Editor: ChieuNinh_dd.LQD
Mấy ngày này, Đan Hạc Lương đều duỗi dài cổ, thật vất vả nghe nói cung chủ cùng thánh nữ Bát Thần Cung bị đoạt xá sắp được trở về, nên đã vội vàng chạy tới tìm Sở Chước.
Hai tên Khúc Sơn Hà cùng Tô Nghiễn Tinh chỉ là tới xem náo nhiệt thôi.
Sở Chước nhìn đến bọn họ, nói: "Cũng tốt, mọi người cùng đi thôi."
Vừa mới nói xong, thì đám người Sở Thanh Giáng, Bích Tầm Châu, Hỏa Lân, Mặc Sĩ Thiên Kỳ cũng đã chạy tới, tỏ vẻ muốn đi theo qua xem náo nhiệt.
Mặc Sĩ Thiên Kỳ hưng phấn mà nói: "Sở tỷ, ta còn chưa thấy qua người bị đoạt xá trở lại thân thể một lần nữa như thế nào, cứ chúng ta tới kiến thức một chút đi."
Sở Chước như cười như không liếc mắt nhìn bọn hắn một cái, hào phóng vung tay lên, nói: "Cũng tốt, mọi người cùng đi."
Duy nhất chỉ có Phong Chiếu là không thích, nhìn một tên lại hai tên bọn hắn, đều là gia hỏa chướng mắt, thật muốn đá một cước quét bay tụi nó xuống dưới Cô Nhai.
Một đám người đi đến Cổ Bách Phù trước vách núi đen, nhìn cổ bách thụ trôi nổi ở trên vực sâu, đều lộ ra vẻ kinh ngạc.
"Mọi người đợi ở đây, bản tọa đi qua là được." Phong Chiếu vừa vung tay áo, liền phi thân bay đến trên cổ bách thụ.
Ước chừng một lúc lâu sau, Phong Chiếu lại lướt trở về, đứng ở bên vách núi đen, nói với Đan Hạc Lương: "Các ngươi có thể mang bọn họ đi."
Một đám người mê mang nhìn hắn, Mặc Sĩ Thiên Kỳ lanh mồm lanh miệng hỏi: "Lão đại, đã xong rồi?"
Phong Chiếu tỏ vẻ hắn vô nghĩa à, nếu không xong, có cần kêu người đi qua mang hai người đó đi sao?
Nhưng đối với một đám người vốn tưởng đến xem hắn rút ra nguyên thần hai Thần tộc đoạt xá cướp thân thể của người khác, làm cho nguyên chủ trở về vị trí cũ thế nào mà nói, bọn họ cái gì cũng không thấy được thì đã xong, vậy thì cũng quá đáng tiếc.
Phong Chiếu cũng mặc kệ bọn họ đáng tiếc, hắn lật tay xuất hiện một cái thạch trứng, nói với Sở Chước: "Nguyên thần hai người đó đã ở trong dưỡng hồn thạch, ngày khác nếu cần, có thể rút bọn chúng ra là được."
Sở Chước cười khanh khách gật đầu, sóng mắt hơi đổi, đã cân nhắc lợi dụng nguyên thần ba Thần tộc này làm chút gì đó như thế nào, Thần tộc hại bọn họ đến tận đây, không báo chút thù thì sao có thể được?
Đám người Bích Tầm Châu nhìn nàng cười tủm tỉm, da đầu run lên, cảm thấy nàng giống như chuẩn bị muốn gây sự.
Đan Hạc Lương nghe được Phong Chiếu nói chuyện, liền ngự kiếm phóng đi Cổ Bách Phù trước tiên.
May mắn khi Phong Chiếu trở về, đã thuận tay giải trừ cấm chế bày ra, nếu không một khắc hắn rời khỏi vách núi đen đó, sẽ kiếm hủy rơi xuống vực sâu.
