Editor: ChieuNinh_dd.LQD

Nghe được Sở Chước nói, Phong Chiếu và Bích Tầm Châu đồng thời nhìn về phía Sở Thanh Giáng bên suối linh tủy.

Làm người đi cùng một đường với Sở Chước từ đại lục Tấn Thiên đến Đại Hoang giới, bọn họ rõ ràng tình huống chính mạch ngũ phòng Sở gia Lăng Nam hơn những người khác. Ở trong mắt người Sở gia Lăng Nam, chính mạch ngũ phòng đều có thói quen rời khỏi bỏ trốn, mà ở trước khi Sở Chước sinh ra, hai vị tỷ tỷ cũng đã mất tích, đây là chuyện thực ván đã đóng thuyền.

Hai người tỷ tỷ!

Không phải một tỷ tỷ một ca ca!

Cho nên, nhị ca Sở Thanh Giáng này liền có chút ý vị sâu xa rồi.

Tuy nói thủ đoạn của người tu luyện lắm chiêu nhiều trò, công pháp bí thuật hoặc là pháp bảo làm cho người ta thay đổi giới tính cũng không phải không có, nhưng lấy cảm giác của Phong Chiếu cùng Bích Tầm Châu, còn không đến mức nhìn không ra giới tính chân thật của Sở Thanh Giáng, là một thân nam nhi chính tông, vẫn chưa dùng thủ đoạn dịch dung hoặc thay đổi giới tính gì.

Ở dưới cái nhìn chăm chú của ba ánh mắt, Sở Thanh Giáng có chút quẫn bách, giải thích nói: "Là nhị ca, chẳng qua... Sở gia Lăng Nam cũng không biết."

Sở Chước nhìn hắn grương mặt khó mà phân biệt này, hiểu rõ gật đầu, nàng hiểu, nếu không có cố ý dùng thủ đoạn gì thay đổi giới tính, thì hẳn là nữ giả nam đi.

Sở Thanh Giáng tuy rằng chỉ có gặp mặt nàng một lần, nhưng nhìn đến vẻ mặt thần sắc lý giải của nàng, liền cảm thấy nàng giống như là hiểu lầm, vội vàng giải thích: "Bởi vì một ít nguyên nhân, khi ta ở Sở gia, đây là thứ hạng tiểu thư chính mạch ngũ phòng. Trên thực tế, ta vẫn luôn là nam nhân, sau khi rời khỏi Sở gia, liền khôi phục thân nam nhi."

Sở Chước nga một tiếng, chỉ là nhìn hắn, không nói gì.

Đối với nàng mà nói, chưa tỷ tỷ từng gặp mặt biến thành ca ca, giống như cũng không có gì khác biệt.

Người nhà chưa từng có ở trong mong đợi, sau khi gặp mặt, nàng phát hiện mình muốn bình tĩnh hơn trong tưởng tượng, không có thân thiết huyết mạch tương liên gì cả, cũng không có phẫn hận bị bọn họ bỏ rơi. Cho nên cũng không đến hỏi là vì nguyên nhân gì, làm cho hắn một người nam nhân bị coi thành cô nương để nuôi lớn.

Sở Thanh Giáng cũng đột nhiên trầm mặc lại.

Vài thập niên không thấy thân nhân, đột nhiên gặp lại, lại còn ở dưới tình huống kia, căn bản không biết nên nói cái gì.

Sau một lúc lâu, Sở Thanh Giáng có chút trúc trắc hỏi: "Muội hiện tại thế nào? Khỏe hơn chưa?"

Sở Chước ừ một tiếng: "Tốt hơn nhiều, qua nửa tháng nữa, kinh mạch ổn hơn một lần nữa, là có thể rời khỏi nơi này." Dừng lại, nàng hỏi: "Huynh tới Đại Hoang giới đã bao lâu? Tằng gia gia... cha cùng đại tỷ bọn họ vẫn ổn chứ?"

Biết được những thân nhân này, đều là từ chổ người Sở gia, biết nàng vừa sinh ra đã không có mẹ, cho nên không cần thăm hỏi tồn tại như mẫu thân này.

