Editor: ChieuNinh_dd.LQD
Đại Hoang giới tổng cộng mười tám vực.
Đây cũng không phải là chính xác, Đại Hoang giới chỉ có mười tám vực, mà là mười tám vực này là nơi thích hợp nhất cho người tu luyện sinh sống sinh tồn tu luyện. Ngoài mười tám vực, còn có vô số khu vực lớn nhỏ bất đồng, chỉ là những trong khu vực đó có bình phong không gian tương đối kiên cố ngăn cách, người phàm không thể xuyên qua dễ dàng, mà nguy hiểm đếm không hết, ít có người tu luyện đi lại, mới sẽ truyền lưu ra cách nói Đại Hoang mười tám vực.
Nếu như ngày nào đó, có người tu luyện thực lực cường hãn có thể lại mở tích một vực, rất nhanh sẽ biến thành Đại Hoang mười chín vực.
Trong Đại Hoang mười tám vực, chỉ có mười vị vực chủ, tám vực còn lại đều bởi vì đủ loại duyên cớ, tình thế hỗn loạn, đổi vực chủ thường xuyên tự nhiên giống như người phàm uống nước, thế cho nên không được mười vực chủ khác thừa nhận.
Chỉ có được vực chủ khác thừa nhận, mới làm được nổi đứng đầu một vực.
Bạch Ly Vực là nơi nổi danh hung tàn trên Đại Hoang giới.
Khi xuyên chiến hạm xuyên qua vết nứt không gian, xuất hiện ở Bạch Ly Vực, rất xa, Sở Chước liền thấy được chỗ trung tâm đại lục phảng phất như trụ chọc trời nối liền trời đất.
Đó là Bạch Ly Sơn.
Tồn tại hung danh hiển hách trên Đại Hoang giới, đồng thời cũng là thánh địa phần đông mãnh thú hướng tới.
Xuyên chiến hạm giống như sao băng loại xẹt qua thiên không, bay về Bạch Ly Sơn.
Càng tiếp cận Bạch Ly Sơn, thần sắc Sở Chước càng lạnh tĩnh, người không biết còn tưởng rằng nàng rất bình tĩnh, cho dù đi đến thánh địa Bạch Ly Sơn trong mắt người đời, vẫn có thể trấn định được. Chỉ có Phong Chiếu quen thuộc nàng lại biết, nàng đây là khẩn trương, càng khẩn trương, nàng càng bình tĩnh, cho người ta một cảm giác rất tin cậy.
Bích Tầm Châu và Mặc Sĩ Thiên Kỳ bọn họ sẽ kính trọng Sở Chước như vậy, chính là vì như thế.
Phong Chiếu ngồi xổm ở bả vai nàng, dùng cái đuôi vòng vòng cổ nàng, không dám dùng sức.
Sở Chước thở sâu, trong lòng nàng quả thật có chút khẩn trương, đời trước tưởng Bạch Ly Vực Chủ không có hảo ý với nàng, đối với Bạch Ly Sơn cũng rất kháng cự, hơn nữa các loại đồn đại ở bên ngoài, Bạch Ly Sơn ở trong lòng nàng đó là một nơi nguy hiểm.
Nhưng mà đời này, nghĩ đến Bích Tầm Châu bọn họ đợi nàng ở Bạch Ly Sơn, A Chiếu cũng vẫn luôn hy vọng nàng đi Bạch Ly Sơn, tâm tình kích động lại khẩn trương.
【Đợi lát nữa đến Bạch Ly Sơn, nàng có thể đi trước tìm bọn lão nhị.】 Phong Chiếu nói với nàng.
Sở Chước ứng một tiếng, ôm nó từ bả vai đến trong lòng, ôn nhu chải vuốt lông trên lưng cho hắn. Động tác này không khác gì dĩ vãng, nàng lực đạo vừa phải, mỗi lần đều sẽ làm cho hắn lộ ra thần sắc thoải mái, hận không thể lật bụng cho nàng tiếp tục sờ.
Sở Chước cũng không biết mình vì sao quỷ mê tâm hồn như thế, biết rõ đây cũng không phải một con thú đơn thuần, nhưng cứ nhìn đến tiểu yêu thú lộ ra bộ dạng thoải mái, nàng liền nhịn không được muốn sủng hắn.
