Editor: ChieuNinh_dd.LQD
Bốn mắt nhìn nhau, trong lúc nhất thời, hai người đều có chút mộng.
Mặt Phong Chiếu chậm rãi đỏ lên.
Hắn không biết Sở Chước thế nhưng lại hôn hắn, trước kia nàng hôn hắn là vì mình ở trong lòng nàng, là một tiểu yêu thú chưa có biến hóa, nhưng hiện tại nàng đã biết hắn kỳ thực không phải, hắn đã biến hóa trưởng thành, nàng còn hôn hắn.
Chẳng lẽ, nàng đối với hắn là... . . .
Cảm giác được trọng lượng trên người, cuộc đời lần đầu tiên, Sở Chước không biết nên phản ứng như thế nào, chỉ có thể trừng mắt to, sững sờ nhìn mỹ nam tử áp ở trên người, đợi khi nàng ngẩn người xong, sắc mặt hơi đổi.
Nàng hoàn toàn quên tiểu yêu thú manh manh kỳ thực không phải con tiểu yêu thú.
Ngay tại khi da đầu nàng run lên, không biết như thế nào cho phải, đột nhiên thấy Phong Chiếu biến sắc, không chờ nàng phản ứng, hắn nhảy lên, hai mắt sắc bén nhìn về phía hư không, cả người khí thế sắc bén mà gay gắt, tựa như một mãnh thú bị khiêu khích, đè nén khí thế tức giận.
Sở Chước bị khí thế của hắn sợ hãi, lập tức ý thức được có chuyện gì phát sinh, đứng lên theo, hỏi: "Làm sao vậy?"
Phong Chiếu quay đầu nhìn nàng, tu mi tuấn mục, ngọc diện lãnh khốc, khi nhìn thấy Sở Chước thì trong lòng lại nhảy dựng, hắn đưa tay qua, kéo nàng từ trên giường, nói: "Đừng rời khỏi bên cạnh ta."
Sở Chước không biết phát sinh chuyện gì, nhưng trong lòng đối với hắn cũng cực kì tín nhiệm, lập tức gật đầu.
Phong Chiếu lôi kéo tay nàng ra ngoài.
Thẳng đến khi ra ngoài, Sở Chước mới biết được phát sinh chuyện gì, kinh ngạc nhìn mặt biển cách đó không xa, phát hiện biển thời gian lúc này, đã bị nhồi mị quỷ không đếm được.
Sắc mặt nàng hơi đổi, cả người buộc chặt.
Đám mị quỷ này không hề giống dĩ vãng, khi xuất hiện lúc nào cũng là cùng với tiếng ca thanh linh phiêu miểu, cùng với sương mù dày đặc.
Chúng nó là lặng yên không một tiếng động mà đến, thế nhưng không người nào phát hiện, thẳng đến chúng nó đã bao vây chung quanh hải vực, mới lộ ra manh mối.
Mị quỷ ẩn núp ở trong nước biển bình tĩnh, cách một tầng nước biển bình tĩnh, dùng một loại ánh mắt cảu con người nhìn thuyền chằm chằm. Một màn khác thường này, tự nhiên khiến lòng người bất an, trực giác chỉ sợ đám mị quỷ ý đồ xấu xa.
Trường Thừa đứng ở đầu thuyền, tay áo cùng tóc dài trên người không gió mà bay.
Hắn cầm thiên thần trượng trong tay, khuôn mặt căng thẳng, tuy rằng không thay đổi bản sắc bừa bãi, nhưng chỉ cần nhìnm đến người của hắn, đều có thể phát hiện hắn lúc này căng thẳng.
Đám người Kim Ô cùng Chu Yếm cũng là dáng vