*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: ChieuNinh_dd.LQD

Sở Chước nhìn phương hướng nữ tử khôi giáp biến mất thật lâu, khi lấy lại tinh thần, phát hiện chính mình đã rơi lệ đầy mặt.

Nàng vươn tay sờ sờ chất lỏng chưa khô trên mặt, không biết vì sao mình sẽ sinh ra loại phản ứng không hiểu được này, giống như tại khi nữ tử trường bào kia dứt khoát nhảy vào trụ lực lượng, nữ tử khôi giáp bước chân trầm rời khỏi chiến trường, trong lòng giống như sụp một bộ phận.

Nàng lau đi nước mắt trên mặt.

Hiện tại, nàng đã biết mình đi đến chỗ nào.

Nàng thế nhưng xuyên qua thời gian, đi đến chiến trường thượng cổ mấy ngàn vạn năm trước, cũng lấy một thân phận của người đứng xem, chứng kiến phiến đại lục này diễn biến thành nơi bãi đất hoang vắng như thế nào, chứng kiến đoạn lịch sử bị chôn vùi ở trong sông dài thời gian.

Mà hết thảy, cuối cùng chỉ để lại một thanh trượng dài, một chuỗi hạt châu, chúng nó mất đi ánh sáng ở trong thời gian.

Nghĩ tới đây, nàng vỗ về chuỗi hạt châu trên cổ tay, thần sắc có chút phức tạp.

Không hề nghi ngờ, ngày đó đoàn chấp niệm dẫn nàng đi qua, mục đích vì chuỗi hạt châu này, mặc dù không hiểu ý tứ của nàng ấy, nhưng cũng biết rằng, đây là Bách tộc lưu lại.

Mà nàng cũng là sau khi lấy được hạt châu đó, máu của nàng không cẩn thận dính lên, mới có thể làm cho hạt châu một lần nữa toả sáng sinh cơ, hào quang hết sức sáng lạn, đưa nàng đến phiến không gian này.

Sở Chước nhìn hai lỗ thủng tán ra hơi thở tràn đầy đáng sợ ở phía trước, trong lúc nhất thời có chút mê mang.

Nàng không biết sao mình lại đi đến nơi đây, lại làm sao trở về, về mặt lý trí sợ hãi mình sẽ bị thời gian vứt bỏ ở trong này, trên cảm tình lại cảm thấy rằng dường như nàng đang chứng kiến đoạn lịch sử trọng yếu nào đó.

Về Bách tộc.

Sau đó, Sở Chước phát hiện, so với những cái này, nànglại đang đối mặt với một chuyện càng đáng sợ: Không chỗ để đi.

Làm một người đứng xem, nàng không thuộc về thời không này, không người nào có thể nhìn thấy nàng, nàng cũng không thể thay đổi cái gì, chỉ có thể đang giống như một du hồn, bồi hồi ở trên chiến trường.

Qua thật lâu thật lâu, lâu đến khi Sở Chước buông bỏ truy tìm tuyến thời gian chính xác trở lại, tùy ý mà ngồi xuống đất ở trên chiến trường hoang vắng, đối mặt hai cái lỗ thủng trên thiên không cùng mặt đất, trên chiến trường rốt cục có người đến đây.

Sở Chước quay đầu, nhìn đến nữ tử khôi giáp thật lâu trước kia rời khỏi lại đi đến chiến trường đã bị buông bỏ.

Hôm nay nữ tử vẫn chưa mặc vào khôi giáp, mà là một bộ trường bào màu tím nhạt, một thân hơi thở như nước, uyển chuyển hàm xúc yên tĩnh.

Trừ bỏ nàng ra, còn có một đám người Bách tộc.

Sở Chước đứng lên, tò mò nhìn đám người Bách tộc này, phần lớn bọn họ có được hình thái nhân loại, nhưng ở trên chi tiết, vẫn có rất nhiều chỗ khác thường thú vị, tỷ như mầm cây nhỏ trên đầu Nguyệt Nữ tộc, tỷ như Âm Nguyệt tộc lúc nào cũng là duy trì hình thức đồng nam đồng nữ (trẻ con), tỷ như lỗ tai nhọn của Dao Quang tộc, tỷ như người phía sau có một cái đuôi, tỷ như người kỳ quái thân to lớn...

Những người này đi đến chiến trường, bi thương nhìn hai lỗ thủng màu đen nối liền trời và đất.

Sở Chước đợi một mình ở trên chiến trường lâu lắm, lâu đến cảm thấy một loại cô độc khó mà bồi hồi, rốt cuộc lại nhìn đến sinh linh, nhịn không được chuyển động vây quanh bọn họ, thậm chí vươn tay muốn chạm chạm vào bọn họ, tất nhiên là không thể đụng chạm, bị một cỗ lực lượng không hiểu ngăn cách, không thể tiếp xúc cùng bọn họ.

Sở Chước chuyển động vây quanh bọn họ, cẩn thận phát hiện, trên người những người này hoặc nhiều hoặc ít đều lưu lại hơi thở chiến đấu, dường như từ một chiến trường khác chạy tới.

Lúc này, nữ tử trường bào màu xanh cầm đầu mở miệng nói một câu.

Ở đây tất cả người Bách tộc đều vẻ mặt nghiêm túc gật đầu.

Bọn họ dường như sớm đã làm tốt quyết định nào đó, cho dù thân chết cũng không hối hận.

Nữ tử trường bào màu xanh nhìn về phía trượng dài cùng chuỗi hạt châu treo ở trên đó cắm nghiêng trên mặt đất, chỗ tròng mắt tràn ra ưu thương nhàn nhạt, sau đó vươn tay, trong tay xuất hiện một vòng tròn mặt xanh ngọc.

Trên vòng tròn vẽ ký hiệu huyền ảo, linh quang lưu động, phát ra một cỗ hơi thở hào hùng cường đại.

Sở Chước nhìn chằm chằm khối vòng tròn đó, càng nhìn càng cảm thấy quen thuộc.

Nữ tử ném vòng tròn lên, vòng tròn treo ở giữa không trung, tiếp theo người Bách tộc ở đây đều cắn đứt đầu ngón tay, bắn ra một giọt tinh huyết đến trên vòng tròn giữa không trung.

Vòng tròn giống như một quái vật hút máu, hấp thu toàn bộ tinh lực tất cả Bách tộc mà, ai đến cũng không cự tuyệt, đồng thời ký hiệu trên vòng tròn cũng sáng lên, lan tràn huyết sắc.

Khi máu của nó biến sắc đến càng ngày càng đậm, sắc mặt của người Bách tộc cũng càng thêm tái nhợt hơi thở, trên người bọn họ lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được trở nên yếu đi. [email protected]~dan~lequydon{}:D^d^l^q^d

Sở Chước đại biến sắc mặt, những người này thế nhưng lấy mệnh tế vật.

Bọn họ không muốn sống nữa!

Nhưng mà, vòng tròn phát ra lực lượng càng mạnh, thần sắc trên mặt bọn họ càng cao hứng, ánh mắt của nữ tử

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play