Hận không thể hắn vĩnh viễn không cần hóa thành hình người mới tốt.
Không hóa thành hình người, nàng sẽ không cần đối mặt hắn mà xấu hổ.
Xuyên chiến hạm rất nhanh đã xuyên qua kết giới Bạch Ly Sơn, tiến vào Bạch Ly Sơn.
Nhìn Bạch Ly Sơn khoảng cách gần, làm cho người ta cảm giác càng rung động, cũng càng kính sợ, tuy rằng biết nó cũng không phải là thật sự là trụ chọc trời nối liền trời đất, nhưng chỉ cần là người chiêm ngưỡng qua nó, lại nguyện ý tin tưởng nó quả thật là trụ cột toàn bộ Đại Hoang.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao người đời coi nó là thánh địa.
Khi xuyên chiến hạm xuất hiện ở Bạch Ly Vực, Bạch Ly Sơn bên này nhận được tin tức. ChieuNinh^%#@!$ &*([])_ lequydonD^d^l^q^d
Cho nên đợi khi xuyên chiến hạm đến chân Bạch Ly Sơn, trên quảng trường một chỗ dưới chân Bạch Ly Sơn dùng thần mộc trải thành, đã chật ních chi chi chít chít người tu luyện, trừ cái đó ra, trên cây chung quanh, trụ trên quảng trường, dừng lại rất nhiều cầm thú chưa biến hóa, chúng nó líu ríu ở bên kia thảo luận việc vực chủ trở về.
Bích Tầm Châu nhận được tin tức cũng mang theo Huyền Ảnh cùng Huyễn Ngu chen chúc ở trong đám người.
Nhìn thịnh cảnh này, giống như toàn bộ người tu luyện Bạch Ly Sơn đều bước ra, lại nhận thức được thực lực Bạch Ly Sơn cường hãn, chẳng trách lão đại bọn họ mặc kệ ở nơi nào, đều là dáng vẻ ngưu bức hò hét, cái này không chỉ có là vì thực lực bản thân hắn, còn có thế lực sau lưng.
Huyền Ngu nhát gan, đều có chút khiếp đảm với người tu luyện cùng thú loại chung quanh, một tấc cũng không rời theo Bích Tầm Châu cùng Huyền Ảnh.
"Tầm Châu ca, chủ nhân cũng sẽ trở lại sao?" Huyễn Ngu nhỏ giọng hỏi.
Bích Tầm Châu thần sắc thanh lãnh: "Không biết." Vừa mới nói xong, hắn cảm giác được cái gì, hai mắt lướt qua tia sáng kỳ dị, nói: "Chủ nhân đang tới đây."
Huyền Ảnh cùng Huyễn Ngu cũng cảm giác được lực khế ước cùng Sở Chước, càng ngày càng rõ ràng, đều nhịn không được lộ ra thần sắc kinh hỉ.
Xuyên chiến hạm dừng lại, đám người Trường Thừa đều từ xuyên chiến hạm nhảy xuống.
Nhóm thú Bạch Ly Sơn tiến đến nghênh đón không gặp được lão đại căn bản cũng không thèm để ý, bọn họ đều quen lão đại chưa bao giờ lộ diện, đều cười hì hì vấn an cùng đám người Trường Thừa. Đợi khi nhìn thấy Sở Chước, mọi người chỉnh tề đồng loạt nhìn qua, giống như cực kì kinh dị, Trường Thừa đại nhân thế nào dẫn theo một nhân tu về Bạch Ly Sơn.
Bạch Ly Sơn chưa từng có nhân tu nghỉ chân, lần trước lão đại mang về hai yêu tu cùng một nhân tu, nghe nói nhân tu nọ là luyện đan sư trọng thương, nên quay trở lại bị đưa đến linh tủy tuyền vạn năm, bọn họ vô duyên gặp được, cảm giác cũng không khắc sâu.
Không giống lần này, nhân tu này chính là đi theo Trường Thừa đại nhân cùng nhau trở về.
Mọi người cùng thú đều nhịn không được tò mò nhìn qua.
Sở Chước thần sắc không thay đổi, hờ hững theo ở phía sau Trường Thừa bọn họ.