Sở Thanh Giáng không nghĩ tới nàng sẽ hỏi cái này trước hết, nói: "Đại tỷ ở Phạm Tiên Vực, còn cha cùng Tằng gia gia, bọn họ ở Hồng Hoang chi cảnh."

"Cái gì?" Sở Chước sửng sốt: "Hồng Hoang chi cảnh?" Nàng nhìn sang Phong Chiếu. Dđlequydon&ChieuNinh{}@$#^& D^d^l^q^d

Phong Chiếu khoác một tay lên trên vai nàng, câu môi nở nụ cười với nàng, nói: "Là một cái ngoại vực chi cảnh vô cùng thần bí, chỉ có hồn khí được huyết lân tinh luyện chế mới có thể câu thông với nó."

Nghe đến đó, Sở Chước cùng Bích Tầm Châu đều giật mình.

Bọn họ rốt cục hiểu rõ khi ở Huyết sa mạc đại lục Tinh Triệu, vì sao Phong Chiếu sẽ để cho bọn họ tận khả năng thu thập nhiều huyết lân tinh, nay xem ra, mặc kệ là Hồng Hoang chi cảnh hay là huyết lân tinh, đều rất quan trọng. Đại Hoang giới quả thật muốn rộng lớn hơn trong tưởng tượng, thời gian bọn họ đi đến Đại Hoang giới còn ngắn, có rất nhiều địa phương chưa từng nghe qua cũng là bình thường.

Sở Thanh Giáng thấy nàng giật mình sau lại trầm mặc, nhịn không được nói: "Đợi tương lai muội tu luyện đến Thánh Đế cảnh, khi Hồng Hoang chi cảnh mở ra, muội cũng có thể đi vào, chỉ cần đi vào Hồng Hoang chi cảnh, đều có thu hoạch không tưởng được."

Sở Chước nga một tiếng, từ chối cho ý kiến.

Trong lòng nàng hiểu rõ, Phong Chiếu vẫn luôn chưa từng nói Hồng Hoang chi cảnh với nàng, là vì tu vi của nàng còn chưa đạt tới trình độ có thể biết đến, nơi đó tất nhiên rất là nguy hiểm. Nếu không phải hiện tại nàng có thể tiếp xúc, vậy thì không cần suy nghĩ nhiều.

Nàng có kế hoạch tu luyện của mình, bước đi từng bước một, chưa bao giờ là người gấp gáp.

Lần thứ hai gặp nhau hai huynh muội thật sự không lời nào để nói, Sở Thanh Giáng tuy rằng muốn quan tâm một chút muội muội chưa bao giờ gặp qua, nhưng giữa hai bên còn mới lạ, trong lòng hắn biết không thể nóng vội hấp tấp.

Hắn nói: "Muội hãy dưỡng thương cho tốt, lần sau huynh lại đến thăm muội."

Tuy có lòng muốn trò chuyện cùng muội, nhưng trong lòng Sở Thanh Giáng lại biết lúc này không thời điểm phải nói chuyện.

Sở Chước ừ một tiếng, liếc mắt nhìn mặt mỹ nhân không hề thua kém Bích Tầm Châu của hắn một cái, chỉ là sắc mặt thoạt nhìn quá mức tái nhợt, hơi thở trên người cũng có chút không ổn, liền biết hiện tại hắn cũng là một người bị thương.

"Huynh bị thương?" Sở Chước hỏi.

Sở Thanh Giáng hai mắt sáng lên, cười nói: "Là vết thương nhỏ, không có gì đáng ngại."

Sở Chước nga một tiếng, liếc hắn một cái, tầm mắt rơi xuống trên người Bích Tầm Châu, hỏi: "Tầm Châu ca, những người khác không có việc gì chứ?"

So với khách khí mới lạ đối với vị huynh trưởng Sở Thanh Giáng này, một tiếng "Tầm Châu ca" này lộ ra vô cùng thân thiết, làm cho Sở Thanh Giáng nhịn không được nhìn về phía Bích Tầm Châu.

