*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: ChieuNinh_dd.LQD

Lòng đất theo thường lệ là băng tầng rất nặng.

Hoặc là nói, mặt đất Băng Vân Vực kỳ thực là bị một tầng băng tầng thật dày bao trùm, mà tầng băng dày này còn có một đặc điểm, có thể ngăn cách linh thức người tu luyện tra xét, rất thuận tiện ẩn núp đánh lén.

Không phải không có người tu luyện ý đồ nghiên cứu rõ ràng vì sao băng tầng Băng Vân Vực có đặc tính đặc thù như vậy, có thể dùng ở địa phương khác hay không, đáng tiếc nghiên cứu đến nghiên cứu đi, vẫn không ai có thể nghiên cứu hiểu rõ, chỉ có thể quy về Băng Vân Vực một loại thuộc tính tự nhiên đặc biệt.

Đặc tính loại băng này có lợi có hại, người tu luyện hoạt động ở phía dưới băng tầng, căn bản không thể dùng linh thức tra xét tình huống phía trước. Chỉ cần cách một tầng băng, đột nhiên có thể địch ta gặp nhau, oanh oanh liệt liệt đánh lên.

Bọn họ đi đến lòng đất, trên chân giẫm là hàn khí băng dày đặc, bốn phía là vách tường băng rất nặng, nơi này là một cái thông đạo hẹp dài, có gió lạnh băng lãnh gào thét mà đến, có thể thấy được là nó tương thông cùng địa phương khác.

Gió thổi ở trên người lạnh lạnh lẽo lẽo, Sở Chước phát hiện linh lực phóng ra ngoài cũng không ấm áp bao nhiêu, liền từ trong túi càn khôn lấy ra áo choàng giữ ấm phủ thêm. Tuy rằng không có pháp bào chống lạnh như người tu luyện tuần tra, nhưng mà có chút còn hơn không.

Ngay cả bé rùa đều mặc vào kiện y phục lông xù của nó, biến thành một bé rùa lông xù.

Thấy một màn như vậy Huyền Ảnh cùng Huyễn Ngu có chút sững sờ.

Phong Chiếu vỗ vỗ lên mai rùa lông rậm của bé rùa, tiểu đệ chưa từ bỏ ý định muốn dùng lông rậm tranh sủng với hắn, đáng tiếc chỉ có thể khoác lông ngoài người, tuyệt không manh, là không có biện pháp so với đại gia hắn.

Chung quanh rất tối, không có người tuần tra.

Sở Chước bọn họ theo thông đạo hẹp dài này đi tới trước, rất nhanh liền thấy được vách tường băng chia tách đường, chúng nó thoạt nhìn giống như là thông đạo xé rách tự nhiên, thông suốt bốn phương, không thể đoán trước nó thông tới đâu.

Sở Chước nhìn nhìn, để cho Mặc Sĩ Thiên Kỳ chọn con đường đi.

Mặc Sĩ Thiên Kỳ chỉ vào mình, hưng phấn mà hỏi: "Thực cho ta tuyển à?"

"Đúng, ta tin tưởng vận khí của huynh." Sở Chước cười tủm tỉm nói.

Ở đây chúng yêu nghĩ đến vận khí quỷ dị của Mặc Sĩ Thiên Kỳ, vẫn chưa phản đối, đều để cho hắn đến chọn.

Mặc Sĩ Thiên Kỳ cao hứng chà chà tay, chỉ vào một cái thông đạo trong đó: "Sở tỷ, chúng ta liền đi cái này đi, ta cảm thấy nó thoạt nhìn bất đồng cùng đường khác, rất cao lớn rộng mở một ít."

Mọi người: "......"

Sở Chước gật đầu: "Được, liền đi lối này."

Nói xong, bọn họ liền đi vào thông đạo Mặc Sĩ Thiên Kỳ chỉ.

Thông đạo quả thật rất rộng lớn, nó tựa như một con đường hầm, xé rách từ trung gian, dưới rộng trên hẹp, có lúc cao ước chừng trăm đến trượng, hai bên khâu lại nghiêm kín, băng tầng đầy đủ không tổn hại.

Trong không gian an tĩnh dưới đất, trừ bỏ tiếng gió ra, không có tiếng những người khác.

Sở Chước bọn họ một đường đi tới, tiếp theo lại ở hai bên trên tường băng nhìn thấy rất nhiều vết nứt tự nhiên không biết thông tới đâu, có rộng có hẹp, làm như muốn mơ hồ tầm mắt người tu luyện, nếu là người vô tâm, quả thật rất dễ dàng sẽ bị những thông đạo này làm cho mơ hồ, làm sao sẽ cẩn thận đến tra xét.

Lúc này, Phong Chiếu lại dùng cái đuôi vòng ở cổ Sở Chước.

Sở Chước thoáng dừng chân, vội mang theo bọn họ tránh đến trong một chỗ vết nứt hẹp, do Huyền Ảnh ẩn giấu bọn họ đi.

Trong chốc lát sau, một đám người tu luyện tuần tra đi qua.

Thẳng đến xác nhận bọn họ rời khỏi, Huyền Ảnh mới giải trừ ẩn tàng, một đám người đi ra từ trong vết nứt.

Sở Chước nhìn về phía phương hướng đám người tu luyện tuần tra biến mất, phát hiện dọc theo đường đi này gặp được đều là người tu luyện Tinh Linh cảnh, cũng không có Thánh Đế cảnh, cũng không biết có phải nơi này chính là vùng rìa Thanh Nhai tuyệt địa, không có gì nguy hiểm, cho nên không có người tu luyện Thánh Đế cảnh tuần tra hay không.

"Bọn họ đến từ phương hướng này, xem ra chúng ta đi đúng rồi." Mặc Sĩ Thiên Kỳ cao hứng nói.

Sở Chước hơi hơi gật đầu, nhẹ giọng nói: "Nơi này hẳn chính là tầng ngoài Thanh Nhai tuyệt địa, không có gì nguy hiểm, cho nên người tu luyện tuần tra đều chỉ là Tinh Linh cảnh. Chúng ta đợi lát nữa nhìn nhìn lại tình huống, nếu có thể, đến lúc đó lại tìm người hỏi một chút tình huống, nếu là đệ tử Khuyết thị vậy thì tốt nhất."

Nhiễm Phương Hoa nói dưới Thanh Nhai tuyệt địa có một băng cung, nhưng mà bọn họ một đường đi tới, không nói băng cung, ngay cả gian phòng băng cũng không thấy được, bởi vậy có thể thấy được, bọn họ căn bản còn chưa đến Thanh Nhai tuyệt địa sở tại. Dien%^%dan*^*le#*#quy^_^!don==ChieuNinh

Một đám người tiếp tục đi tới.

Bọn họ không quen thuộc nơi này, Nhiễm Phương Hoa cũng không có bản đồ tương quan Thanh Nhai tuyệt địa, chỉ có thể dựa vào chính mình

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play