Chỉ là nàng có thể trấn được, Phong Chiếu lại mất hứng, một đứa hai đứa canh giữ tại chỗ này làm cái gì?
Không đợi Trường Thừa đuổi người, hắn đã từ trên vai Sở Chước nhảy xuống, không chờ những người tu luyện Bạch Ly Sơn đó nhận thấy được phát sinh chuyện gì, thế giới đã bao phủ ở trong một mảnh bóng đêm.
Vốn nhìn đến Sở Chước, đám người Bích Tầm Châu đang cao hứng mà chuẩn bị chen chúc tới nháy mắt mê mang luôn.
Tiếp theo chợt nghe được trong bóng đêm vang lên tiếng thét chói tai liên tiếp, đợi hắc ám biến mất, khi thế giới một lần nữa khôi phục sáng rỡ, quảng trường vốn bị chen chúc đến tràn đầy đã rỗng tuếch, ngay cả đám người Trường Thừa cũng không ở, chỉ có Sở Chước đứng ở nơi đó, cùng với một nam tử áo trắng bên người Sở Chước.
Bích Tầm Châu và đám yêu càng mộng.
Huyễn Ngu cùng Huyền Ảnh mở to hai mắt nhìn nam nhân áo trắng.
Phong Chiếu liếc mắt ngang bọn họ một cái, giọng điệu là đã từng kiêu ngạo: "Nhìn cái gì? Không biết ai à?"
Huyền Ảnh là đứa nhỏ hàm hậu thành thật sững sờ nói: "Thì ra là lão đại, lão đại huynh biến thành bộ dáng này, chúng ta lần đầu tiên gặp, đương nhiên không biết."
Huyễn Ngu âm thầm gật đầu, lần trước bọn họ được Kim Ô mang đi đỉnh núi Bạch Ly Sơn, chung quanh một mảnh hắc ám, căn bản không thể thấy rõ chân diện mục của lão đại, nay mới biết được, lão đại lớn lên là bộ dáng này.
Nghe nói càng là thần thú huyết mạch cao quý, bộ dạng sau biến hóa càng xinh đẹp, lão đại bọn họ quả thật đẹp nhất từng thấy.
Tuy nói không có mỹ mạo kinh người như Bích Tầm Châu, nhưng Bích Tầm Châu là nam sinh nữ tướng, còn lão đại lại là giống đực tuấn mỹ, hai người không thể so sánh, lại nói tiếp vẫn là Bích Tầm Châu cổ quái một chút, rõ ràng là một yêu tu giống đực, cố tình bộ dạng còn mỹ mạo hơn giống cái, cũng kỳ quái giống như Hỏa Lân.
Bích Tầm Châu nhìn đến bộ dạng hình người của Phong Chiếu cũng có chút ngoài ý muốn, trong khoảng thời gian này ở Bạch Ly Sơn, hắn cũng không ít từ chỗ người tu luyện Bạch Ly Sơn nghe nói công tích vĩ đại của lão đại, cũng biết trên Bạch Ly Sơn này, thú có thể nhìn thấy được gương mặt chân thật của lão đại căn bản không có mấy con, tựa như lần trước, rõ ràng bọn họ đi qua gặp hắn, hắn cũng không cho phép bọn họ nhìn đến chân diện mục của hắn.
Bích Tầm Châu lập tức ý thức được, Phong Chiếu đây là vì Sở Chước, mới có thể phá lệ khoan dung với bọn họ.
Hắn nhịn không được nhìn lại Sở Chước, thấy nàng trừ bỏ thần sắc kích động bởi vì nhìn thấy bọn họ, thì nhìn không ra ý tưởng khác, trong lòng không hiểu sao có chút lo lắng.
Xác nhận là Phong Chiếu, Bích Tầm Châu cùng Huyễn Ngu bọn họ vội đi tới chào hỏi, phá lệ nhu thuận: "Lão đại, chủ nhân!"
Sở Chước thấy bọn họ đều khỏe mạnh, rất vui mừng.
Huyễn Ngu lôi kéo tay Sở Chước, ánh mắt vọt lên nước mắt, nghẹn ngào nói: "Chủ nhân vẫn luôn không có tin tức, không biết phát sinh chuyện gì, bọn muội đều lo lắng gần chết. May mắn lão đại mang chủ nhân về đến..." Nói xong, có chút sợ hãi liếc mắt nhìn Phong Chiếu một cái.
