Editor: ChieuNinh_dd.LQD
Trong chốc lát sau, động vật biển trồi lên mặt biển quả nhiên di động tới gần thuyền.
Thẩm tiên tử tuy rằng để cho thuyền quay đầu khá nhanh, nhưng tốc độ của thuyền làm sao nhanh hơn được sủng nhi trong biển, khi động vật biển di chuyển sẽ nhấc lên sóng nước làm cho thuyền đong đưa lên, khách nhân trên thuyền đều chạy đến xem kết quả.
Thẩm tiên tử một bên an ủi mọi người, một bên khống chế thuyền tránh đi phạm vi hoạt động của động vật biển.
Chỉ là động vật biển ở Tù Tiên Hải là không dễ chọc có tiếng, chúng nó lật người một cái ở trong nước, cũng đủ để nhấc lên một trận tai nạn cấp bậc cơn lốc, thuyền người tu luyện cho dù có lồng phòng hộ, người trên thuyền cũng bị ép buộc đến không chịu nổi, đây cũng là nguyên nhân khi thuyền gặp phải động vật biển, đều lựa chọn tránh đi xa xa.
"Thẩm tiên tử, thuyền của các ngươi sao lại chọc phải động vật biển?" Có người quen thuộc thuyền trưởng nhịn không được hỏi.
Thẩm tiên tử cười khổ nói: "Làm sao là thuyền của chúng ta chọc phải chứ, động vật biển bình thường rất ít khi sẽ đến gần bờ, lúc này mới vừa ra biển không lâu đâu, sao nó lại đột nhiên xuất hiện..."
Nghe được Thẩm tiên tử giải thích, một đám người đều lo lắng lên.
Tù Tiên Hải nổi danh nhất là vài toà Tuyết đảo trong chỗ sâu trong biển, dưới Tuyết đảo có vô số bảo tàng, hàng năm hấp dẫn vô số người tu luyện rời bến tìm bảo vật, nhưng mà đều bị động vật biển đuổi trở về. Tù Tiên Hải nhiều bảo vật, nhưng động vật biển cũng không phải ngồi không, nếu như gặp phải động vật biển, chỉ có phần chạy nhanh đào tẩu.
Người rời bến cực kỵ gặp phải động vật biển, quả thật theo như lời của Thẩm tiên tử, thuyền mới rời bến không lâu đâu, liền gặp được động vật biển, mặc dù không biết động vật biển này có phải là nhằm vào thuyền bọn họ mà đến hay không, nhưng mà làm cho người ta lo lắng.
Thuyền phiêu phiêu đãng đãng ở trong sóng to, một tầng một tầng sóng cuồn cuộn mà đến, đều bị lồng phòng hộ trên thuyền che chắn ở bên ngoài.
Lúc này, một tiếng bịch, thuyền giống như bị cái gì đó đánh trúng, vèo một cái cao cao bay đi ra ngoài, sau đó nặng nề mà rơi xuống đập vào trong nước, sóng nước bắn tung tóe lên nghìn trượng, người trên thuyền thiếu chút nữa thì bị xóc nảy đến đá bay vào trong biển, linh quang của lồng phòng hộ cũng bắt đầu lóe lên.
Hiển nhiên thuyền bị động vật biển không cẩn thận đập một cái.
Huyền Ảnh nuốt vào ngụm cá khô nhỏ, thấy con động vật biển đã coi thuyền bọn họ ngồi trở thành món đồ chơi mà chơi đùa, quả thật phải cẩn thận dạy nó đạo lý làm thú rồi, liền nói với Sở Chước bọn họ: "Lão đại, chủ nhân, đệ đi xuống đây."
Sở Chước vội nói: "Đệ cẩn thận một chút, nếu như đánh không lại..."
"Không có việc gì, khổ người của đệ còn lớn hơn nó đấy." Huyền Ảnh cười ngốc ngốc, bùm một tiếng nhảy vào trong nước.
