Editor: ChieuNinh_dd.LQD
Nhìn đến Kinh Tàng đột nhiên phun máu, hơi thở trên người lấy mắt thường có thể thấy được trở nên ủ rũ, Đồ Nhã cùng Định Ba cực kì sợ hãi.
"Kinh Tàng đại ca!" Đồ Nhã tiến lên đỡ lấy hắn, trên khuôn mặt lãnh diễm lộ ra thần sắc lo lắng: "Phát sinh chuyện gì?"
Định Ba đồng dạng kinh ngạc không thôi, theo bản năng cảnh giác đến, buông linh thức ra, quét về phía chung quanh. Đáng tiếc thực lực của hắn không thể so với Kinh Tàng, linh thức cũng kém sâu sắc hơn hắn, vẫn chưa phát hiện cái gì dị thường.
Cũng bởi vì như thế, càng làm cho hắn cảnh giác.
Kinh Tàng mặt lộ vẻ kinh sợ, theo bản năng nắm chặt Đồ Nhã, ở khi Đồ Nhã nhìn qua đây, thấp giọng nói: "Đi mau."
Mấy người coi như đồng bạn là nhận thức nhiều năm, tuy rằng thường xuyên có tranh đấu, nhưng mà lẫn nhau đã hình thành ăn ý, lúc này không nói hai lời, vội vàng theo hắn cùng nhau rời khỏi.
Kinh Tàng tuy rằng bị thương, nhưng mà tốc độ hắn như cũ rất nhanh, thậm chí mang theo một loại bức thiết gần như không thể xem kỹ. Định Ba cùng Đồ Nhã nhận thức hắn lâu như vậy, khi nào gặp qua hắn như thế, trong lòng đều cảm thấy tồn tại có thể đả thương Kinh Tàng, khẳng định là bất thường.
Định Ba tôn giả nghĩ đến xa hơn một ít, có thể ở dưới tình huống bọn họ không thể xem xét, đột nhiên tổn thương đến Kinh Tàng, chẳng lẽ tu vi của đối phương ở phía trên Hóa Thần cảnh? Thậm chí khả năng cảnh giới còn cao hơn Hóa Thần cảnh, đó chẳng phải là...
Định Ba biến sắc, không dám lại nghĩ sâu hơn.
Một lúc lâu sau, bọn họ thối lui đến một chỗ không gian dưới đất do khí nổ va chạm mà thành.
Kinh Tàng như cũ tim đập nhanh không thôi, nhưng mà tốt xấu gì không cảm giác hơi thở người nọ nữa, rốt cục nhẹ nhàng thở ra.
Ba gã yêu tu lưng dựa nham thạch cứng rắn bóng loáng, nhìn trước mặt khí nổ gào thét mà qua, Định Ba mới nhỏ giọng thăm dò: "Kinh Tàng, vừa rồi là người phương nào?"
Kinh Tàng sắc mặt trắng bệch, cười khổ một tiếng: "Ta mặc dù không biết hắn là người phương nào, nhưng..." Nghĩ đến cái gì, kinh sợ trong mắt hắn càng sâu.
Định Ba cùng Đồ Nhã đều nghi hoặc nhìn hắn, cảm thấy Kinh Tàng phản ứng không đúng.
Kinh Tàng cũng không nói nhiều, đầu tiên là lấy ra một viên linh đan uống vào, trị liệu thức hải lúc trước bị linh thức đó đánh cho bị thương, cảm giác được thương thế cực kì tương tự trong thức hải, trong lòng hắn có chút may mắn, vị kia giống như lúc trước, vẫn là hạ thủ lưu tình với hắn, không lập tức giết chết hắn.
Đợi thức hải giảm bớt đau đớn một chút, Kinh Tàng mới nói: "Các ngươi có nhớ rõ mấy ngàn năm trước, ta từng đắc tội một vị tiền bối, bị hắn quăng đến vực ngoại chi cảnh, suýt nữa không còn nửa cái mạng?"