Trong chốc lát sau, chỉ thấy Đan Hạc Lương thật cẩn thận ôm thánh nữ một thân chật vật về tới, lúc này nàng lâm vào trong hôn mê, vẫn chưa thanh tỉnh. Còn cung chủ, ở mặt ngoài cổ bách thụ, Đan Hạc Lương không để ý đến ông ta, Sở Chước chỉ phải kêu Khúc Sơn Hà đi qua mang người lại đây.
Đan Hạc Lương thấy thánh nữ vẫn luôn chưa thanh tỉnh, lo lắng hỏi: "Phong tiền bối, không biết khi nào thì nàng có thể tỉnh lại?"
Phong Chiếu thưởng thức dưỡng hồn thạch trong tay, không chút để ý nói: "Nguyên thần của bọn họ đợi ở trong khóa hồn thạch thời gian quá lâu, nguyên thần tổn thương nghiêm trọng, nếu có chút vật dưỡng hồn, sẽ tỉnh rất nhanh."
Nhưng vật dưỡng hồn rất trân quý, trong tay bọn họ trong lúc nhất thời cũng không có, tìm từ chỗ nào?
Đan Hạc Lương mặc dù có chút phát sầu, nhưng mà âm thầm cắn răng, quyết định cho dù táng gia bại sản, cũng muốn làm cho thánh nữ tỉnh lại sớm một chút. ChieuNinh:{\|}
[email protected]#$ &^* @lequydonD^d^l^q^d
Sở Chước nhìn nhìn người trong lòng Đan Hạc Lương, có thể là tác dụng tâm lý, nàng cảm thấy hiện tại thánh nữ giống như không có chán ghét như lúc trước, chẳng lẽ nguyên nhân là vì trong thân thể thay đổi một thần hồn?
Như thế cũng nói được thông, xưa nay nàng đối với hậu nhân Bách tộc cực có hảo cảm, nếu không phải thân thể thánh nữ bị nguyên thần Thần tộc chiếm lấy, nói vậy ấn tượng của cái nhìn đầu tiên cũng sẽ vô cùng tốt.
Một đám người lại chậm rãi rời khỏi Cô Nhai, trở lại dưới chân Bạch Ly Sơn.
Thánh nữ cùng cung chủ được mang ra khỏi Cô Nhai cũng được an bài đến ở động phủ dưới chân núi. Vốn không thể để cho họ ở chung, không thể vào Bạch Ly Sơn ở, nhưng tất cả đều là nể mặt mũi của Sở Chước, mà địa phương bọn họ có thể sống động, cũng chỉ có khu vực chân núi, thế cho nên đoàn người Bích Tầm Châu cũng đi theo ở tại chân núi, xem như có thể chiếu ứng lẫn nhau.
Đan Hạc Lương an bài hai người ở trong động phủ hiện tại hắn đang cư trú.
Hắn rất quan tâm thánh nữ, đang cân nhắc có nên rời khỏi Bạch Ly Sơn, đến một ít thành tu luyện khổng lồ của Bạch Ly Vực tìm thử xem có vật dưỡng hồn gì hay không, nhưng mà vấn đề này được Sở Thanh Giáng hỗ trợ giải quyết.
"Thiên Xu Tụ Hồn đan có hiệu quả dưỡng hồn, nó là linh đan cấp mười, Mặc Sĩ công tử hẳn là có thể luyện chế." Sở Thanh Giáng nói.
Đan Hạc Lương lập tức kinh hỉ nhìn về phía Mặc Sĩ Thiên Kỳ.
Mặc Sĩ Thiên Kỳ nhíu mày nói: "Ta không có đan phương."
"Ta có." Sở Thanh Giáng lấy ra một khối thẻ ngọc đưa cho hắ: "Đây là đan phương Thiên Xu Tụ Hồn đan, Mặc Sĩ công tử có thể thử luyện chế một chút, thật ra cần không ít chủng loại linh thảo, cần đan công tử thu thập."
