Editor: ChieuNinh_dd.LQD
Sở Chước tự nhiên ngồi ở bên người Phong Chiếu, ở khi hắn nhìn qua, bất giác lộ ra một cái mỉm cười với hắn.
Phong Chiếu chần chờ xuống, rồi vươn tay cầm tay nàng, thấp giọng nói: "Trường Thừa vừa rồi tin tức cho ta, lúc này hắn ở vực ngoại chi cảnh."
Nghe nói như thế, trong lòng Sở Chước vừa động, tự nhiên hiểu rõ nếu không có chuyện gì quan trọng yếu, lấy năng lực của Trường Thừa, sẽ không đặc biệt truyền tin tức cho hắn. Trường Thừa làm người có thực lực đứng đầu Bạch Ly Sơn trừ bỏ Phong Chiếu, bản lĩnh rất mạnh, tuy rằng làm việc nhìn thì kiêu ngạo, lại rất đáng tin cậy, đây là ấn tượng của Sở Chước đối với hắn trong thời gian ở chung ngắn ngủi ở biển thời gian với Trường Thừa.
"Có phải có chuyện gì hay không?" Nàng thấp giọng hỏi.
Phong Chiếu ừ một tiếng, thấp giọng nói: "Ta khả năng phải đi vực ngoại chi cảnh một chuyến."
Hắn cũng không nói gì vì sao phải đi, Sở Chước tâm tư cân nhắc, hẳn là không tốt để nói cùng nàng.
Nghĩ vậy, nàng nói: "Một khi đã như vậy, huynh liền đi thôi, trong khoảng thời gian ngắn, chúng ta sẽ dừng lại ở Thanh Lâm Vực, hoặc là lại ở chỗ này kinh nghiệm từng trải một phen."
Phong Chiếu nhìn nàng, thấy mặt nàng mang mỉm cười, cái gì cũng chưa hỏi, trong lòng ngược lại có chút không phải tư vị.
Vì sao nàng thoạt nhìn giống như không có không nỡ?
"Khi nào thì rời khỏi?" Sở Chước lại hỏi.
"Tiếp qua đoạn thời gian thôi."
Nghe xong, Sở Chước không hỏi nữa, cũng không biết trong lòng vị thú nào đó có tâm tình phức tạp, bởi vì nàng biểu hiện được quá mức bình thản.
Lúc này, mùi thơm thức ăn tràn ngập ra, bên kia đám người Bích Tầm Châu đã gọi bọn họ đi qua ăn cùng nhau.
Ở trong cốc đá ngầm sương mù đợi lâu như vậy, khắp nơi đều là mùi hôi thối, không nói tới cân nhắc ăn uống, ngay cả nghỉ ngơi đều thiếu. Lần này rời khỏi cốc đá ngầm sương mù, một đám người đều đến mức kìm nén rồi, cho dù đều đã ích cốc, lúc này cũng nhịn không được muốn làm chút linh thực mỹ vị để bù lại một chút chịu tội trong thời gian này.
Bích Tầm Châu động tác lưu loát, hơn nữa nguyên liệu nấu ăn đều là tươi mới, công thêm ẩn chứa linh lực, trải qua hắn khéo tay nấu nướng, có thể nói là sắc hương vị đều đủ, không nói một đám người Mặc Sĩ Thiên Kỳ ăn đến miệng không ngừng, ngay cả Khúc Sơn Hà đã ích cốc mấy trăm năm, cực ít khi ăn linh thực đều có chút khống chế không được miệng.
Không thể không nói, cho dù là đối với người tu luyện cũng không thèm để ý ăn uống, ngẫu nhiên ăn món ngon cũng là một loại gì đó có thể điều chỉnh tâm tình, đặc biệt ăn linh thực không chỉ có mỹ vị, còn có thể gia tăng linh khí trong cơ thể, ăn nhiều một ít cũng không sao.
Một đám người an vị ở sườn núi, vừa ăn vừa uống linh rượu nói chuyện phiếm, chỉ chốc lát sau, Khúc Sơn Hà liền hỗn thục với bọn họ, tổ tông mười tám đời của hắn chưa hoàn toàn nộp xong, cũng đã khai báo mấy đời. Tương phản, lai lịch Sở Chước bọn họ, hắn ngược lại chỉ biết là biểu hiện bên ngoài, lại nhìn vẻ mặt ý cười của Mặc Sĩ Thiên Kỳ cùng Hỏa Lân, Khúc Sơn Hà không thể không thừa nhận, hắn không thể so năng lực miệng pháo với hai người này cộng lại.
