cân nhắc riêng, chẳng qua đều không lắm miệng hỏi cái gì.

Trừ bỏ Tôn Trác Đan cùng Chuyên Tôn Văn Địch thân phận của Phong Chiếu, ba người tu luyện Hóa Thần cảnh khác cũng không phải hoàn toàn ngốc, tuy rằng Tôn Trác Đan không nói rõ ràng cho bọn họ cái gì, nhưng lúc ấy nhìn đến Phong Chiếu xuất hiện từ phía dưới hố đen, Âm Thi Vương thậm chí bị hắn đánh như chơi trò chơi, liền biết kỳ thực lực rất mạnh, không phải là bọn hắn có thể tìm tòi nghiên cứu.

Cho nên nhiệm vụ lần này tuy rằng đầu voi đuôi chuột, không hiểu ra sao đã xong, nhưng cũng không hỏi nhiều, không tạo thành hi sinh quá lớn, có năng lực giải quyết uy hiếp do Âm Thi Vương mang đến, đối với bọn họ cũng là tốt rồi. ChieuNinh^%#@!$ &*([])_ lequydonD^d^l^q^d

Tiếp theo, Sở Chước đi lên xuyên chiến hạm của Bát Thần Cung một chuyến, cẩn thận nói ra chuyện ở chiến trường thượng cổ cùng Tôn Trác Đan, Chuyên Tôn Văn Địch, cùng với nơi bãi đất hoang vắng này hẳn đã từng là một trong những nơi tụ cư của Bách tộc thượng cổ, còn có thân phận đã từng của Âm Thi Vương.

Hai người nghe xong, thật lâu không nói gì.

Hết thảy đều có liên quan cùng Bách tộc, làm hậu nhân Bách tộc, bọn họ chỉ cảm thấy cả trái tim bị vặn xoắn đến khó chịu, rầu rĩ không thở

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play