Đồ Nhã cùng Định Ba nghe nói như thế, đầu tiên là sửng sốt, rất nhanh liền phản ứng kịp, sắc mặt hai người đồng thời biến đổi.
Chuyện này bọn họ cũng từng nghe nói qua, nghe nói năm đó Kinh Tàng vừa tấn cấp trở thành tôn giả Hóa Thần cảnh không lâu, tự giữ thực lực, đúng là lúc cuồng vọng tự đại, đúng lúc phát hiện có một vị người tu luyện cao cấp đi qua Thủy Linh Vực, thế nhưng không biết sống chết đi khiêu khích.
Kết quả có thể nghĩ.
Cũng là bởi vì cái đả kích này, Kinh Tàng sau khi thật vất vả từ vực ngoại chi cảnh trở về, liền bắt đầu dốc lòng tu luyện, không chỉ có không hề giống như tên nhóc đầu choáng váng khiêu khích người tu luyện cao cấp khắp nơi, ngược lại bắt đầu làm chuyện tốt, gánh vác sứ mệnh Thiên Hà, trong mấy ngàn năm này, thanh danh cực kì vang dội ở trong người tu luyện Thủy Linh Vực.
Kinh Tàng tự nhiên sẽ không vô duyên vô cớ nhắc lại vị tiền bối đó, trừ phi...
"Chẳng lẽ, vừa rồi đả thương huynh... Chính là vị tiền bối đó?" Đồ Nhã thanh âm khô khốc.
Da mặt Định Ba cũng co quắp, chuyện năm đó hắn cũng có nghe thấy, từng bí mật cùng yêu tu khác cùng nhau phỏng đoán vị người tu luyện giáo huấn Kinh Tàng kia là thần thánh phương nào, bọn họ đoán tu vi này khả năng ở phía trên Thần Hoàng cảnh.
Kinh Tàng vẻ mặt đau kịch liệt gật đầu: "Đúng là hắn, ta có thể nhận ra hơi thở của hắn." Nghĩ đến năm đó mình không biết sống chết đi khiêu khích đối phương, đối phương chỉ là cho hắn một cái giáo huấn thảm thống, không giết chết hắn, coi như là chính mình may mắn.
Định Ba cùng Đồ Nhã hai mặt nhìn nhau, cả mặt kinh hãi, nếu là vị kia, hắn làm sao có thể đột nhiên xuất hiện ở trong này?
"Hắn vì sao lại ở chỗ này?" Đồ Nhã nhịn không được hỏi.
Kinh Tàng hồi tưởng lúc trước phát hiện ánh mắt kỳ quái ở trong mạch quặng linh thạch, trực giác có bất thường. Trong lòng hắn có chút không quá xác định, liền nhỏ giọng nói cùng bọn họ lúc trước phát hiện, cuối cùng nói: "Có lẽ là vì thứ đó mà đến thôi."
[email protected]~dan~lequydon{}:D^d^l^q^d
Định Ba cùng Đồ Nhã vô cùng kinh ngạc.
Định Ba nhịn không được hỏi: "Kinh Tàng đại ca, huynh cảm thấy thứ đó là vật ra sao?"
Kinh Tàng vẻ mặt tiếc nuối nói: "Ta cũng không biết, chẳng qua thứ này nghĩ đến là dựng dục ở trong linh mạch, mặc kệ là cái gì, đều cực kì trân quý." Nếu không cũng sẽ không làm cho người tu luyện Thần Hoàng cảnh tự mình lại đây.
Hai người nghe xong, trong lòng cũng có chút tiếc nuối.
Nếu không có vị kia nhúng tay, có phải thứ dựng dục trong linh mạch là của bọn họ hay không? Thứ có thể dựng dục ở trong linh mạch, đều là thiên tài địa bảo thế gian hiếm thấy, cực hiếm có.
Ba người tuy rằng đáng tiếc, nhưng mà kỹ không bằng người, chỉ có thể than thở một tiếng.
