Thừa dịp Cung Vũ Lương bọn họ vội vàng cứu người, Sở Chước chuyển một lần ở trong người tu luyện khắc băng bị đóng băng, xuyên thấu qua dung nhan giống như bị băng tuyết đồng hóa, khi không phát hiện bộ dạng khắc băng tương đồng cùng Sở Thanh Từ, rốt cục thở phào.
Tuy rằng hiện nay cũng không biết Sở Thanh Từ như thế nào, nhưng chỉ cần không phát hiện bóng dáng của nàng, chính là một tin tức tốt.
Ở khi cứu một người tu luyện, tiếp theo bọn họ lại phát hiện người thứ hai còn có thể cứu, trải qua Cung Vũ Lương giải thích, bọn họ biết người thứ nhất được cứu là người tu luyện Cơ gia, người thứ hai là Hàng gia.
Nhưng mà kế tiếp không được may mắn như vậy nữa, đợi khi Cung Vũ Lương phát hiện hư hư thực thực là người tu luyện năm đại gia tộc, thân thể đối phương đã hoàn toàn bị đóng băng đồng hóa, không có khả năng được cứu vớt.
Đây là người tu luyện Nam gia trong năm đại gia tộc.
Cung Vũ Lương nhìn người tu luyện đó, tâm tư than thở, đi tới một người tu luyện bị đóng băng khác.
Ở khi Cung Vũ Lương bọn họ vội vàng phân biệt, cứu người, người tu luyện Cơ gia được đưa đến trước cung điện cũng có động tĩnh.
Được cho uống Thiếu Dương Ích Khí đan không lâu sau, trên thân thể hắn bao trùm một tầng màu sắc sương tuyết, lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được hòa tan, khôi phục màu da bình thường mà người tu luyện nên có, ở trong băng cung rét lạnh, có vẻ quá mức tái nhợt. Người nọ phát ra một tiếng rên rỉ thống khổ, cũng giống như Cung Vũ Lương lúc trước, thân thể cuộn tròn trên mặt đất, đang chịu đựng đau đớn vì Thiếu Dương Ích Khí đan kích thích máu thịt, nội phủ xương cốt khi tuyết tan...
Sở Chước nghe được thanh âm, đạp mặt đất bị đóng băng đi đến, trở lại bậc thang trước cung điện, chỉ thấy người tu luyện Cơ gia đã mở mắt.
Hắn thoạt nhìn rất suy yếu, ánh mắt ảm đạm, nhưng mà rất nhanh liền trở nên sắc bén, lợi hại nhìn nàng.
Người tu luyện này là một Thánh Đế cảnh, cho dù lúc này suy yếu, khí thế thuộc về người tu luyện Thánh Đế cảnh nên có thì cũng không thiếu.
Sở Chước còn chưa kịp mở miệng, chỉ thấy được Cung Vũ Lương bọn họ lại mang về một người tu luyện bị đóng băng, hơn nữa là một nữ tu, do Hỏa Lân ôm trở về.
Người trở về cũng chú ý tới người tu luyện thứ nhất được cứu đã thanh tỉnh, Cung Vũ Lương kinh hỉ nói: "Cơ Nghị tiền bối, ngài tỉnh rồi?"
Cơ Nghị rơi ánh mắt xuống trên người Cung Vũ Lương, nhận ra pháp bào trên người hắn thuộc về Cung gia, thần sắc đột nhiên có chút giật mình, giống như trong lúc nhất thời còn không biết thân ở nơi nào.
Cung Vũ Lương lập tức đã nói một lần tình huống cho hắn, Cơ Nghị nghe được mà lòng chấn động mạnh, chỉ là hắn lúc này rất suy yếu, thậm chí ngay cả khí lực ngồi dậy cũng không có, chỉ có thể để người giúp đỡ ngồi dựa vào ở trên cửa cung, ánh mắt nhìn sang đám người Sở Chước, suy yếu chắp tay cảm tạ.
"Tại hạ Cơ Nghị, đa tạ ân cứu mạng của mấy vị." Cơ Nghị thành tâm thành ý nói.
Sở Chước nở nụ cười với hắn, không nói cái gì, tiếp theo lại tiếp tục bận rộn.
Cơ Nghị cũng biết trên quảng trường này còn có rất nhiều người tu luyện cần cứu trị, thấy bọn họ bỏ đi cũng không thèm để ý, liền ngồi ở đằng kia, vừa âm thầm vận chuyển linh lực, vừa đánh giá người tu luyện được mnag về đến trên bậc thang cung điện, tự nhiên cũng nhận ra những người này là đệ tử vài gia tộc cùng nhau tiến vào băng cung với hắn.
Cung Vũ Lương bọn họ lại là bận rộn một phen, thẳng đến đều phân biệt xong hết tất cả người tu luyện trên quảng trường, cuối cùng người được cứu trở về chỉ có sáu người.
Trong sáu người, có đệ tử bốn gia tộc Cơ, Hàng, Nam, Cung, không có Khuyết thị.
"Sao lại không có Khuyết gia?" Mặc Sĩ Thiên Kỳ không khỏi có chút kỳ quái.
Cung Vũ Lương cũng có chút trăm mối không được giải đáp, nói: "Ta vừa rồi cũng chú ý tới, trong những người tu luyện bị đóng băng, đều là người bốn gia tộc, không có Khuyết thị."
Lúc trước trải qua hắn phân biệt, bài trừ những người tu luyện không biết, từ người tu luyện hắn nhận ra được có hai mươi người, có thể cứu trở về có sáu người, mà trong hai mươi người này, lại không có một ai là đệ tử Khuyết thị.
Năm đại gia tộc Băng Vân Vực tuy rằng đối với bên ngoài là rất thần bí, nhưng trong năm đại gia tộc với nhau cũng thường xuyên âm thầm liên hệ, đệ tử năm đại gia tộc thường xuyên cùng nhau tiến vào bí cảnh luận bàn, đều có chút hiểu biết lẫn nhau.
Cho dù là người không biết, cũng có thể từ pháp bào trên người bọn họ mà phân biệt được thân phận.
Nhưng người tu luyện trên quảng trường này, quả thật không có một ai là đệ tử Khuyết thị.
Cái này có vẻ rất kỳ quái.
"Nghe nói đệ tử Khuyết thị bởi vì tu luyện một loại công pháp, dẫn tới con nối dòng gian nan, huyết mạch của Khuyết thị ở trong năm đại gia tộc cũng xem như cực kì thưa thớt, nhưng mà không nên thiếu thành như vậy." Trong lòng Cung Vũ Lương quả thực đang kỳ quái, nơi này đều không thấy bất kỳ một đệ tử Khuyết thị nào, không khỏi sẽ làm người ta nghi ngờ.
Trong lòng Sở Chước bọn họ tuy rằng kỳ quái, nhưng mà trước khi chưa nhìn thấy người Khuyết thị, tự nhiên sẽ không nhiều lời.
Bọn họ cũng không cho rằng là vì Khuyết thị ít đệ tử, mới không nhìn thấy ở trong này.
Lúc này, người tu luyện thứ hai Hàng thị được cho uống Thiếu Dương Ích Khí đan cũng thức tỉnh, khi tỉnh lại bộ dạng cũng không khác gì Cơ Nghị, đợi sau khi nghe được Cung Vũ Lương không ngại phiền giải thích, mới hiểu được phát sinh chuyện gì, đối với đám người Sở Chước cứu giúp, tự nhiên cảm kích không thôi. Dien%^%dan*^*le#*#quy^_^!don==ChieuNinh
Còn mấy người Sở Chước không phải là người năm đại gia tộc, vì sao sẽ xuất hiện ở trong băng cung, mọi người cùng chung suy nghĩ lựa chọn xem nhẹ không đề cập tới. Sở Chước rất bình tĩnh mà liếc mắt nhìn bọn hắn một cái, những người này tu vi đều không kém, từ trong đó cũng có thể thấy được, bọn họ đều rất thức thời, không ngốc bạch ngọt giống như Cung Vũ Lương.
Cứu người có sáu người, Thiếu Dương Ích Khí đan không đủ dùng, Mặc Sĩ Thiên Kỳ đành phải lựa chọn luyện chế ngay tại chỗ.
Vài đệ tử năm đại gia tộc thanh tỉnh đều nhịn không được liếc mắt nhìn nhiều hơn, rất nhanh đã bị động tác luyện đan của Mặc Sĩ Thiên Kỳ hấp dẫn, tuy rằng bọn họ đều không phải là luyện đan sư, nhưng một đường tu luyện đều là trăm sông đổ về một biển, tự nhiên có thể nhìn ra Mặc Sĩ Thiên Kỳ động tác mây bay nước chảy lưu loát sinh động, khi đánh ra bí quyết đan mang theo vận luật tuyệt vời nào đó, là một luyện đan sư có chút ưu tú.
Cơ Nghị cảm giác khí lực thân thể dần dần khôi phục, cũng có khí lực nói chuyện, thăm dò Cung Vũ Lương: "Thiếu Dương Ích Khí đan này, chính là vị tiểu hữu này luyện?"
Lấy kiến thức của hắn, hắn vẫn chưa nghe qua "Thiếu Dương Ích Khí đan", nếu không phải vị luyện đan sư này tự nghĩ ra, thì chính là đan phương có chút cổ xưa, ít có người biết.
"Đúng vậy, nếu không có Mặc Sĩ công tử, chỉ sợ chúng ta cho dù còn có thể cứu, cũng không có biện pháp." Nói xong, Cung Vũ Lương đối với Mặc Sĩ Thiên Kỳ đó là vạn phần cảm kích, cũng may mắn khi đoàn người Sở Chước tiến vào, còn dẫn theo vị luyện đan sư kỹ thuật cao siêu.
Cơ Nghị như có chút suy nghĩ gật đầu.
Đợi Mặc Sĩ Thiên Kỳ luyện xong một lô Thiếu Dương Ích Khí đan, lại được được năm viên cực phẩm linh đan, chia ra hai viên cứu trị hai người thừa lại, thu hồi bốn viên cuối cùng lại, để phòng ngừa lát nữa lại gặp được người có thể cứu.
Nửa ngày sau, sáu người được cứu hoàn toàn tỉnh táo lại.
Trong sáu người này, có bốn người là Thánh Đế cảnh, phân biệt là Cơ Nghị, Cơ Khiêm, Hàng Ca, Nam Ý, hai người là Tinh Linh cảnh, phân biệt là Hàng Nhạc cùng Cung Vũ Phàm.
Bận rộn lâu như vậy, chỉ cứu một đệ tử Cung gia, trong lòng Cung Vũ Lương vô cùng mất mác. Đặc biệt nghĩ đến một vị tiền bối Cung gia bị trói ở trên đường khi đến, trong lòng Cung Vũ Lương rất khó chịu.
Người còn lại nhìn đến hai đệ tử Cung gia phản ứng, trong lòng cũng rất nặng nề, nhịn không được nhìn về phía quảng trường bị gió đông lạnh, nơi đó cũng có đệ tử gia tộc bọn họ.
Ai có thể nghĩ đến, băng cung này nguy hiểm như thế, đã đồng hóa thân thể người tu luyện trong lúc không nhận ra, thậm chí ở thời điểm bọn họ không tự nhận biết, biến thành quái vật như thế nào cũng không hiểu.
Tuy rằng mọi người khó chịu trong lòng, rốt cuộc tâm tính kiên định, rất nhanh đã thu liễm lại cảm xúc, quyết định đợi khi rời khỏi băng cung, tất nhiên đều mang những đệ tử đã ngã xuống về nhà an táng đàng hoàng trong tộc địa gia tộc, nhất định sẽ không để cho bọn họ giống như một quái vật, du đãng ở trong băng cung, trở thành con rối băng cung.
