*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: ChieuNinh_dd.LQD

Nghe xong mọi chuyện nàng đã trải qua, Phong Chiếu thật lâu không nói gì cả.

Sở Chước nhìn hắn, cũng im lặng không tiếng động theo.

Thẳng đến khi gió từ xa xa thổi tới, mang theo một chút oi bức cùng thê lương, bừng tỉnh nàng từ trong trầm tư, nàng nhịn không được nhìn về phía hố đen cách đó không xa, đột nhiên phát hiện, một màn hiện tại này, cùng thời gian khi nàng từng xuyên qua, tương tự dữ dội như chiến trường thượng cổ mà chính mắt trông thấy, giống như trải qua mấy ngàn vạn năm sau, lịch sử lại tái diễn.

Mà lần này, còn có người Bách tộc lấy thân tế vật sao?

Sở Chước nhìn lỗ thủng tối đen trên mặt đất, trong lòng lại dâng lên một loại tư vị phức tạp.

Sau một lúc lâu, nàng nghe được Phong Chiếu nói: "Hẳn là tình cảnh tái hiện."

"Hả?" Sở Chước nhìn hắn.

Phong Chiếu đưa tay khoác lên trên vai nàng, một đôi mắt thâm thúy tinh yên lặng nhìn nàng, thần sắc là nghiêm túc trước nay chưa có: "Chuyện mà nàng nhìn thấy, là thật, cũng là nàng tận mắt nhìn thấy. Chẳng qua là tái hiện chân tướng trên chiến trường lúc ấy, cho nàng tận mắt nhìn thấy chân tướng ngày đó, mà tái hiện hết thảy chuyện này, hẳn là do chuỗi hạt châu đó."

Sở Chước nâng tay lên, nhìn về phía chuỗi hạt châu trên cổ tay.

Nó trong suốt long lanh, chỉ có trong hạt châu mây tụ mây tán vô cớ, giống một vật phẩm trang sức cực tinh xảo yếu ớt, không có chút hơi thở lực lượng, làm nổi bật cổ tay sáng bóng hoàn mỹ của nàng.

Ánh mắt Âm Thi Vương đuổi theo rơi xuống trên chuỗi hạt châu, ánh mắt trở nên cực nóng bỏng.

Chỉ là e ngại kinh sợ Phong Chiếu, cho dù hắn vẫn luôn muốn đoạt lấy một lần nữa, lại cũng không dám ngang ngược cướp đoạt giống như vừa rồi.

Phong Chiếu chai tay đụng chạm vào hạt châu trên cổ tay nàng, nói: "Mặc dù ta nhìn không ra nó là cái gì, nhưng theo tình huống ngay lúc đó đến xem, khẳng định là nó tái hiện tình cảnh tại chiến trường thượng cổ, cho nàng lấy một thân phận của người đứng xem mà tham dự trong đó. Mà chủ nhân hạt châu... Hẳn là có thân phận tồn tại cực cao trong Bách tộc."

Tuy rằng trong lòng Sở Chước có điều suy đoán, nhưng vẫn lộ ra thần sắc kinh ngạc, nói: "Vậy huynh nói, nàng ấy sẽ là ai đây?"

Phong Chiếu lộ ra tươi cười, cả người tuấn tú tựa đang sáng lên, hắn nói: "Cái này ta cũng không biết, nhưng nàng ấy lựa chọn nhảy vào trụ lực lượng, có thể thấy được nàng ấy là một người lòng có càn khôn. Còn đại lục bãi đất hoang vắng này, nếu là ta không đoán sai, hẳn là thời kì thượng cổ, một trong những nơi tụ cư của Bách tộc." (Hoang Khư: bãi đất hoang vắng, hoang vu)

Nghe nói như thế, Sở Chước lại trầm mặc xuống.

Nàng nhớ tới lúc ấy nữ tử khôi giáp đó phủ phục khóc lóc, hiểu rõ nàng ấy không chỉ có là vì đồng bạn tộc nhân chết trận ở trên chiến trường, đồng thời cũng vì quê hương bị chiến tranh hủy diệt, còn có bản thân nữ tử cuối cùng chết đi kia.

"Nàng đã có thể có được nó, chứng minh hạt châu lựa chọn nàng." Giọng nói của Phong Chiếu trở nên nhu hòa: "Chước Chước, nàng là kỳ tích."

Sở Chước khó hiểu nhìn hắn, lời này trước kia hắn đã từng nói, nàng cứ cảm thấy hắn chỉ là vì ôm ấp cảm tình nào đó đối với nàng, tình nhân trong mắt hóa Tây Thi, mới có thể nói ra như vậy.

"Nàng là kỳ tích của Bách tộc." Phong Chiếu lại nói.

Sở Chước không khỏi có chút đỏ mặt, nàng ấp úng, nhỏ giọng nói: "Ta, ta cũng không có lực lượng thiên phú gì, không nhất định là người Bách tộc..." Cho dù nàng và Bách tộc có liên quan, nếu nàng không thể giống như lời nói phụ thân lưu lại, có thể thức tỉnh, thì nàng vẫn là một người thường.

Sở Chước phủ tay lên hạt châu vuốt ve, lại trở nên mờ mịt.

Mờ mịt trên mặt nàng làm cho thần sắc Phong Chiếu hơi âm u, vươn cánh tay ôm nàng đến trong lòng, nhẹ nhàng mà vỗ về trên lưng nàng, như là đang an ủi một đứa nhỏ đang mê mang ở trên đường nhân sinh.

Sở Chước tựa vào trong lòng hắn, thật lâu không nói gì.

Nàng có rất nhiều nghi hoặc chưa giải, vốn tưởng rằng tìm được chiến trường thượng cổ, phải nhận được tin tức Bách tộc, kết quả lại phát hiện, cục rối rắm càng ngày càng nhiều, làm cho nàng lâm vào trạng thái càng thêm mê mang, còn không bằng chưa từng truy tìm những thứ này, giống như đời trước, cái gì cũng không biết đi lên con đường tu hành này.

Chỉ là, đời này có rất nhiều chuyện đều thay đổi, Bách tộc ngay từ đầu liền xuất hiện ở trước mặt nàng, làm cho nàng đi lên một con đường hoàn toàn bất đồng với đời trước, giống như bên trong âm u, có lực lượng nào đó thúc đẩy nàng đi lên con đường này. [email protected]~dan~lequydon{}:D^d^l^q^d

Phong Chiếu vỗ về nàng sau lưng phía, cúi đầu môi hôn ở giữa trán của nàng.

Nụ hôn mềm mại tràn ngập che chở thương tiếc, hắn nói: "Đừng nóng vội, vẫn sẽ biết thôi, có lẽ Bách tộc có người biết lai lịch chuỗi hạt châu này, rời khỏi nơi bãi đất hoang vắng, thì chúng ta có thể đi Tuyết Vụ Đảo tìm người Bách tộc."

Lời này làm cho Sở Chước đều phấn chấn cả người lên.

Hai mắt âm u thâm trầm của nàng khôi phục

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play