Thứ như thiên tài địa bảo, ai có duyên thì được, phần lớn thời điểm chú ý là cơ duyên cùng thực lực, cho dù nó dựng dục sinh ra là ở giữa sông Thiên Hà, bọn họ cũng không có mặt mày kêu gào là của bọn họ, nếu bọn họ không có thực lực kia, cũng không cách nào có được. Càng không cần phải nói đối phương tìm kiếm sớm hơn bọn họ, thực lực lại cao hơn bọn họ, cho dù không cam lòng thì lại như thế nào?
Ba người rốt cuộc tu luyện năm tháng lâu dài, tâm tình không phải tầm thường, rất nhanh đã dứt bỏ chút tiếc nuối trong lòng, bắt đầu thảo luận chuyện vừa rồi.
"Các người nói xem, khí nổ lòng đất này, có thể có liên quan cùng vị tiền bối đó hay không?" Định Ba suy đoán.
"Ta cũng cảm thấy, khả năng có liên quan cùng thứ kỳ quái trong mạch linh thạch lúc trước." Đồ Nhã nói.
"Có lẽ đều có quan hệ với cả hai đi." Kinh Tàng than thở một tiếng: "Mặc kệ như thế nào, phải nhanh chóng giải quyết những khí nổ này, nếu để cho nó lại tiếp tục nữa, cũng sẽ có điều ảnh hưởng đối với kết giới Thiên Hà."
Mọi người đều biết, dưới Thiên Hà có một Ma môn, Thiên Hà tồn tại, giống như một loại phong ấn, trấn áp đạo Ma môn này, để ngừa ma khí Ma môn ăn mòn linh khí Thủy Linh Vực.
Thiên Hà ở trên Thủy Linh Vực có địa vị cực kỳ quan trọng, không chấp nhận được sơ xuất.
Ba người lại thương lượng tiếp, đều không thể xác định khí nổ tồn tại, hơn nữa biết nơi này khả năng còn có một vị người tu luyện cao cấp Thần Hoàng cảnh ở, càng làm cho bọn họ bó tay bó chân, không thể nào xuống tay.
Bọn họ chỉ hy vọng cường giả Thần Hoàng cảnh này có được thứ đó, liền nahnh chóng rời đi, trăm ngàn lần đừng làm ra yêu thiêu thân gì nữa mới tốt.
Cuối cùng Kinh Tàng cắn chặt răng, nói: "Từ tình huống trước mắt đến xem, vị tiền bối đó hẳn chính là cảnh cáo ta đừng phá phá hỏng việc thôi, có lẽ là sẽ không lưu lại nơi này lâu lắm, không bằng ta tiếp tục tra xét tình huống khí nổ, các người đi lên trước, đi tìm Bạch Chương, cùng nhau phụ trách xem xét kết giới Thiên Hà với hắn, tất nhiên không thể để cho kết giới có điều sơ xuất."
Định Ba cùng Đồ Nhã cảm thấy tạm thời chỉ có thể như thế, nên cũng không dong dài, rất nhanh liền tách ra làm việc.
Sở Chước lo lắng hội ngộ đến mấy vị tôn giả trấn sông đã xuống dưới xem xét Thiên Hà, dọc theo đường đi đều rất cẩn thận, tình nguyện tiêu phí chút công phu để cho Luyện Vân Long Đằng rẽ ngoặt mà đi.
Nhưng may mắn là, thẳng đến khi bọn họ rời khỏi nơi của mạch quặng linh thạch, đi đến một chỗ khí nổ tụ tập, cũng không gặp được tôn giả Hóa Thần cảnh Thiên Hà.
Sở Chước cùng Mặc Sĩ Thiên Kỳ đều thở phào một hơi.
Đồng dạng thở phào còn có rắn nước bị bọn họ kéo xuống nước, cảm thấy mấy gia hỏa này vận khí thật tốt, tôn giả Hóa Thần cảnh đều xuống tra xét, dám làm cho bọn họ sinh sôi mở sai, không bị bắt lại.
Sở Chước thương lượng với Mặc Sĩ Thiên Kỳ kế tiếp phải làm sao bây giờ.
"Đương nhiên là đợi lão đại tới đón chúng ta." Mặc Sĩ Thiên Kỳ không chút do dự nói.
Sở Chước trầm mặc xuống, nói: "Chúng ta có thể cho Tiểu Vân tránh đi khí nổ, đào thông đạo hướng bên cạnh đi lên, tránh đi yêu tu mặt trên, từ một chỗ khác đi ra ngoài."
"Vì sao phải phiền toái như thế?" Mặc Sĩ Thiên Kỳ thốt ra, nói ra lời hoàn toàn là không thèm đắn đo: "Nơi này khí nổ uy lực quá lợi hại, vạn nhất địa phương khác cũng có thì làm sao bây giờ? Sao không đợi lão đại mang bọn ta đi lên, như thế cũng giảm đi rất nhiều phiền toái, không phải sao?"
Sở Chước lại trầm mặc, thở dài ở trong lòng.
Xem ra Phong Chiếu ở trong lòng Mặc Sĩ Thiên Kỳ cùng vài yêu khác, quả thật là một người đáng giá tín nhiệm.
Mặc Sĩ Thiên Kỳ sau khi nói xong, thấy nàng không phản đối nữa, lại bắt đầu vui rạo rực kiểm kê linh thạch kiếm được, rắn nước cùng bé rùa tiến đến bên cạnh hắn, nhìn núi linh thạch sáng lấp lánh, hai mắt đều biến thành linh thạch.
Sở Chước đứng ở trước tổ chim Luyện Vân Long Đằng xây dựng, nhìn chằm chằm khí nổ đang gào thét xoay tròn bên ngoài mà ngẩn người.
Đột nhiên, một bóng dáng xuất hiện từ trong khí nổ, chân đạp khí nổ mà đến, tay áo bay bay. ChieuNinh tại: diendanlequydon.com
Lấy góc độ làm một người đứng xem, cùng góc độ người tham dự là không giống nhau, ít nhất lúc này Sở Chước nhìn đến bóng dáng màu trắng tiêu sái đạp khí nổ mà đến, không thể không thừa nhận, người này cường đại đến làm cho người ta tin phục tự đáy lòng, nhịn không được nghĩ phải tin tưởng hắn, đi theo hắn, chỉ cần có hắn ở, mặc kệ phát sinh chuyện gì, đều không cần lo lắng.
Hắn là lo lắng cùng hậu thuẫn của bọn họ.
Hắn bước qua khí nổ, chớp mắt đã đi đến nơi Luyện Vân Long Đằng sở tại.
"Lão đại!" Mặc Sĩ Thiên Kỳ kinh hỉ kêu một tiếng.
Bé rùa cũng rất vui sướng, rắn nước tò mò đánh giá hắn, đoán lai lịch cùng thân phận người này.
Phong Chiếu giẫm Luyện Vân Long Đằng mà đến, nhìn nhìn bọn họ, phát hiện bọn họ hoàn hảo không tổn hao gì, liền biết bọn họ không gặp được mấy yêu tu Hóa Thần cảnh Thiên Hà.
Hắn lưu lại ở trên người Sở Chước linh thức của mình, chỉ cần nàng gặp phải nguy hiểm, sẽ xé rách không gian đến trước tiên.
"Lão đại, huynh đi đâu?" Mặc Sĩ Thiên Kỳ hưng phấn mà nói: "Lúc trước chúng ta đi đào thật nhiều linh thạch, đều là linh thạch cực phẩm, một khối rất to... Thì ra dưới khí nổ có một mạch quặng linh thạch, huynh có phải cũng đi xuống hay không?"
Phong Chiếu không chút để ý ừ một tiếng, đi đến trước mặt Sở Chước, khóe môi khẽ giương lên, hơi hơi lộ ra ý cười với nàng, gương mặt tuấn mỹ giống như đang sáng lên.
Hắn tựa như một tiểu hài tử, vẻ mặt hưng trí bừng bừng nói: "Sáng quắc, ta đưa nàng một thứ."
Nói xong, không hề do dự, đã lôi kéo tay nàng, kéo nàng vào trong không gian của hắn.