Sở Chước biết nàng nhát gan thích khóc, cười nói: "Không phải ta đang khỏe mạnh đây sao? Đừng khóc. Đúng rồi, A Kỳ cùng Hỏa Lân đâu? A Kỳ hiện tại thế nào?"
"A Kỳ ca bị thương rất nặng, còn ngâm mình ở trong linh tủy tuyền vạn năm, Hỏa Lân tỷ đang bên cạnh huynh ấy."
Nghe xong, Sở Chước liền muốn đi thăm bọn hắn.
Nhưng mà nàng vừa bước chân, nhịn không được liếc mắt nhìn Phong Chiếu một cái, đối với hình người của hắn, nhất thời lại không biết nói cái gì.
Phong Chiếu làm sao không biết nàng lo lắng nhóm người này, lúc này vẻ mặt ôn hoà nói: "Nàng hãy đi trước nhìn hắn, đợi lát nữa ta lại đi tìm mọi người."
Sở Chước tưởng hắn vừa trở lại Bạch Ly Vực, còn có chuyện gì, tự nhiên sẽ không phiền toái hắn, mỉm cười đáp ứng một tiếng, liền để cho Bích Tầm Châu bọn họ dẫn đường.
Phong Chiếu thấy nàng đáp ứng được rõ ràng, trong lòng lại có chút thất vọng, nhịn không được liếc mắt nhìn Bích Tầm Châu một cái.
Bích Tầm Châu tiếp nhận ánh mắt của hắn, trong lòng có chút bất đắc dĩ lại có chút đau đầu, trực giác giữa hai người này khẳng định là có chuyện gì phát sinh, vừa tưởng sâu chút, đại khái cũng hiểu rõ là chuyện gì, càng đau đầu.
Cho dù là lại đau đầu, chuyện lão đại giao phó, hắn cũng phải tận tâm hết sức hoàn thành, chẳng lẽ thực sự để cho lão đại đến lúc đó đi hủy thiên diệt địa hay sao?
Đừng nói, gần đây nghe nhiều lắm về sự tích hắn làm trời làm làm đất ở Đại Hoang, Bích Tầm Châu càng thêm xác thực định vị này chính là một hung tàn.
Phong Chiếu rời khỏi, Bích Tầm Châu cũng mang theo Sở Chước đi linh tủy tuyền vạn năm. Dien*dan*le*quy*don ChieuNinh}{|)&@#@
Không có Phong Chiếu ở, Huyễn Ngu lập tức đụng đến bên người Sở Chước, lôi kéo tay nàng, nũng nịu bộc lộ tình cảm ly biệt, nếu không sợ Phong Chiếu đi mà quay lại, nó đều nhịn không được mà biến mình thành Huyễn hồ ly mười đuôi, để cho chủ nhân vui vẻ mà ôm nó một cái.
Trên đường, Sở Chước cũng nhân cơ hội hỏi qua hết bọn hắn chuyện đi đến Đại Hoang giới.
Bích Tầm Châu nói: "Khi xuyên chiến hạm gặp chuyện không may, cô và A Kỳ bị thương nặng nhất, lão đại quyết định mau chóng đưa mọi người đến Đại Hoang giới, nào biết mắt thấy liền sắp đến Đại Hoang giới, ở trong thông đạo không gian gặp phải hai người tu luyện đang đánh nhau, thực lực của bọn họ cực cao, ta cũng nhìn không ra là bao nhiêu. Lão đại cố kỵ các người bị thương, nghĩ muốn nhanh chóng rời khỏi, nào biết một người tu luyện trong đó phát hiện chúng ta, thế nhưng họa thủy đông dẫn, cuốn chúng ta vào trong chiến trường..."
Sở Chước nghe đến đó, rốt cục hiểu rõ ngoài ý muốn lúc ấy theo như lời Phong Chiếu là cái gì.