Thẩm tiên tử đang lo lắng chỉ huy thuyền thoát đi phạm vi động vật biển hoạt động, tiếng bùm đó tuy rằng nhỏ, nhưng làm thuyền trưởng, làm sao không phát hiện có người rơi xuống nước, lắp bắp kinh hãi, tưởng có người không cẩn thận ngã xuống, khi đang muốn phái người đi vớt lên, thì Sở Thanh Giáng vội ngăn cản nàng.
"Thẩm tiên tử, không có việc gì đâu."
"Cái gì?"
Sở Thanh Giáng mặt đầu gỗ, không biết giải thích thế nào, đành phải nói: "Trước nhìn kỹ rồi hẵn nói."
Thẩm tiên tử tuy rằng hoài nghi, nhưng tốt xấu gì cũng coi như là quen biết Sở Thanh Giáng thời gian không ngắn, biết vị công tử này là một người nghiêm túc nghiêm cẩn, hắn khẳng định như thế là có nguyên nhân gì đó, ngược lại cũng không kiên trì. Dien%^%dan*^*le#*#quy^_^!don=ChieuNinh
Lúc này, lại nghe được một tiếng rầm, người trên thuyền vội nhìn qua, phát hiện trong biển lại xuất hiện một con động vật biển vô cùng khổng lồ. Khi con động vật biển này trồi lên mặt biển, chỉ thấy nó có một cái đầu tròn quay, một đôi mắt cong lên, bộ dạng cười tủm tỉm có chút hàm hậu đáng yêu.
Còn không kịp giật mình hoặc là tuyệt vọng, chỉ thấy đến con động vật biển đột nhiên xuất hiện này chụp qua một đuôi tới con động vật biển khác đang gây sóng gió tại trên mặt biển, nháy mắt chụp con động vật biển đó đi thật xa. Dưới ánh trăng, người trên thuyền đều có thể lấy nhìn thấy bóng dáng động vật biển bị đánh ra mặt biển, hình như là một con Hải Liệp Tích, cái đuôi dài mà hữu lực của nó ở đánh ra một cột sóng to cao đến nghìn trượng trên mặt nước biển.
"Ai nha, Huyền Ảnh thật lợi hại!"
Đám người Mặc Sĩ Thiên Kỳ hai tay cầm lấy lan can, kinh hô một tiếng, có vẻ rất kích động.
Sở Thanh Giáng cũng có chút kinh ngạc, không nghĩ tới Huyền Ảnh thì ra là một yêu thú trong biển, bản thể lớn như vậy.
Bởi vì một kích này của Huyền Ảnh, đánh con Hải Liệp Tích đó ra khỏi phạm vi hoạt động của thuyền, tiếp theo hắn cũng lủi qua, cắn một ngụm lên cái đuôi Hải Liệp Tích (thằn lằn biển).
Hải Liệp Tích rất linh hoạt ở trong nước, toàn dựa vào một cái đuôi cường tráng để di chuyển, hiện tại cái đuôi bị cắn, nó phát ra tiếng rống giận dữ, quay đầu lại muốn cắn Huyền Ảnh.
Hai con động vật biển to lớn đánh nhau ở dưới nước.
Thẩm tiên tử nhân cơ hội chạy thuyền cách xa địa phương hai con động vật biển đánh nhau, người trên thuyền cũng theo đó mà nhẹ nhàng thở ra.
Dưới ánh trăng, một trận đánh này của hai con động vật biển phá lệ kịch liệt, Thẩm tiên tử nguyên vốn là muốn nhân cơ hội rời khỏi, thẳng đến khi Sở Thanh Giáng nhỏ giọng thuyết minh tình huống, mắt hạnh trừng trừng, cũng không vội mà rời khỏi. Nhưng mà ánh mắt Thẩm tiên tử nhìn về phía đoàn người Sở Chước không khỏi thêm vài phần ngạc nhiên cùng lòng biết ơn.
Nửa canh giờ sau, mặt biển quay về bình tĩnh.