Mặc Sĩ Thiên Kỳ đang lải nhải tự thuật bọn họ đào bao nhiêu linh thạch cực phẩm ở trong mạch quặng linh thạch thiếu chút nữa thì sặc, trơ mắt nhìn bọn họ biến mất vô tung ở trước mặt, ngay cả hơi thở đều không cảm giác được, giống như trong đột nhiên, bọn họ đã biến mất từ trong phiến không gian này.
Mặc Sĩ Thiên Kỳ: "... ..."
Sở Chước căn bản không kịp cự tuyệt, thấy hoa mắt, người đã đi đến tòa cung điện có phần quen thuộc.
Trong không khí tản ra hơi thở thần mộc đặc biệt có, an thần bình tâm.
Sở Chước nhìn thoáng qua trên mặt sàn gỗ thần màu bạch ngọc, ánh mắt từ gốc cây đào ngoài cung điện chuyển qua trên thân nam nhân trước mặt đang triệu hồi cái gì đó.
Khóe môi hắn vẫn giương lên như cũ, thần sắc trên mặt vô cùng vui vẻ, loại vui vẻ này làm cho hắn cả người tựa như đang sáng lên, xinh đẹp đến không tưởng tượng nổi. Một đôi mắt phá lệ có thần, mở trong tay ra, xuất hiện một cái nho nhỏ còn nhỏ hơn bàn tay.
"Nàng xem, đây là linh bảo." Phong Chiếu đưa tên nho nhỏ xanh biển nhu thuận đứng ở trong lòng bàn tay hắn tới trước mặt nàng.
Sở Chước cúi đầu nhìn này linh bảo, phát hiện nó giống một thạch hoa quả thủy lam hình người nho nhỏ, làn da đều là thủy lam, ngũ quan khéo léo, màu mắt hơi sâu chút, giống hai hạt ngọc bích được khảm ở trên mặt, phá lệ linh động tinh thuần, đang dùng một loại thần sắc tò mò đánh giá nàng.
Nó hẳn là đã bị Phong Chiếu thuần phục, không có ý tứ chạy trốn, ngoan ngoãn khéo khéo đứng ở trên lòng bàn tay hắn, một cái tay vừa ngắn lại mềm cẩn thận vịn ngón tay Phong Chiếu.
Thật đáng yêu.
Sở Chước cho dù không có tâm thiếu nữ gì, lúc này cũng hiểu được con linh bảo màu thủy lam này rất đáng yêu.
Phong Chiếu thấy nàng thích, thần sắc trên mặt càng thêm vui mừng, chuyển chuyển nó đi phía trước: "Tặng cho nàng."
Sở Chước: "Hả?"
Phong Chiếu đặt linh bảo trên tay nàng, lại cười nói: "Vật nhỏ này rất giảo hoạt, tìm ta tốn rất nhiều ngày mới bắt được. Hiện tại nó là của nàng, có nó, về sau nàng sẽ có rất nhiều linh thạch."
Nhưng mà đó phải đợi thật lâu về sau, cho dù có linh bảo, mạch linh thạch muốn hình thành cũng phải tốn một đoạn năm tháng rất dài.
Sở Chước không biết phải nói cái gì, lúc trước nàng đoán hắn đột nhiên rời khỏi, khẳng định là phát hiện nơi này có một cái linh bảo, muốn đi bắt giữ nó. Không nghĩ tới dụng ý hắn bắt giữ, cũng là muốn tặng cho nàng.
Linh bảo sinh sau khi ra linh trí, cực kì xảo quyệt, ngay cả người tu luyện Thần Hoàng cảnh đều phải tốn thời gian nhiều như vậy để chặn nó, có thể thấy được nó có bao nhiêu khó bắt giữ. Mà chỗ tốt nó tồn tại đối với một gia tộc hoặc thế lực tông môn là rất rõ ràng, lúc trước nàng còn tưởng rằng hắn là muốn bắt giữ nó, sau đó thả tới Bạch Ly Sơn nuôi dưỡng.