Đan Hạc Lương vội hỏi là linh thảo gì, Mặc Sĩ Thiên Kỳ đang xem đan phương, sau khi xem xong đan phương thì nhất nhất nói cho hắn linh thảo cần dùng, phát hiện chổ Mặc Sĩ Thiên Kỳ đã có hơn trăm loại linh thảo yêu cầu, còn thừa lại mười ba loại linh thảo, cần Đan Hạc Lương đi thu thập.
Đan Hạc Lương âm thầm cắn răng: "Ta lập tức rời khỏi Bạch Ly Sơn đi tìm." Lúc này thì phải đi tìm Kim Ô, chỉ có Kim Ô mới có lệnh bài có thể tự do ra vào Bạch Ly Sơn.
Lúc này, Hỏa Lân đi tới, nói: "Cần gì phiền toái như vậy, muốn linh thảo, tìm A Phì Di là được."
Thú Bạch Ly Sơn có được một lão đại hoành hành mười tám vực Đại Hoang, ở vực ngoại chi cảnh cũng rất có hung danh, người người giàu có đến chảy mỡ, là vực khác không bì được, tìm chút linh thảo thôi, tìm thú Bạch Ly Sơn là có thể giải quyết.
Huyễn Ngu đang tại gặm nhấm thịt khô lập tức nói: "A Phì Di ca không ở đây, nghe nói còn ở Cô Nhai dưỡng thương kìa."
Đối với Phì Di vì sao sẽ dưỡng thương ở Cô Nhai, hai người tu luyện thủ vệ chính mắt nhìn thấy hắn đi tìm chết vẫn chưa che giấu cho hắn, đã sớm tuyên dương chuyện ngu xuẩn hắn làm đi ra ngoài, thú Bạch Ly Sơn từ trên xuống dưới nghe nói hắn là bị lão đại đá bay xuống Cô Nhai, không một người nào đồng tình hắn, ngược lại đều chạy tới cười nhạo hắn, làm cho Phì Di tức giận đến bị thương càng thêm nặng, trong khoảng thời gian ngắn là không có biện pháp rời khỏi Cô Nhai đi nhảy nhót tung tăng.
Hỏa Lân xua tay nói: "A Phì không ở cũng không cần gấp, còn có thú khác, việc này giao cho ta, ta giúp ngươi làm thỏa đáng."
Không có Phì Di, còn có thú khác, Hỏa Lân đi đến Bạch Ly Sơn, kết giao thú hữu cũng không ít, đã lập tức đi làm thỏa đáng chuyện này, đưa linh thảo cần dùng đến chổ Mặc Sĩ Thiên Kỳ.
Có được linh thảo của Thiên Xu Tụ Hồn đan, Mặc Sĩ Thiên Kỳ phải đi bế quan luyện đan.
Đan Hạc Lương vẻ mặt cảm kích nhìn Hỏa Lân, tỏ vẻ không biết cảm tạ nàng như thế nào mới tốt.
Hỏa Lân rộng rãi nói: "Không có việc gì, nghe nói Bát Thần Cung các ngươi tàn sát rất nhiều Bách tộc, trong cung có không ít bảo vật, tương lai ngươi trở về làm cung chủ, cứ đưa chút bảo vật cho chúng ta chơi đùa."
Cảm kích của Đan Hạc Lương nháy mắt đút cho chó ăn, cười khổ nói: "Có làm cung chủ hay không thì tại hạ cũng không cách nào xác định, chẳng qua phần ân tình này tại hạ ghi khắc trong lòng, nói chung có một ngày chắc chắn dốc lòng báo đáp."
Hỏa Lân rất vừa lòng thái độ của hắn, tri ân báo đáp là mỹ đức rất tốt, hậu nhân của Bách tộc thật sự là người tốt tam quan chính trực.
Mặc Sĩ Thiên Kỳ tốn thời gian nửa tháng, rốt cục luyện ra Thiên Xu Tụ Hồn đan.
Sau khi có được Thiên Xu Tụ Hồn đan, Đan Hạc Lương lập tức cầm bình đan quay về động phủ đi cho hai người còn trong hôn mê ăn vào.