Chỉ thấy con Hải Liệp Tích đó một thân thương tích đầy mình chìm vào trong biển, trên mặt biển bay tới mùi máu tươi dày đặc, có thể thấy được bị thương không nhẹ. Còn con động vật biển khác, nhìn hắn hoạt bát di chuyển ở trên mặt biển, giống như không có chuyện gì.
Thẳng đến khi Huyền Ảnh một thân ướt sũng trở lại trên thuyền, được một đám người hoan nghênh.
Thẩm tiên tử tự mình đi tới cảm tạ, Sở Chước cười nói: "Đã gặp, thì cũng không thể khoanh tay đứng nhìn, Thẩm tiên tử không cần đa lễ."
Tuy là như thế, nhưng Thẩm tiên tử vẫn rất cảm tạ như cũ, thuyền khách lui tới ở trong Tù Tiên Hải như đám bọn họ, sợ nhất chính là gặp phải động vật biển, mỗi lần trực diện là tổn thất thật lớn. Hiện tại có một thực lực có thể kháng ngang cùng động vật biển, làm cho bọn họ may mắn thoát khỏi nguy nan, cái loại cảm kích này là khó mà nói rõ.
Lúc này Thẩm tiên tử tỏ vẻ hết thảy tiêu phí ở trên thuyền của bọn họ đều được miễn hết, hơn nữa về sau nếu bọn họ còn cần thuyền này rời bến, hết thảy phí dụng được miễn hoàn toàn.
Bên kia, Hỏa Lân cùng Mặc Sĩ Thiên Kỳ, Huyễn Ngu, bé rùa cũng vây quanh Huyền Ảnh, đều thăm dò:
"Lão tứ, động vật biển ăn ngon không?" Hỏa Lân hưng phấn mà hỏi.
"Huyền Ảnh, con động vật biển đó có bao nhiêu lớn?" Mặc Sĩ Thiên Kỳ vẻ mặt tò mò.
"Huyền Ảnh ca, vì sao huynh không tóm nó lên để cho Tầm Châu ca nấu hả?" Huyễn Ngu vẻ mặt mong đợi.
Huyền Ảnh ngốc ngốc cười nói: "Không thể ăn, khi ta cắn cái đuôi của nó, uống vào chút máu, máu rất tanh hôi, thịt thực sự dai thực cứng." Cho nên hắn cũng không thèm tóm con Hải Liệp Tích đó lên ăn.
Nếu Hải Liệp Tích đào tẩu nghe được lời hắn nói, nhất định phải cảm tạ thịt của mình ở trong mắt bọn họ vừa dai lại vừa cứng, mới tránh được một kiếp.
Người chung quanh buồn cười, Sở Thanh Giáng đã bị bọn họ khiến cho không còn lời nào để nói.
Đuổi động vật biển đi rồi, thuyền tiếp tục vững vàng đi tới ở trên mặt biển.
Lại chạy như thế thêm mấy ngày, thời tiết càng ngày càng lạnh, ngẫu nhiên có thể nhìn thấy vụn băng nhỏ di động bay tới trên mặt biển.
Theo Sở Thanh Giáng nói, càng đi trong chỗ sâu Tù Tiên Hải, nhiệt độ không khí càng thấp, nhưng mà nước biển vẫn chưa hoàn toàn kết băng, vẫn có rất nhiều dòng nước ấm có thể cho thuyền hành tẩu, đây là một trong những nguyên nhân thuyền có thể ở tự do chạy đi trên biển.
Nếu không có gì ngoài ý muốn, xuôi gió xuôi nước mà nói, hai mươi ngày sau có thể đến hòn đảo phụ cận Tuyết Vụ Đảo.
Cái ngoài ý muốn này có liên quan với thời tiết cùng với động vật biển, thời tiết ấy à, không thể khống chế được, nhưng nếu là động vật biển —— không thành vấn đề, mỗi lần Phong Chiếu sẽ khiến cho Huyền Ảnh xuống biển đi dạy chúng nó đạo lý làm thú.