Chờ đến khi mọi người thu thập xong cảm xúc, làm người tu luyện thanh tỉnh đầu tiên, Cung Vũ Lương chịu trách nhiệm tiến lên hỏi thăm bọn hắn: "Các vị tiền bối, tình huống hiện nay của chư vị như thế nào? Có còn nhớ rõ mình là như thế nào biến thành như thế không?"
Mọi người thân thể tự nhiên vẫn còn rất suy yếu, cho dù có linh đan, cũng cần phải điều dưỡng một phen. Còn bọn họ là như thế nào biến thành bộ dáng này, bốn người tu luyện Thánh Đế cảnh có thể là tu vi tương đối cao, không phải không có ký ức giống như mấy người người tu luyện Cung Vũ Lương, lúc ấy thân thể biến hóa, bọn họ cũng có sự phát hiện.
"Lúc ấy chỉ cảm thấy thân thể dần dần trở nên không linh hoạt, chúng ta còn tưởng rằng là vì nhiệt độ không khí băng cung rất thấp gây ra." Cơ Nghị giận dữ nói: "Thẳng đến khi phát hiện không ổn, chúng ta đã không thể lại điều động linh khí thân thể, chỉ có thể mặc cho thân thể biến hóa, cuối cùng mất đi ý thức mới thôi."
Nghe xong, Sở Chước bọn họ lại xác định phỏng đoán lúc trước.
Quả nhiên băng sương mù trong băng cung này quả thật có một loại tác dụng đồng hóa với người tu luyện.
Đây là một loại tác dụng đồng hoá không nhận thức được, nếu không phải hiện tại bọn hắn tỉnh táo lại, chỉ sợ cũng sẽ không ý thức được điểm ấy. Đáng tiếc, cho dù đã ý thức được, nhưng người tu luyện năm đại gia tộc đã ngã xuống cũng không ít.
Điều này làm cho cảm xúc người tu luyện năm đại gia tộc ở đây đều có chút suy sụp.
Sở Chước bọn họ đứng ở một bên, từ sau khi những người tu luyện này thanh tỉnh, vốn không lắm lời xen vào một câu, tựa như những người đứng xem, đứng ở một bên quan sát, không có quấy nhiễu, cũng không có sáp tới ép buộc báo ân.
Điều này làm cho mấy người tu luyện đó đều nhịn không được liếc mắt nhìn bọn họ một cái.
Cung Vũ Lương biết rõ thân thể bọn họ còn chưa khôi phục, cần nghỉ ngơi, trong lòng cân nhắc, liền tới thăm dò Sở Chước bọn họ.
"Sở cô nương, mọi người có tính toán gì không?"
"Đương nhiên là tiếp tục đi tới." Sở Chước giọng điệu không thèm để ý: "Nói thật ra, chúng ta cảm thấy rất hứng thú với băng cung, đều đã đến nơi đây rồi, tự nhiên không thể buông bỏ."
Đáp án này ở bên trong Cung Vũ Lương đoán trước, cũng không có gì ngoài ý muốn, hắn nhìn về phía người nghỉ ngơi ở trên bậc thang cung điện, cũng biết lấy tình huống thân thể bọn họ, hiện tại là không có khả năng cùng nhau tiếp tục đi tới với bọn họ.
Vì thế hắn lại chạy về, thương lượng với bọn họ: "Chư vị tiền bối, thân thể của mọi người còn chưa khôi phục, muốn tĩnh dưỡng một phen ở trong này hay không?"
Những người này cũng không phải ngốc, nghe được Cung Vũ Lương nói, liền hiểu rõ những người Sở Chước muốn tiếp tục đi tới, không có khả năng bởi vì bọn họ mà dừng lại ở đây.
Lập tức Cơ nNghị mỉm cười nói: "Chúng ta lúc này còn cần nghỉ ngơi một đoạn thời gian, nếu như các ngươi không còn gì nữa, có thể đi trước một bước." Dừng lại, hắn lại nói: "Các ngươi cũng không cần đặc biệt lưu lại, đợi thân thể chúng ta khôi phục được không kém lắm, chúng ta cũng sẽ lại thử đi về phía trước, nhìn xem có thể gặp được càng nhiều đồng bạn hay không, tóm lại phải xác nhận tình huống sống hay chết của bọn họ..."
Cung Vũ Lương nghe xong, trong lòng cũng có vài phần khổ sở, nhưng mà nhanh chóng khôi phục lại, nói cùng Sở Chước quyết định của đám người Cơ Nghị. Dien*dan*le*quy*don ChieuNinh}{|)&@#@
Sở Chước ừ một tiếng, không ngoài ý muốn bọn họ quyết định, có thể tu luyện đến Thánh Đế cảnh, rất ít sẽ có kẻ ngu dốt, Cơ Nghị nói rất hay, cho bọn họ đủ mặt mũi, có thể thấy được quả thật là một người thông minh.
Cung Vũ Lương cũng quyết định đi chung cùng Sở Chước bọn họ.
"Có Cơ Nghị tiền bối bọn họ ở, nơi này nguy hiểm không tính là cái gì. Mà bọn họ đã có điều phòng với băng cung bị, nhất định sẽ không lại bị đồng hóa nữa, không bằng ta đi trước cùng mọi người đi." Cung Vũ Lương nói.
Sở Chước phát hiện vị này quả thật không có ý tưởng gì, nên cũng không nói gì.
Cùng so với Cung Vũ Lương, Cơ những người Nghị quả thật nhiều ý tưởng, bọn họ tuy rằng không nhiều lời, nhưng kỳ thực là đồng ý để Cung Vũ Lương đi cùng bọn họ, mặc kệ là muốn để cho Cung Vũ Lương thăm dò lai lịch bọn họ, hoặc là xem mục đích bọn họ tiến vào băng cung, chỉ cần Cung Vũ Lương đi cùng với bọn họ, thì sớm hay muộn cũng sẽ biết.
Đáng tiếc Cung Vũ Lương quả thật có vẻ non, hoàn toàn không cảm giác được các tiền bối dụng tâm, cũng chỉ là đơn thuần muốn tiếp tục đi tới cùng với Sở Chước, tìm càng nhiều người tu luyện có thể cứu.
Quyết định xong, Sở Chước bọn họ liền chuẩn bị xuất phát.
Trước khi xuất phát, Cung Vũ Lương nghĩ đến cái gì, đột nhiên hỏi: "Các vị tiền bối, dọc theo đường đi này, vãn bối vẫn chưa phát hiện có đệ tử Khuyết thị, các vị có biết đệ tử Khuyết thị như thế nào không?"
Nghe nói như thế, đệ tử năm đại gia tộc có mặt liếc mắt nhìn nhau một cái, thần sắc có chút ngạc nhiên.
Cơ Nghị nghĩ nghĩ, nói: "Đã không thấy được đệ tử Khuyết thị, chắc là đệ tử Khuyết thị có một loại phương pháp có thể tránh cho băng cung đồng hóa, nói vậy bọn họ hiện tại khẳng định là bình yên vô sự rồi."
Nghe nói như thế, Cung Vũ Lương cùng mấy người khác đều có chút sững sờ.
Bên cạnh đám người Sở Chước cũng liếc mắt nhìn nhau một cái, nếu là như thế, vậy nói cũng thông, chẳng trách duy độc không thấy đệ tử Khuyết thị.
Cung Vũ Lương không nghĩ nhiều, năm đại gia tộc xưa nay kề vai gắn bó, Khuyết thị ở trên vấn đề con nối dòng có vẻ rất thưa thớt, Khuyết thị vì cam đoan huyết mạch truyền thừa, cho nên đối với mỗi một đệ tử trong gia tộc đều rất trân quý, nếu như có phương pháp có thể bảo tồn huyết mạch, cũng không kỳ quái.