Trên khuôn mặt băng sương của Bích Tầm Châu thêm vài phần ý cười: "Bọn họ cũng không lo ngại, chỉ là Tiểu Vân lần này vị chặt đứt rất nhiều rễ cây, rất là thương tâm, nhưng mà A Kỳ đưa mộc linh chi tâm cho nó dưỡng thương, sau đó nó không còn đau lòng nữa."

Sở Chước nghe đến đó, nhịn không được bật cười.

Còn nói chút chuyện, hiểu biết chuyện ngày đó sau khi nàng hôn mê, Bích Tầm Châu và Sở Thanh Giáng liền rời khỏi vạn năm linh tủy tuyền.

Không ai ở, nàng tựa mặt vào trên đầu gối của Phong Chiếu, hỏi: "Thương của hắn không phải vết thương nhỏ đi? Chẳng lẽ là Đã Thần Tiên đả thương còn chưa khỏe?" Nhớ lại chiến đấu ngày đó, Sở Thanh Giáng quả thật bị quất hai thần roi.

Đả Thần Tiên uy danh hiển hách, cũng không phải là thân thể phàm thai có thể thừa nhận được. Trên thực tế, bây giờ Sở Thanh Giáng còn có thể đứng thẳng đến thăm nàng, nàng cảm thấy hắn rất lợi hại. Ừ, quả nhiên không hổ là người ngũ phòng bọn họ, chính là chịu đánh?

Phong Chiếu trầm ngâm, nói: "Hắn vẫn chưa bị thương, mà là di chứng do đặc biệt mạnh mẽ đề cao cảnh giới trong khoảng thời gian ngắn."

Sở Chước ngơ ngác, hoài nghi nhìn hắn: "Đề cao cảnh giới trong khoảng thời gian ngắn? Là một loại bí thuật sao?"

"Hiển nhiên làvậy." Phong Chiếu tùy ý nói: "Tu vi cảu hắn vốn chỉ có giai đoạn đầu Thánh Đế cảnh, đặc biệt tăng lên tới Thánh Đế cảnh hậu kỳ ở trong khoảng thời gian ngắn, không có khả năng bình yên vô sự."

Sở Chước khẽ nhíu mày, trong lòng hiểu rõ ngày đó Sở Thanh Giáng sẽ lựa chọn ra tay với thánh nữ, quả thật có dự mưu.

Sở Chước nghĩ, nàng muốn nhanh chóng dưỡng tốt thân thể, sau đó đi gặp gỡ cung chủ cùng thánh nữ Bát Thần Cung biến thành tù nhân.

Nghe nói ngày đó sau khi nàng hôn mê, Phong Chiếu đã đến, đều mang một ổ bọn họ đi, đưa tới Bạch Ly Sơn, những người khác quăng xuống dưới chân Bạch Ly Sơn, để cho Kim Ô an bài chổ ở, cũng quăng cung chủ cùng thánh nữ Bát Thần Cung bị đóng gói trói đi cùng nhau đến trong Cô Nhai trên Bạch Ly Sơn chuyên môn dùng để trừng phạt thú không nghe lời.

Sau khi rời khỏi vạn năm linh tủy tuyền, Bích Tầm Châu và Sở Thanh Giáng cùng nhau đi xuống chân núi Bạch Ly Sơn.

Bạch Ly Sơn vô cùng mỹ lệ, linh khí uẩn nhiên, giống như phúc địa ngăn cách tiên vực, ven đường có thể tùy ý thấy được yêu thú khả ái, nhưng mà đám yêu thú khả ái này đều có thực lực không tầm thường, phóng tới bên ngoài cũng là tai họa làm hại một phương.

Sở Thanh Giáng ngắm nhìn đỉnh núi Bạch Ly Sơn bị mây mù che lấp, đột nhiên nói: "Bích công tử, có thể nói cho ta nghe một chút chuyện của A Chước không?" Truyện chỉ được đăng tại diendanlequydon.com. Tất cả những trang khác chỉ là đám không có lương tâm ăn cắp công sức của người khác. ChieuNinh tại: diendanlequydon.com

Bích Tầm Châu liếc hắn một cái, thản nhiên nói: "Đây là chuyện của chủ nhân, thứ cho tại hạ không thể phụng cáo."

Sở Thanh Giáng nghe xong, vẫn chưa tức giận, ngược lại cười cười, nói: "Xem ra A Chước quả thật là thú duyên tốt nhất của Sở gia chúng ta, có được những đồng bạn như các huynh."

Sở gia Lăng Nam chưa bao giờ sẽ coi thú khế ước trở thành súc vật thuộc hạ mà đối đãi, ngược lại là đồng bạn có thể ủy thác sống chết.

Tuy rằng không có thể từ chổ Bích Tầm Châu biết được chuyện của muội muội mấy năm nay, nhưng mà Sở Thanh Giáng cũng lục tục từ chỗ Huyền Ảnh cùng Mặc Sĩ Thiên Kỳ mà nghe được rất nhiều, lại chắp vá với nhau, cũng liều mạng ghép được một ít.

Nghe đến cuối cùng, hắn than nhỏ trong lòng.

Ngũ phòng Sở gia bọn họ, mặc kệ người nào, ở trên con đường này đều đi được quá khó khăn. [email protected]~dan~lequydon{}:D^d^l^q^d

Tuy rằng lần này bởi vì phán đoán sai lầm, chịu tội một phen, nhưng Sở Chước cảm thấy kết quả coi như không tệ.

Đặc biệt nửa tháng sau đó nàng ngâm trong linh tủy tuyền vạn năm, kinh mạch nối liền, trong họa có phúc, làm cho kinh mạch khoách rộng một ít, linh phủ tràn vào lượng lớn linh khí, so với linh khí có thể dung nạp được trong quá khứ càng nhiều hơn vài phần, cả người đều giống như thoát thai hoán cốt.

Sở Chước cảm thấy hiện tại mình có thể chạy vài vòng vòng quanh Bạch Ly Sơn to như vậy cũng không thở gấp.

Đáng tiếc Phong Chiếu không cho là như vậy.

Sau vài ngày Phong Chiếu trông chừng nàng rất kỹ, thẳng đến khi Kim Ô kiên trì đi tới xin chỉ thị hắn, mới không tình nguyện rời khỏi, đi lên đỉnh Bạch Ly Sơn. Làm Bạch Ly Vực Chủ, tuy rằng thích làm chưởng quầy phủi tay, xuất quỷ nhập thần, nhưng hiếm khi hắn xuất hiện, Kim Ô tổng quản Bạch Ly Sơn liền nhịn không được muốn thúc giục hắn làm chút chính sự, cho dù là đi gây sự lớn chút cũng không sao, phải xoát cảm giác tồn tại chứ sao.

Mấy ngày này, nhóm tiểu hỏa bầu bạn của Sở Chước cũng thường xuyên đến thăm nàng, nói chuyện với nàng.

Nhìn thấy bọn họ quả thật cũng không có việc gì, Sở Chước cũng được an ủi trong lòng.

"Ai nói không có việc gì? Chuyện lớn rồi đấy." Khúc Sơn Hà cùng Tô Nghiễn Tinh đều là vẻ mặt khổ bức nhìn nàng, muốn nói lại thôi.

Sở Chước cười nói: "Hai người có chuyện gì thì cứ việc nói, dù sao mọi người đều có giao tình mà."

Nếu là bình thường, nghe nói như thế, Khúc Sơn Hà và Tô Nghiễn Tinh tự nhiên sẽ rất vui vẻ, nhưng mà hiện tại... Ngẫm lại Bạch Ly Vực Chủ hung danh hiển hách nào đó, ngẫm lại địa phương hiện tại bọn họ đang đứng, hai người vui vẻ không nổi.

Bọn họ bị đưa Bạch Ly Sơn, sau đó hoàn toàn mê mang rồi.

Tuy rằng đã sớm có điều suy đoán với lai lịch của Sở Chước, nhưng lại không nghĩ rằng lai lịch của bọn họ sẽ lớn như vậy, nói ra quả thực sẽ dọa chết người được chưa?

Đặc biệt là Tô Nghiễn Tinh, bây giờ vẫn còn vẻ mặt mờ mịt, mình rốt cuộc là làm sao đến được nơi đây vậy? Hắn không phải muốn giết tà tu báo thù sao? Vì sao cuối lại giống như là phản bội rời khỏi Thanh Lâm Vực vậy?

May mắn, so với Tô Nghiễn Tinh mờ mịt ngây thơ, Khúc Sơn Hà phản ứng coi như nhanh chóng, phát hiện mình xem như ôm được cái chân vàng, càng làm cho hắn cao hứng là, Bát Thần Cung mà hắn vẫn luôn tâm tâm niệm niệm sẽ ra tay, nay cung chủ cùng thánh nữ Bát Thần Cung đều cùng nhau bị đóng gói mang đi, đả kích cho Bát Thần Cung là cực lớn, coi như là báo một phần thù.

Sở Chước nghe xong Khúc Sơn Hà nói, cười nói: "Hai người trước tiên cứ an tâm ở lại nơi này, có chuyện gì thì đợi thương tích lành lặn rồi nói sau."

Nghe nói như thế, hai người cảm thấy nàng khả năng còn có chủ ý gì đó, lập tức cũng không nói thêm nữa.

Ngâm linh tủy tuyền vạn năm nửa tháng, Sở Chước rốt cục bò ra khỏi linh tủy tuyền.

Linh tủy tuyền vạn năm là thứ tốt nối kinh tiếp mạch, nhúng thể luyện phách, cả người Sở Chước đều có sức lực sử dụng không hết, không đợi Phong Chiếu tới đón nàng, được nhóm tiểu hỏa bầu bạn vây quanh, rời khỏi linh tủy tuyền vạn năm.

Rời khỏi linh tủy tuyền vạn năm, Sở Chước liền để cho người mang nàng đi địa phương giam giữ cung chủ cùng thánh nữ Bát Thần Cung.

Bích Tầm Châu nhìn nàng, tâm tư thay đổi thật nhanh, nói: "Bọn họ bị lão đại quăng đến Cô Nhai, nghe nói nơi đó không dễ đi, cần phải có thú Bạch Ly Sơn dẫn đường, kêu Phì di mang cô đi đi."

Sở Chước vâng một tiếng.

Lập tức Bích Tầm Châu liền lấy đá truyền âm ra.

Từ lúc bọn họ trở lại Bạch Ly Sơn, một đám thú Bạch Ly Sơn lập tức làm ầm ĩ lên, mỗi ngày không có việc gì thì chạy đến động phủ chân núi tìm Bích Tầm Châu, giao nộp tài sản của bọn họ để tìm hắn làm ăn ngon, một tay giao món ngon một tay giao đồ, ăn đến vô cùng cao hứng.

Khúc Sơn Hà và Tô Nghiễn Tinh khi nào thì được nhìn qua chuyện hiếm thấy như vậy, ban đầu bị dọa vài ngày sau, được đám ham ăn Mặc Sĩ Thiên Kỳ dẫn dắt, đã lập tức bình tĩnh lại, mỗi ngày đối mặt với một đám thần thú cùng yêu thú cao cấp, đều có thể mặt không đổi sắc nhìn bọn hắn gây sự.

Phì di cắn người miệng mềm, tất nhiên là có cầu tất ứng, nghe nói Sở Chước muốn Cô Nhai, không nói hai lời vỗ ngực nói: "Sở cô nương muốn đi, để cho Di ca mang muội đi."

"Cảm ơn A Phì Di." Sở Chước cười khanh khách nói.

Phì Di một khuôn mặt tuấn tú nhất thời vặn thành mặt bánh bao, tức giận nhìn nàng, muốn tức giận lại không dám, đây chính là bạn cùng tu tương lai của lão đại, phu nhân Bạch Ly Vực Chủ của bọn họ, dám tức giận với nàng, không muốn sống nữa sao?

Nhưng mà vẫn tức giận nha!

Hết chương 460.

*Mấy chương này tác giả ghi là Sở gia Lăng Nam, mà mình nhớ hình như hồi đầu ghi là Lăng Dương. Lúc này bận quá chưa check lại được, cũng không kịp ktra chính tả, có tgian mình sẽ beta lạ[email protected][email protected]

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play