Một đám người ăn ròng rã đến trời tối mới dừng lại.
Người tu luyện ai ai cũng đều là đại dạ dày vương, cho dù ăn no căng cũng không sao cả, linh lực vừa chuyển, trực tiếp tiêu hóa linh thực trong dạ dày, còn có thể tiếp tục ăn. Dien*dan*le*quy*don ChieuNinh}{|)&@#@
Ăn uống no đủ, bọn họ ngồi vây quanh ở trước lửa trại, chuyển đề tài tới trận chiến đấu nửa tháng trước.
Khúc Sơn Hà hơi hơi nói ra, cho thấy ở trong chỗ sâu cốc đá ngầm sương mù, đám quạ tê cốt kia sẽ tập kích người tu luyện, hẳn cũng là bởi vì riêng biệt dẫn tới: "Mục tiêu của đối phương, nếu là tại hạ không đoán sai, hẳn là vì đối phó Thạch Âm Bảo cùng Kinh Hồng đảo."
Trong thế lực ngay lúc đó, trừ bỏ Bát Thần Cung ra, còn có Thạch Âm Bảo, Kinh Hồng đảo và vài cái thế lực nhị lưu, trong đó lại lấy ba thế lực cực kỳ cường đại là Bát Thần Cung cùng Thạch Âm Bảo, Kinh Hồng đảo.
"Khúc công tử, huynh hoài nghi là Bát Thần Cung đã hạ thủ?" Sở Chước hỏi.
Khúc Sơn Hà gật đầu, thần sắc lạnh lùng: "Thanh danh của Bát Thần Cung ở Thanh Lâm Vực vô cùng tốt, đều có giao tình với Thạch Âm Bảo và Kinh Hồng đảo, nhưng mà lần này ta đồng hành một trận cùng bọn họ, phát hiện quan hệ giữa hai người Bát Thần Cung đó cùng người Thạch Âm Bảo, Kinh Hồng đảo đều thản nhiên, lúc trước ta đưa quạ tê cốt tới để đối phó bọn họ, nói không chừng trong đó là đúng ý nguyện của Bát Thần Cung."
Nay hắn cũng hiểu rõ lúc ấy mình cướp đoạt Huân Tinh Linh thảo, tự cho là lập kế hố giết bọn hắn, nói không chừng đã đúng ý của Bát Thần Cung. Điều này làm cho Khúc Sơn Hà có chút tức giận, dù là hắn từ trước đến nay luôn quỷ kế đa đoan, cũng tự cho là thông minh một hồi, ngược lại gặp phải Bát Thần Cung.
Chỉ là làm sao hắn biết Bát Thần Cung rõ ràng quan hệ thân thiết cùng Thạch Âm Bảo, Kinh Hồng đảo, lại sẽ muốn ra tay với bọn họ.
Thất sách rồi.
Hỏa Lân bọn họ nghe mà hai mặt nhìn nhau, không nghĩ tới nội tình lại phức tạp như vậy, đồng thời cũng nghe được có chút nghi hoặc.
Dù sao bọn họ mới đến, đối với thế lực khắp nơi Thanh Lâm Vực đều hoàn toàn không biết gì cả, cho nên nghe được hắn phỏng đoán, căn bản mô hồ không rõ đầu mối, duy nhất để ý được rõ ràng là Sở Chước, trong lòng cũng có chút nghi hoặc.
Nàng trầm ngâm, hỏi: "Khúc công tử, huynh có biết hai vị Bát Thần Cung ngày đó là người phương nào không? Bọn họ ở trong Bát Thần Cung là thân phận gì?"
Khúc Sơn Hà liếc nhìn nàng một cái, không nghĩ tới nàng sâu sắc như thế, nói: "Lúc ấy nghe ý tứ bọn hắn, tựa như là tâm phúc của thánh nữ Bát Thần Cung, nam tu Thánh Đế cảnh hậu kỳ là thị vệ bên người thánh nữ, còn nữ tu thì là thị nữ của thánh nữ, đều là người đáng tin bên cạnh thánh nữ."