Những người khác cũng không quan tâm việc này thế nào, Mặc Sĩ Thiên Kỳ luyện đan xong, sau đó liền đi tìm Bích Tầm Châu đòi ăn, Bích Tầm Châu xưa nay sẽ không cự tuyệt đám đồng bọn yêu cầu, chờ đến khi hương thơm tung bay bốn phía trong rừng trước động phủ hắn cư trú, thú ở gần đó đều đã chạy tới cùng nhau ăn chực.
Sở Thanh Giáng ngồi ở trong một đám thú, bên cạnh là Sở Chước, trong lòng Sở Chước còn có một con tiểu yêu thú nằm úp sấp kêu gào đòi ăn.
Sở Thanh Giáng không quá thói quen bầu không khí náo nhiệt lại thoải mái như vậy, hắn vừa ăn mỹ vị Bích Tầm Châu làm ra, vừa không yên lòng nói chuyện phiếm cùng Sở Chước, trong lúc vô tình nói đến Sở Thanh Sương.
"A Chước, muội có bằng lòng đi Phạm Tiên Vực nhìn xem đại tỷ hay không? Nếu tỷ ấy biết muội cũng đi đến Đại Hoang giới, chắc chắn rất cao hứng."
Sở Chước đút đem thịt nướng được cắt mỏng manh cho tiểu yêu thú trên đầu gối, nghe xong liền nói: "Quả thật là muốn đi trông thấy đại tỷ, nhưng mà đợi thánh nữ bọn họ tỉnh lại rồi nói sau."
Có được đáp án, vẻ mặt Sở Thanh Giáng vui sướng, hắn cười nói: "Đây là tự nhiên, bọn họ đã là hậu nhân Bách tộc, cũng là đồng bạn của chúng ta, không thể bỏ mặc." Cũng là bởi vì như thế, cho nên hắn mới có thể nhiệt tình cung cấp đan phương Thiên Xu Tụ Hồn đan.
Thần tộc cùng Bách tộc ở thời kì thượng cổ, đó là cục diện không chết không ngừng.
Sau đại chiến thượng cổ, Thần tộc ngã xuống, Bách tộc cũng phân tán các nơi, không có thành tựu gì. Nếu không phải bởi vì âm mưu của hậu duệ Thần tộc, giết hại hậu nhân Bách tộc khắp nơi, thì cũng sẽ không làm cho đám hậu nhân Bách tộc bọn họ tụ hợp lại với nhau một lần nữa.
Thời kì thượng cổ, từng có truyền thuyết, Bách tộc tề tụ, ngay cả Thần tộc cũng không phải đối thủ. ChieuNinh^%#@!$ &*([])_ lequydonD^d^l^q^d
Vì sống sót, bọn họ không thể không tề tụ lại một lần nữa.
Chính mắt nhìn thấy tình cảnh hiện tại của hậu nhân Bách tộc, tâm nguyện duy nhất hiện tại của Sở Thanh Giáng, đó là tiêu diệt Thần tộc, làm cho hậu nhân Bách tộc khôi phục cuộc sống yên tĩnh.
So với dã tâm của Thần tộc, Bách tộc thật sự là một tộc đàn vô cùng tình nguyện yêu thích hòa bình, cực ít có ngày sinh phản xã hội nhân loại, có thể trôi qua cuộc sống yên tĩnh, tuyệt đối sẽ không đi gây sự —— đương nhiên cũng có ngoại lệ.
Trong khoảng thời gian này Sở Chước tiếp xúc hậu nhân Bách tộc có vẻ nhiều, không nói Đan Hạc Lương, cho dù là Sở Thanh Giáng cùng người hắn mang đến, đều là hậu nhân Bách tộc, sau khi tiếp xúc với bọn họ, thì tâm tình Sở Chước vô cùng tốt, ấn tượng đối với bọn họ cũng rất tốt.
Đương nhiên, ấn tượng của bọn họ đối với nàng thực sự tốt, cũng sẽ theo bản năng cho nàng thiện ý cùng chân thành lớn nhất.
Như thế lại qua mấy ngày, Sở Chước tu luyện ở trong động phủ, Phong Chiếu biến thành tiểu yêu thú ghé vào trên đùi nàng ngủ đến ngã chỏng vó, lộ ra cái bụng lông xù.
Đột nhiên tiếp nhận tin tức, thánh nữ cùng Tôn Trác Đan tỉnh rồi.
Sở Chước trợn mắt, tiện tay vơ lấy tiểu yêu thú ngủ trên đùi, liền bước đi ra khỏi động phủ, bước vào động phủ của Đan Hạc Lương.
Những người khác cũng chạy tới.
Sở Thanh Giáng mang theo ý mừng trên mặt, nếu không có ngoài ý muốn, hiện tại hai người tỉnh dậy, mới là hậu nhân Bách tộc chân chính.
Mặc Sĩ Thiên Kỳ cũng vẻ mặt vui mừng, xem ra Thiên Xu Tụ Hồn đan hắn luyện vẫn không tệ, có thể làm cho hai người tỉnh lại sớm như vậy.
Mọi người tiến vào động phủ của Đan Hạc Lương, thì lập tức nhìn thấy thánh nữ cùng Tôn Trác Đan sắc mặt tái nhợt ngồi ở trong động phủ, nguyên thần của bọn họ còn chưa dưỡng tốt, thoạt nhìn rất suy yếu, thần sắc có chút yếu ớt giật mình cùng mờ mịt, giống như không biết bản thân đang ở phương nào, lại phát sinh chuyện gì.
Đan Hạc Lương ở bên bên người bọn họ, vẻ mặt vui sướng.
Nhìn đến Sở Chước bọn họ đi tới, Đan Hạc Lương lập tức đứng dậy, gấp gáp nói: "Sở cô nương, Sở công tử, chư vị, bọn họ đã tỉnh rồi!" Sau đó lại nói với hai người: "Tôn cung chủ, Văn Địch tỷ tỷ, bọn họ là ân nhân cứu mạng của chúng ta, lần này nếu không có bọn họ, chỉ sợ ta sớm ngã xuống, hai người cũng không cách nào trở về."
Nghe xong, hai người giãy dụa đứng lên, khom người cảm tạ bọn họ.
Vẻ vui mừng trên mặt Sở Thanh Giáng không thể che giấu, nói: "Các ngươi có thể trở về là tốt rồi, thánh nữ, cung chủ, các ngươi không sao chứ? Có còn nhớ được cái gì không?"
Nghe đến đó, Tôn Trác Đan cười khổ nói: "Nói ra thật xấu hổ, tại hạ ước chừng nhớ rõ là ngàn năm trước, khi đang muốn tấn cấp Hóa Thần cảnh, bởi vì tẩu hỏa nhập ma, sau đó liền bất tỉnh nhân sự."
Thánh nữ cũng nói: "Ân nhân thỉnh gọi ta là Văn Địch thôi, ta vốn không phải là thánh nữ, nếu không có vị thánh nữ này, thì cũng sẽ không dẫn tới tai họa bậc này." Dứt lời, nàng thở dài thật dài, ánh mắt thêm vài phần ưu sầu, khiến cho dung mạo vốn xinh đẹp đến sắc bén trang trọng giống như thay đổi thành người khác.
Nàng nhìn sang Đan Hạc Lương, ánh mắt mềm mại, thanh âm ấm áp nói: "Ta không nghĩ tới nghĩa phụ sẽ bởi vì ta mà chết, nếu là Hạc Lương cũng chết ở trong tay ta, ta chết cũng không đủ đền tội..."
Tuy rằng cũng không phải nàng tự tay giết, nhưng Thần tộc lợi dụng thân thể của nàng, ra tay với nghĩa phụ, thậm chí muốn hại chết con trai duy nhất của nghĩa phụ lưu lại, trong lòng nàng cũng là áy náy.
Hết chương 465.