*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: ChieuNinh_dd.LQD

Lập tức sắc trời đã vào đêm đen.

Bọn họ theo thường lệ trước chọn một địa phương hạ trại, sau đó một đám người ngồi vây quanh cùng nhau thảo luận thi thể lúc trước gặp được.

Đầu tiên, hắn là bị ai giết; tiếp theo, người giết hắn vì sao phải nhét thi thể vào trong cỏ nhung màu vàng giấu đi; cuối cùng, vì sao hắn chết khó hiểu như thế.

"Có thể là người tu luyện của những dấu vết đánh nhau lưu lại ở mặt trên liệt cốc này lúc trước, bọn họ vốn là có xung đột, đợi sau khi xuống đến liệt cốc, liền thừa dịp người ta chưa chuẩn bị, giết người nọ hay không." Hỏa Lân phân tích nói.

"Có thể quá đơn giản hay không?" Mặc Sĩ Thiên Kỳ chống cằm: "Không phải Sở tỷ nói có đệ tử Bích Hà Minh Thiên ở sao, bọn họ không có chuyện gì sao phải đánh nhau?"

"Có lẽ đệ tử Bích Hà Minh Thiên không ở thì sao?" Bích Tầm Châu nói.

"Nhưng vì sao bọn hắn lại đánh lên? Nguyên nhân nổi lên xung đột là gì đây?" Khúc Sơn Hà đặt câu hỏi.

"Giết người đoạt bảo."

Lời này được mấy đứa nhỏ tán thành, đều ấn móng vuốt.

Sở Chước ôm tiểu yêu thú ngồi ở một bên, cười khanh khách nhìn bọn hắn mỗi người phát biểu ý kiến của mình, Luyện Vân Long Đằng leo lên một chỗ trên vách núi đá sau lưng bọn họ, lan tràn hướng lên trên, dây mây tráng kiện bò ở chung quanh, phát ra thanh âm nhỏ vụn.

Bóng đêm dần dần sâu, gió dần dần lớn hơn.

Một đám người không thảo luận ra được kết quả, cũng không đi nghỉ ngơi, trừ bỏ người gác đêm, những người khác đều màn trời chiếu đất ngồi ở dưới đất làm nghỉ ngơi.

Thiểm Kim Lâm vào ban đêm cũng không tính là an tĩnh, trên bầu trời có một vầng trăng khuyết mới, ánh trăng mông lung chiếu vào trong rừng, ngẫu nhiên vang lên thanh âm côn trùng chim thú kêu vang một trận, thêm vài phần hơi thở náo nhiệt vào ban đêm cho Thiểm Kim Lâm. Nhưng mà khi vào ban đêm liệt cốc lại an tĩnh đến đáng sợ, không có côn trùng kêu vang không có tiếng chim thú kêu, giống như có lực lượng thần bí nào đó, làm cho chúng nó cũng không dám bước ra hoạt động ở ban đêm.

Sở Chước mở mắt, nhìn phương hướng liệt cốc kéo dài.

Gió khi mạnh khi yếu, cũng không khiến người chú ý, nhưng cổ lạnh lẽo âm hàn từ trong gió thẩm thấu đó, khiến người ta không thể xem nhẹ.

Khúc Sơn Hà và Huyền Ảnh cũng mơ hồ cảm giác được gì đó, bọn họ nhìn bống tối trong chỗ sâu liệt cốc, ánh trăng ở trong này trở nên lờ mờ ảm đạm hơn, chỗ có thể nhìn đến cuối cùng, đều bị một tầng cỏ nhung màu vàng phủ kín, không có bất luận chỗ nào khác thường.

Lá cây Luyện Vân Long Đằng phát ra tiếng vang rì rào ở trong gió, trừ cái đó ra, thế giới an tĩnh đến đáng sợ.

Thẳng đến khi chân trời lộ ra ánh mặt trời, một đoàn ánh sáng trắng nhàn nhạt giống như bóng tối mờ ảo bị xua tan mang đến, toàn bộ thế giới bắt đầu trở nên long lanh tươi sống lên, cho dù là trong liệt cốcthì hơi thở cũng hơn vài phần âm hàn so với trong Thiểm Kim Lâm ở bên ngoài, cũng tốt hơn lúc đêm tối.

Khi xuất phát, Khúc Sơn Hà thấp giọng nói: "Nơi này quả nhiên có cổ quái, mọi người cẩn thận một chút đi."

Còn cái gì cổ quái, chỉ có thể cảm giác được, nhưng không cách nào nói ra là cái gì.

Mặc Sĩ Thiên Kỳ cùng Huyễn Ngu bị hắn nói mà sợ hãi trong lòng, quay đầu nhìn nhìn những người khác, mọi người đều ở đây, nhất thời an tâm hơn nhiều.

Bọn họ tiếp tục đi tới ở đáy liệt cốc, nhưng mà hôm nay tốc độ đi tới có vẻ chậm, cũng bởi vì loại tốc độ này, làm cho bọn họ liên tục nhận thấy được vài thứ mùi vị huyết tinh bị che giấu, tiếp theo từ nơi cỏ nhung màu vàng che giấu, đào ra vài cỗ thi thể tươi mới đang đổ máu, đâu đâu cũng là ngạt thở mà chết, khuôn mặt dữ tợn mà thống khổ, mà sau khi qua đời huyệt vị dưới chân bị đâm thủng, máu chảy ra từng giọt từng giọt, dần dần làm cho huyết dịch trong thân thể chảy sạch. Dđlequydon&ChieuNinh{}@$#^& D^d^l^q^d

Một màn kỳ dị này làm cho trong lòng bọn họ trầm xuống.

"Tại sao có thể như vậy?" Mặc Sĩ Thiên Kỳ đào cỏ nhung màu vàng trên đất, lấy tay nắn vuốt.

Cỏ nhung màu vàng này thoạt nhìn không thu hút, lại có được lực sinh mệnh cùng lực sinh trưởng ương ngạnh, có thể che giấu hết thảy sát ý huyết tinh, che giấu thái bình, làm cho hết thảy thoạt nhìn bình tĩnh an tường. Nhưng một đường quan sát tới đây, hắn chưa tìm ra nguyên nhân có thể làm cho chúng nó có được lực sinh mệnh cùng lực sinh trưởng tràn đầy như thế, chỉ là càng ngày càng cảm thấy thứ cỏ nhung màu vàng này cũng không đơn giản.

"Chẳng trách đám yêu thú cũng không dám tới nơi này." Hỏa Lân cảm khái nói: "Quả nhiên là một nơi nguy hiểm."

Trí lực của yêu thú khả năng không bằng nhân loại, nhưng bản năng của chúng nó có thể cho chúng nó tránh né nguy hiểm trước tiên, biết liệt cốc này nguy hiểm, cho nên rất nhiều yêu thú đều trực giác tránh đi nơi đây.

Bọn họ nhất nhất đốt cháy hết những thi thể đó, tiếp tục đi về phía trước.

Kế tiếp, bọn họ tìm ra thân phận thi thể càng ngày càng hỗn tạp, ngay cả đệ tử Bích Hà Minh Thiên đều có, dần dần có một dự cảm không tốt.

Thẳng đến khi màn đêm lại buông xuống, Sở Chước ngồi ở trên một khối đá, cầm trong tay một tấm bùa dấu hiệu, dùng một cây phù bút huân huân không trộn lẫn chu sa, sau đó bắt đầu viết viết vẽ vẽ ở mặt trên.

Khúc Sơn Hà ngồi ở một bên, nhìn một lát,

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play