Trong lòng Sở Chước điểm khả nghi bộc phát, nếu chỉ là thị nữ thánh nữ, vậy thì bộ dạng nữ nhân đó và thánh nữ cũng quá giống, nếu không phải ký ức đời trước của nàng sai lầm, thì chính là cái người gọi là thị nữ này kỳ thực là bản thân thánh nữ? Nhưng cũng không đúng, thực lực thị nữ đó quả thật thấp hơn thánh nữ cao thâm một chút, khí thế cùng uy áp trên người cũng không cho nàng cảm giác đáng sợ như thánh nữ.
Đời trước nàng chết, rốt cuộc có quan hệ gì với Bát Thần Cung không?
Trong lòng Sở Chước ngàn hồi trăm chuyển, nhưng cũng mô hồ không rõ đầu mối, chỉ có thể nghe Khúc Sơn Hà tiếp tục phân tích giải thích của hắn.
"Nói thật ra, ta cũng không biết vì sao Bát Thần Cung sẽ làm loại chuyện này, ngày đó thân phận người tu luyện Thạch Âm Bảo, Kinh Hồng đảo tiến vào cốc đá ngầm sương mù cũng không giống bình thường, bọn họ xem như hai nhân vật thiên tài trẻ tuổi trong thế lực, nay cứ ngã xuống ở cốc đá ngầm sương mù như vậy, hai thế lực sau lưng bọn họ nhất định sẽ không từ bỏ ý đồ..."
Nói tới đây, Khúc Sơn Hà biến sắc, vẻ mặt nghiêm túc nói với bọn họ: "Ngày đó hai người Bát Thần Cung đều đã gặp qua chúng ta, nếu như chúng ta đều chết ở cốc đá ngầm sương mù thì tốt, đối với chúng ta cố tình bình an rời khỏi, ngày sau nếu như bị người Bát Thần Cung biết, chỉ sợ..."
Khúc Sơn Hà dù chưa nói hết lời, nhưng mà người ở đây đều không phải ngốc, rất nhanh thì hiểu rõ ý tứ của hắn.
Sở Chước hơi hơi nhíu mi, nàng cũng không cam lòng đội nồi đen cho người ta.
Lúc này, Phong Chiếu cười lạnh nói: "Bát Thần Cung cái gì, nếu bọn chúng dám phạm đến trong tay bản tọa, bản tọa cũng mặc kệ Thanh Lâm Vực như thế nào." Sau đó nói với bọn họ: "Có bổn đại gia ở đây, các người không cần sợ bọn họ, nên như thế nào thì cứ như thế đó."
Nghe nói như thế, đám người Huyền Ảnh, Mặc Sĩ Thiên Kỳ cùng Hỏa Lân mặt lộ vẻ mỉm cười, đều cười hì hì nói: "Đã biết, lão đại huynh thật tốt."
Còn Sở Chước, lại nghĩ đến đời trước sau khi mình chạy trốn, hắn dưới cơn thịnh nộ đã đánh một chưởng nát Khô Lộc Sơn, quyết định cái gì cũng không nói.
Khúc Sơn Hà nghe được mà căng cứng khóe mắt, Phong Chiếu này cũng đặc kiêu ngạo chút, cho dù thực lực của hắn không tầm thường, không sợ Bát Thần Cung, nhưng bọn hắn đều là người bên ngoài, nếu như dám động thủ đối với thế lực Thanh Lâm Vực, chỉ sợ chiếm không được chỗ tốt.
Đại Hoang mười tám vực có địa bàn của riêng mình, người ngoài muốn nhúng tay, trừ phi là có được thực lực vực chủ, tự mình ra tay, nếu không đều khó kiếm được chỗ tốt, nếu là người từ ngoài dám đến xâm phạm, đều sẽ dốc toàn lực của một vực phản kích, cũng không phải là nói giỡn.
Chỉ là, xem nhóm người này tín nhiệm có hơn đối với nam nhân áo trắng đó, Khúc Sơn Hà lựa chọn trầm mặc.
Đối với thực lực cùng lai lịch nhóm người này, hắn còn cần ngóng đợi.
Bởi vì một câu của Phong Chiếu, mọi người lập tứ đã quăng phiền toái do Bát Thần Cung mang đến đến sau đầu, dù sao nếu Bát Thần Cung muốn tìm bọn họ phiền toái, cũng phải để cho hai người đó nhìn thấy bọn họ, phát hiện bọn họ không chết mới được. Thanh Lâm Vực lớn như vậy, t muốn gặp được cũng không dễ dàng, hiện tại nói tới mấy chuyện này cũng quá sớm.
Khúc Sơn Hà cũng thức thời nói sang chuyện khác, lại cười nói: "Tại hạ cùng chư vị quen biết một hồi, coi như là duyên phận, không biết chư vị kế tiếp có tính toán gì không? Nếu như mọi người không có dự tính, có thể đi Thiên La Hiệp cùng tại hạ, tại hạ ở Thiên La Hiệp coi như là có chút tài sản, chiêu đãi vài vị thì vẫn làm được."
Sở Chước liếc hắn một cái, trong lòng tuy có nơi muốn đi, nhưng tạm thời khó mà nói ra, nhìn về phía đồng bạn khác, thấy bọn họ cũng không phản đối, liền tiện nói: "Như thế, liền quấy rầy Khúc công tử rồi."
Trên mặt Khúc Sơn Hà lộ ra tươi cười: "Nói quấy rầy cái gì, đồng hành cùng nhau trong cốc đá ngầm sương mù, chúng ta coi như là sinh tử tương giao, không cần khách khí như thế." Lời này nói ra có chút da mặt dày, nhưng hắn một người tu luyện Thánh Đế cảnh, thành tâm quan hệ thân thiết cùng bọn hắn như thế, vẫn làm cho trong lòng người ta rất thoải mái.
Bọn họ cũng quả thật cần một người hiểu biết với Thanh Lâm Vực hỗ trợ quen thuộc Thanh Lâm Vực. Dđlequydon&ChieuNinh{}@$#^& D^d^l^q^d
Quyết định xong, hôm sau bọn họ liền đi tới Thiên La Hiệp.
Khúc Sơn Hà xuất ra một con thuyền bay loại nhỏ, thỉnh bọn họ tiến vào thuyền bay, để cho tàu bay thay đi bộ đi tới Thiên La Hiệp.
Trên đường, Khúc Sơn Hà không thiếu giảng giải cho bọn họ tình huống Thanh Lâm Vực, hắn chậm rãi nói về địa vực nổi danh Thanh Lâm Vực, cùng với các thế lực làm cho bọn họ có chút hiểu biết đại khái.
Thanh Lâm Vực không có vực chủ, thực lực cường đại nhất là Bát Thần Cung, bởi vì trong Bát Thần Cung có ba người tu luyện Hóa Thần cảnh tọa trấn.
"Nghe nói Bát Thần Cung không chỉ ba gã Hóa Thần cảnh, ngầm còn có vài người nữa, bao nhiêu thì không có ai có thể nói rõ ràng, mặc dù không biết là thật là giả, nhưng mà có thể truyền ra như vậy, có thể thấy được thực lực của Bát Thần Cung." Khúc Sơn Hà nói tới đây, thần sắc có chút lạnh lẽo, cũng không nguyện thấy Bát Thần Cung cường đại, đáng tiếc cái này không phải hắn không muốn thấy thì sẽ không có.
Cũng bởi vì người đời không nắm chính xác thực lực của Bát Thần Cung, đối nó ít nhiều có kiêng kị, khiến cho Bát Thần Cung sừng sững ở Thanh Lâm Vực, trở thành thế lực không người nào dám chọc giận, thế lực khác đều chỉ có thể tránh đi mũi nhọn.
Nhưng mà cũng không thể nói thế lực khác không bằng Bát Thần Cung, giống Thạch Âm Bảo cùng Kinh Hồng đảo, Độc Cốt Thánh điện v.v thực lực cũng không tầm thường, đều có người tu luyện Hóa Thần cảnh tọa trấn, nếu như liên hợp lại, cũng không phải Bát Thần Cung có thể kháng được.
Sở Chước an tĩnh nghe, hắn nói cùng với hiểu biết trong trí nhớ của mình không có gì khác biệt.
Đợi khi Khúc Sơn Hà nói không thiếu bao nhiêu, Sở Chước đột nhiên hỏi: "Khúc công tử, huynh một lòng muốn tìm Bát Thần Cung báo thù, Bát Thần Cung có thể có phát hiện?"
Khúc Sơn Hà quay đầu nhoẻn miệng cười với nàng, tươi cười tự nhiên làm cho người ta cảm giác rất âm hiểm, hắn nói: "Nếu không có lần này không đúng dịp, để cho Sở cô nương mọi người nhìn thấy tại hạ động thủ, còn đoán ra mục đích của tại hạ, căn bản không ai biết được tại hạ và Bát Thần Cung có ân oán."
Dứt lời, hắn lại thở dài, cảm thấy thông minh tài trí cả đời này, cố tình té ngã ở trong tay nhóm người này, hơn nữa rơi rất ác.