"Ta, ta không cần." Sở Chước hiếm khi có chút luống cuống, theo bản năng liền cự tuyệt. ChieuNinh:{\|}
[email protected]#$ &^* @lequydonD^d^l^q^d
Phong Chiếu nhất thời cứng đờ ý cười trên mặt, chậm rãi thu liễm đi.
Mặt không có nụ cười, trùng khớp với hình tượng vị Bạch Ly Vực Chủ cường đại đáng sợ trong trí nhớ đời trước, làm cho nàng theo bản năng ngừng thở.
Sở Chước da đầu run lên, có một loại ảo giác giống như cô phụ hảo ý của hắn, cũng không muốn làm cương cứng quan hệ cùng hắn, vội vàng giải thích: "Ta không có địa bàn, cũng không có không gian giới tử có thể dưỡng linh bảo, cho ta vô dụng, không bằng đặt tới trong không gian của huynh, hoặc là đặt tới Bạch Ly Sơn cũng được."
Thần sắc trên mặt hắn dịu đi rất nhiều, giọng điệu không sao cả nói: "Bạch Ly Sơn bên kia nếu muốn, Trường Thừa bọn họ sẽ đi tìm, thứ này là ta tặng cho nàng, chính là của nàng."
Tỏ vẻ lễ vật tặng đi sẽ không sẽ thu hồi.
Sở Chước áp lực rất lớn, lễ vật này thật sự là rất quý trọng, nàng lui mà tiếp theo nói: "Không bằng trước dưỡng ở trong không gian của huynh đi."
Phong Chiếu nghĩ nghĩ, cảm thấy như vậy cũng tốt, nói: "Được, đợi ngày nào đó nàng xem trúng vực nào làm địa bàn rồi, nàng nói cho ta biết một tiếng, đến lúc đó thì thả nó tới trong địa bàn của nàng dưỡng, nàng rất nhanh sẽ có một cái mạch quặng linh thạch."
Sở Chước giật giật khóe miệng, chẳng lẽ nàng ở trong mắt hắn, chính là cái loại hình tượng chết cũng muốn linh thạch? Bao lâu nay nàng cho hắn là loại hình tượng này?
Linh bảo một đôi mắt nhìn nhìn bọn họ, đối với hành vi bọn họ coi mình làm lễ vật nhường tới nhường lui cảm giác rất nhàm chán, nhịn không được vươn hai tay ra ôm lấy đầu ngón tay Sở Chước, nhe răng trợn mắt với Phong Chiếu, giống như đang báo thù hắn bắt giữ mình đến nơi này.
Phong Chiếu bắn ngón tay ra, sinh sôi bắn nó khỏi trong lòng bàn tay Sở Chước.
Linh bảo một đường bay nhanh, bùm một tiếng rơi xuống trong linh tuyền ngoài cung điện ngoại cách đó không xa, rất nhanh liền biến mất không thấy.
Sở Chước dò linh thức qua, phát hiện con linh bảo đó tiến vào nước linh tuyền, thì rất dương dương đắc ý, ở trong nước bơi qua bơi lại, lập tức liền chìm vào bên trong đáy nước, dần dần hòa thành một thể cùng hoàn cảnh chung quanh, rốt cuộc nhìn không tới bóng dáng của nó.
Thấy một màn như vậy, nàng có chút hiểu rõ vì sao người tu luyện ít có thể bắt giữ được linh bảo, lấy nó loại công phu có thể hòa thành một thể cùng hoàn cảnh này, quả thật khó bắt giữ.
Vì thế nàng nhịn không được hỏi: "Lúc trước huynh tóm nó, tốn không ít công phu đi?"
Phong Chiếu nghiêng đầu liếc nhìn nàng một cái, đột nhiên kéo tay nàng, cùng nhau đi ra cung điện, thả nhẹ thanh âm nói: "Đúng vậy, nhưng mà vì tặng cho nàng, tốn bao nhiêu công phu đều là đáng giá."
Bất ngờ không kịp phòng bị bị hắn lời ngon tiếng ngọt dán đầy mặt Sở Chước: "... ..."
Hết chương 375.