Từ sau khi Huyền Ảnh nhấn đám động vật biển xâm phạm vào trong biển, người trên thuyền vô cùng nhiệt tình đối với đoàn người Sở Chước.
Cường giả mặc kệ đến nơi nào đều được người khác kính trọng, đặc biệt động vật biển Tù Tiên Hải vẫn luôn không giết được, chọc không được, đột nhiên có một yêu thú trong biển đồng dạng đến từ cực hàn chi địa có thể nhấn động vật biển xâm phạm vào trong biển, tự nhiên làm cho một đám người tu luyện vui sướng vô cùng, rất là cam lòng đồng hành cùng bọn họ.
Kế tiếp lại gặp phải động vật biển vài lần, đều là Huyền Ảnh mang theo bé rùa xuống biển dạy dỗ chúng nó đạo lý làm thú. Sau mỗi lần đánh xong, bọn họ còn có thể tiến vào trong biển, kiếm một ít cá cùng ngao sò đến hải tảo linh tinh trong biển lên, xem như thêm đồ ăn cho bọn hắn.
Mỗi lúc như thế này, trên boong tàu hương thơm tung bay bốn phía, cho dù người tu luyện thanh tâm quả dục cũng nhịn không được phá công muốn qua giành ăn.
Kỹ năng nấu nướng của Bích Tầm Châu phải nói rằng cực kỳ tuyệt diệu, hải sản cũng làm được rất mỹ vị, hoặc nướng hoặc nấu hoặc hầm hoặc xào hoặc muối hấp, một đàn ham ăn ăn đến miệng chảy đầy mỡ, mỗi lần đều mong chờ động vật biển đột kích, bọn họ cũng có thể một đường đánh tới trong hang ổ của nó, sau đó hốt hang ổ nó.
Đối với cái này, Sở Thanh Giáng đã đờ đẫn từ lúc ban đầu đến cuối cùng không nhìn tới nữa.
Cũng không biết có phải có một đám hung tàn ham ăn ở đó hay không, thuận buồm xuôi gió xuôi dòng, hai mười ngày sau, trên một mảnh hải vực mờ mịt, rốt cục nhìn thấy hình dáng vài toà hải đảo.
"Nơi đó là hòn đảo chung quanh Tuyết Vụ Đảo, cư trú đều là một ít đảo dân phổ thông dựa vào Tuyết Vụ Đảo." Sở Thanh Giáng giới thiệu cho bọn họ: "Đầu tiên chúng ta đổ bộ ở trong này, đến lúc đó lại đổi thuyền đi Tuyết Vụ Đảo."
Tuy nói là hòn đảo chung quanh dựa vào Tuyết Vụ Đảo, nhưng phóng mắt nhìn lại, đã có thể được gọi là một mảnh đại lục loại nhỏ, cũng không biết Tuyết Vụ Đảo rốt cuộc lớn có bao nhiêu.
Thuyền đến một hòn đảo kêu là đảo Linh Châu, đoàn người đều từ biệt cùng Thẩm tiên tử rời thuyền. Dien*dan*le*quy*don ChieuNinh}{|)&@#@
Bọn họ trước tiên nghỉ tạm hai ngày ở trên đảo Linh Châu lại đi Tuyết Vụ Đảo.
Có lẽ là Sở Thanh Giáng đã hiểu rõ thuộc tính ham ăn của nhóm người này, mới lựa chọn nghỉ tạm hai ngày ở đảo Linh Châu, bởi vì vừa vặn gặp được lễ tiết linh thực mỗi năm một lần trên đảo, phố lớn ngõ nhỏ khắp nơi tung bay đầy mùi thơm thức ăn, đều lấy hải sản làm chủ, còn có một chút tương hoa quả cư dân trên đảo dùng linh quả ủ rượu trái cây.
Khu vực đảo Linh Châu bởi vì nhiệt độ không khí thấp, trong năm có thời gian gần tám tháng là bị tuyết lớn đóng băng, dẫn tới bộ dạng linh quả thuộc tính băng trên đảo là tốt nhất, những linh quả đó ủ thành rượu trái cây cùng tương hoa quả, vô cùng được người tu luyện thuộc tính băng yêu thích.
Bích Tầm Châu lúc này mua gần một túi càn khôn rượu trái cây cùng tương hoa quả, thiếu chút nữa bao trọn hàng hóa cả một con phố.
Ở trên đảo dừng lại hai ngày sau, bọn họ mới lưu luyến không rời mà rời khỏi đảo Linh Châu.
Xuyên qua đảo Linh Châu, đi đến một chỗ hải vực, Sở Thanh Giáng xuất ra một con thuyền từ trong túi càn khôn thuyền rơi xuống trên nước nhanh chóng biến lớn, biến thành một con thuyền dài ước chừng mười trượng.
Đợi mọi người lên thuyền xong, Sở Thanh Giáng khống chế thuyền đi tới, giải thích với bọn họ: "Chổ của Tuyết Vụ Đảo có vẻ bí ẩn, người bình thường nếu không nhìn được đường, rất dễ dàng lạc đường ở trên biển, thuyền bình thường một thể đi vào. Ừm, thời gian đại khái chừng ba ngày là có thể đến."
Có thể là sắp phải về đến Tuyết Vụ Đảo tương đương với nhà, Sở Thanh Giáng nói cũng nhiều hơn một ít, thần thái phấn chấn, một gương mặt vốn là khó phân nam nữ lại càng chói lọi, phá lệ xinh đẹp.
Sở Chước cười tủm tỉm nghe nhị ca tiện nghi giới thiệu tình huống Tuyết Vụ Đảo, tâm tư đã không biết bay tới nơi đâu.
Phong Chiếu ngồi xổm ở trên vai nàng, thò đầu nhìn ngó ngoài thuyền, chung quanh khắp nơi đều là khối băng lớn di động, theo thuyền đi tới, băng di động bị vỡ ra, lộ ra nước biển xanh thăm thẳm, trong biển mơ hồ có thể thấy được một bóng đen ngưng tĩnh.
Phong Chiếu đột nhiên mở miệng nói:【Đại gia hỏa phía dưới đó là ai?】
Sở Thanh Giáng hơi hơi sửng sốt, sau đó giật mình nhìn hắn, nhưng mà nghĩ đến thân phận của hắn, đối với hắn có thể liếc mắt một cái thì nhìn ra cũng không kỳ quái, mỉm cười, nói: "Nó là người thủ hộ Tù Tiên Hải, lúc trước chúng ta quyết định ẩn cư nơi này, cũng là bởi vì có nó ở."
Sở Chước nghe xong, hiểu rõ đây là một con động vật biển, thực lực tất nhiên mạnh hơn mấy con bọn họ gặp được lúc trước, không khỏi hỏi: "Vì sao nó không công kích các huynh?"
Sở Thanh Giáng không biết nghĩ đến cái gì, đầu tiên là trầm mặc xuống, sau đó liếc mắt nhìn nàng một cái, ho khan một tiếng, nói: "Phụ thân đánh một trận với nó, cũng đáp ứng tìm cho nó một nàng dâu, nó liền tự nguyện ở trong này bảo vệ Tuyết Vụ Đảo, chỉ cần là hậu duệ Thần tộc dám đến đây, nó thấy thì sẽ công kích."
Sở Chước: "... ..." Được rồi, phụ thân không đáng tin kỳ thực rất lợi hại, ngay cả động vật biển cũng có thể lừa gạt.
Mặc Sĩ Thiên Kỳ tò mò hỏi: "Vậy Sở tiền bối tìm được nàng dâu cho nó chưa?"
Sở Thanh Giáng quay đầu: "Không có, muốn tìm không phải chuyện dễ dàng như vậy."
"Vì sao?" Một đám người đều hiếu kỳ lên.
"Bởi vì nó là một con Thông Linh Thú, hiện tại Thông Linh Thú quá ít, muốn tìm được Thông Linh Thú cũng không dễ dàng."
Hết chương 468.