Sở Chước cũng cười theo, nói: "Xem ra Khúc công tử quả thật là một người thông minh."
Chỉ có người thông minh, mới có thể đi được xa.
Khúc Sơn Hà đang muốn khiêm tốn một chút, liền chống lại ánh mắt của Phong Chiếu, bị hắn nhìn xem mà run lên, chỉ có thể nở nụ cười khô khốc, không tự giác mà mang theo vài phần cung kính.
Phong Chiếu liếc hắn một cái, nắm tay Sở Chước rời khỏi.
Chờ bọn hắn rời khỏi, Khúc Sơn Hà xoa xoa mồ hôi lạnh, tiến đến bên người Mặc Sĩ Thiên Kỳ đang đùa nghịch Huân Tinh Linh thảo hỏi: "Tiểu huynh đệ, lão đại các huynh cùng Sở cô nương là quan hệ gì?"
"Bọn họ là bạn cùng tu đó, rõ ràng như vậy huynh cũng nhìn không ra được?" Mặc Sĩ Thiên Kỳ vẻ mặt kỳ quái nhìn hắn, cảm thấy hắn không nên không có ánh mắt như vậy mới đúng.
Khúc Sơn Hà cười khổ: "Ta còn không phải..." Lúc trước nhìn phương thức ở chung là dáng vẻ yêu sủng cùng chủ nhân của bọn hắn, cũng quá quái dị rồi.
Chỉ có Bích Tầm Châu hiểu rõ ý tứ cười khổ của hắn, hiếm khi nói: "Lão đại chúng ta thì thích như vậy, chỉ cần ngươi không tiến đến bên người chủ nhân để hiến ân cần, hắn lười quan tâm ngươi, yên tâm đi."
Khúc Sơn Hà yên lặng gật đầu, Phong Chiếu khí thế quá cường hãn, hắn cũng không dám đi sờ râu hổ.
Nghĩ đến đây, Khúc Sơn Hà tìm kiếm từ trong túi càn khôn, lấy ra một cái hộp ngọc đưa cho Mặc Sĩ Thiên Kỳ, nói: "Lúc trước ở cốc đá ngầm sương mù, bởi vì tại hạ, làm hại mọi người cũng chịu tội theo, đây là tại hạ đền bù, thỉnh Mặc Sĩ công tử đừng ghét bỏ."
Mặc Sĩ Thiên Kỳ nhìn đến hộp ngọc, tưởng linh thảo, mắt sáng lên.
Chỉ là chờ hắn mở hộp ngọc ra, một trận linh quang tràn ngập, thấy rõ ràng đồ trong hộp ngọc, hắn kinh hô một tiếng.
"Linh thảo cấp mười hai?"
Huyền ảnh, Bích Tầm Châu, Hỏa Lân cùng Huyễn Ngu cũng đến gần, ánh mắt nhìn về phía Khúc Sơn Hà giống đang nhìn một tàn tài đồng tử.
Không phải tán tài đồng tử thì là cái gì, cho dù hắn có lòng quan hệ thân thiết với bọn họ, cũng không cần thiết lấy ra một gốc linh thảo cấp mười hai đến lấy lòng đi? Nói là bồi tội, căn bản không cần hào phóng như vậy.
Khúc Sơn Hà vẻ mặt thành khẩn nói: "Linh thảo cấp mười hai tuy rằng trân quý, nhưng mà đối với người tu luyện mà nói, có thể phát huy tác dụng không kịp lớn như ở trong tay luyện đan sư, không bằng đưa cho Mặc Sĩ huynh đệ, coi như là thành ý của tại hạ."
Mặc Sĩ Thiên Kỳ nháy mắt, ánh mắt nhìn về phía Khúc Sơn Hà tỏa sáng, nói tự đáy lòng: "Khúc tiền bối, huynh thật sự là người tốt!" Ai đưa hắn linh thảo, người đó chính là người tốt, quy luật này cũng không sai.
Khúc Sơn Hà mỉm cười, thấy bọn họ thật hiếu kỳ nhìn về phía linh thảo, động tác giống với Mặc Sĩ Thiên Kỳ y như bảo vệ ấu tể mà ôm linh thảo, trong lòng cảm thấy dùng một gốc cây linh thảo cấp mười hai quan hệ thân thiết cùng bọn hắn, tuyệt không thua thiệt.
Hết chương 432.