Hắn xưa nay tâm cao khí ngạo, lại bởi vì lực lượng bị áp chế, vừa phải bận tâm bọn họ bị thương, cho nên bị người chui chỗ trống, dẫn tới bọn họ thất lạc ở trong thông đạo không gian, chẳng phải là tức giận đến quá mức, mất hết mặt mũi, chẳng trách lúc ấy không quá muốn nói cho nàng phát sinh chuyện gì.
Mà người tu luyện có thể chiến đấu ở thông đạo không gian lại không lo lắng gặp phải không gian loạn lưu, tu vi khẳng định là cực kì lợi hại, lúc ấy Phong Chiếu không muốn ngay mặt chống lại cùng bọn họ cũng là chuyện có thể hiểu. Nào biết lần đầu tiên cuộc đời đại gia hắn thoái nhượng, lại đưa tới kết quả như vậy, nói vậy trong khoảng thời gian này, trong lòng hắn khẳng định là tích một bụng hỏa.
Sở Chước nhịn không được hỏi: "Gần đây Đại Hoang giới có phát sinh chuyện đại sự gì không?"
Bích Tầm Châu giận dữ nói: "Chúng ta bị lão đại đưa đến Bạch Ly Sơn rồi, thì vẫn luôn thủ tại chỗ này chờ mọi người, chưa từng rời khỏi qua, cũng không rõ ràng lắm bên ngoài như thế nào."
Khi ngoài ý muốn phát sinh, tất cả mọi người thất lạc, Bích Tầm Châu, Hỏa Lân, Mặc Sĩ Thiên Kỳ vừa mới cùng một chỗ, Sở Chước, Huyễn Ngu, Huyền Ảnh cùng Huyền Uyên không biết tung tích. Sau đó Phong Chiếu rất nhanh tìm được bọn họ, đưa bọn họ đến Bạch Ly Sơn, tiếp theo phái ra người tu luyện Bạch Ly Sơn đi tìm Sở Chước bọn họ.
Huyễn Ngu cùng Huyền Ảnh tìm được rất nhanh, Sở Chước cùng Huyền Uyên nhưng lại không có tin tức.
Trong khoảng thời gian này, Bích Tầm Châu không phải không nghĩ tới đi tìm bọn họ, chỉ là hắn đối với Đại Hoang giới cũng không quen thuộc, người tu luyện Bạch Ly Sơn đã xuất động, so với hắn càng thích hợp đi tìm người. Hơn nữa Bạch Ly Sơn có cấm chế, không cho phép tùy ý ra vào, hắn cũng không có biện pháp rời khỏi, đành phải ngồi tại Bạch Ly Sơn chờ đợi tin tức.
Cái này cũng làm cho hắn ngăn cách cùng với ngoại giới, tự nhiên không thể tìm hiểu được tin tức gì.
Sở Chước nghe đến đó, trong lòng có chút ảm đạm, cũng không biết Huyền Uyên nay ở nơi nào.
Huyễn Ngu thấy nàng lo lắng, vội hỏi: "Chủ nhân, người không cần lo lắng, mai rùa của Huyền Uyên thực cứng, không có việc gì đâu."
Sở Chước nghe thế cảm thấy rất có hương vị an ủi của Phong Chiếu, nhất thời dở khóc dở cười, càng dở khóc dở cười là, ngay cả Huyền Ảnh cũng cho rằng như vậy. Chỉ có Bích Tầm Châu, hắn là mệnh trời sinh thích quan tâm, cho dù mai rùa Huyền Uyên thực cứng, cũng lo lắng nó tuổi nhỏ, tu vi thấp, bị thua thiệt ở nơi nào cũng không biết, thật làm cho người ta đau lòng.
Nói xong, rất nhanh liền đến linh tủy tuyền vạn năm.
Linh tủy tuyền vạn năm ở một chỗ bí địa dưới chân Bạch Ly Sơn, tuy nói linh tủy tuyền vạn năm ở bên ngoài rất trân quý, nhưng đối với người tu luyện Bạch Ly Sơn mà nói, không tính là cái gì, bọn họ có thể tùy tiện đi vào. Bởi vì Mặc Sĩ Thiên Kỳ bị thương, Phong Chiếu chỉ rõ muốn đưa người lại đây, Kim Ô liền thông minh không để người khác tới quấy rầy, khiến cho vùng này rất u tĩnh.
Mặc Sĩ Thiên Kỳ giống như dĩ vãng, mệt mỏi ngâm mình ở trong linh tuyền tủy vạn năm, đột nhiên cảm giác được động tĩnh chung quanh, còn tưởng rằng Hỏa Lân lại tới ầm ỹ hắn, không kiên nhẫn mở mắt, nào biết lại nhìn thấy khuôn mặt tươi cười trong veo của Sở Chước.
"Sở tỷ!" Hắn kinh hỉ đến mạnh mẽ đứng lên, liền muốn bò ra từ trong linh tủy tuyền. [email protected]~dan~lequydon{}:D^d^l^q^d
"Ai, huynh không thể đứng dậy." Hỏa Lân vội vàng nói.
Sở Chước cũng vội vàng đè hắn lại, ánh mắt rơi xuống làn da lộ ở bên ngoài y phục của hắn, nhìn đến đó làn da bị nẻ giống vỏ cây, nhịn không được có chút khổ sở.
Nàng cùng Mặc Sĩ Thiên Kỳ là nhân tu, cường độ thân thể so ra kém yêu thú, cho nên lúc ấy ở khi gặp phải nguy hiểm, cho dù có Phong Chiếu che chở, bọn họ vẫn bị thương rất nặng. Nàng tu vi cao hơn, chịu tội không lớn như hắn, nghe nói hắn ngâm ở trong này cũng đã một năm, còn chưa hoàn toàn khỏe hẳn.
Hốc mắt Sở Chước đỏ lên, hỏi: "A Kỳ, huynh thế nào?"
Mặc Sĩ Thiên Kỳ thấy nàng bộ dáng này, có khổ lớn hơn nữa cũng khó mà nói.
Kỳ thực hắn đời này chưa từng chịu khổ qua như vậy, lúc ấy đều tưởng mình muốn chết, thẳng đến tỉnh lại rồi, phát hiện Hỏa Lân canh giữ ở bên suối, mới biết được mình đại nạn không chết. Chỉ là ngâm linh tủy tuyền cũng không phải là chuyện thoải mái, mỗi ngày mỗi đêm có thể cảm giác được cơ bắp giống như đang sinh trưởng, phải thừa nhận ngứa ngáy rối loạn như vạn kiến cắn tim, nếu không phải Hỏa Lân thường xuyên chọc hắn tức giận, dời đi lực chú ý của hắn, hắn cũng không biết sống tiếp như thế nào.
Hiện nay thấy Sở Chước khổ sở, hắn làm một nam tử hán, tự nhiên không thể kể khổ cùng nàng, lập tức dùng một loại thần sắc không thèm để ý nói: "Ta không có gì, nghe nói lại ngâm thêm một tháng là có thể tốt lắm, cô không cần lo lắng cho ta. Nhưng thật ra Sở tỷ cô và Huyền Uyên thế nào? Tìm được Huyền Uyên chưa?"
Sở Chước có chút ảm đạm lắc đầu.
Mặc Sĩ Thiên Kỳ tức giận nói: "Đều là hai người tu luyện đó làm hại, nếu không phải bọn họ chiến đấu ở thông đạo không gian, còn ảnh hưởng đến chúng ta, chúng ta làm sao có thể thất lạc? Nghe nói A Chiếu lão đại đã xuất quan, lại cũng đã biến hóa, để cho A Chiếu lão đại đi thu thập bọn họ!"
Sở Chước buồn cười nói: "Huynh yên tâm, ăn mệt lớn như vậy, hắn cũng sẽ không dễ dàng buông tha."
Mặc Sĩ Thiên Kỳ thế này mới hết giận gật đầu.
Sở Chước lại hàn huyên một lát với hắn, phát hiện ánh mắt hắn sơ lãng đại khí, tươi cười sạch sẽ sáng lạn, tuy rằng ngẫu nhiên bởi vì thân thể khó chịu mà nhăn mặt, nhưng cũng không quá mức âm u, giống như là Mặc Sĩ Thiên Kỳ lúc mới gặp kia lại đã trở lại.
Sở Chước có chút ngạc nhiên, chẳng lẽ chịu một lần trọng thương, làm cho hắn rốt cục thoát khỏi huyễn tâm kính ảnh hưởng?
Hết chương 355.