Lập tức bọn họ cáo biệt đám người Cơ Nghị, rời khỏi cung điện, đi vào quảng trường.
Có Hàn Âm Linh ở, chung quanh đóng băng vẫn chưa giải trừ, hơn nữa trong băng cung còn có băng tuyết cuồn cuộn bổ sung không ngừng, đóa Hàn Âm Linh có thể duy trì thời gian càng lâu, trong khoảng thời gian ngắn, cũng không cần lo lắng nơi này sẽ phát sinh chuyện gì.
Xuyên qua quảng trường, sau đó bọn họ đi đến cung điện đối diện quảng trường.
Khi đẩy ra một cánh cửa cung rất nặng, trong cửa cung điện cũng đều là cấm chế khắp mọi nơi, như cũ là do Phong Chiếu mở đường, đoàn người đuổi theo sát gót.
Một đường đi tới như thế, thẳng đến khi bọn họ xuyên qua cấm chế tầng thứ hai, đi đến trước một cầu thang do khắc băng hình thành.
Nhìn xuống dưới chân, giống như một cầu thang liên tiếp Thiên cung, ở giữa không trung quanh co xuống, quanh co khúc khuỷu đi xuống đất, nhìn không ra nó thông tới phương nào. Hai bên cầu thang, là gai băng n lớn nhỏ không đồng nhất, chi chi chít chít, trên đỉnh bén nhọn thoáng hiện sát ý dày đặc, phía trên bầu trời có nhũ băng treo ngược, hiện ra lạnh lẽo như trên mặt đất.
"Nơi này hẳn là tầng thứ ba." Cung Vũ Lương nói, nhìn cầu thang không biết thông tới đâu, trong lòng âm thầm có chút thấp thỏm.
Tầng thứ nhất là mê cung, tầng thứ hai là cấm chế, tầng thứ ba lại là cái gì đây?
Tuy rằng dọc theo đường đi này, bọn họ không gặp được nguy hiểm gì, nhưng nay đã biết lợi hại nhất của băng cung này là băng sương mù sẽ đồng hóa người ta trong vô thức, tất nhiên là không dám coi khinh nó, không cho rằng nó không có nguy hiểm trên thực tế.
"Đi xuống xem một chút." Sở Chước cất bước đi trước, nói với bọn họ: "Mọi người cẩn thận chút."
Mọi người đồng loạt vâng một tiếng.
Phong Chiếu ngồi xổm tại trên vai Sở Chước, đầu thò ra từ trong mũ áo choàng của nàng, giống như đang tò mò nhìn hoàn cảnh tầng thứ ba.
Cung Vũ Lương thấy một màn như vậy, trong lòng có chút buồn cười.
Con yêu thú này tuy rằng thích giả heo ăn con hổ, nhưng mà là một tiểu yêu thú tâm tính như trẻ con, cũng không biết Sở Chước làm sao có thể thu phục được yêu thú lợi hại như thế, bởi vậy có thể thấy được thân phận đám người Sở Chước cũng không đơn giản, không chừng bọn họ xuất thân không hề thua kém người tu luyện năm đại gia tộc.
Vừa tưởng như vậy, Cung Vũ Lương thêm mấy phần tin tưởng đối với con đường kế tiếp.
Bọn họ dọc theo cầu thang đi xuống phía dưới, dọc theo đường đi không phát sinh ngoài ý muốn gì, điều này làm cho tất cả mọi người vốn nâng cao toàn bộ tâm thần có chút ngoài ý muốn. Tuy là như thế, bọn họ vẫn chưa thả lỏng cảnh giác.
Chung quanh rất an tĩnh, giống như một thế giới băng tuyết tĩnh mịch.
Cầu thang khắc băng giống như rồng rắn chiếm cứ ở trong dãy núi, quanh co khúc khuỷu, giống như đi không đến cuối cùng.
Thời gian đi tới như thế ước chừng một ngày, rốt cục từ rất xa, chợt nghe thấy thanh âm kỳ lạ.
Hết chương 399.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT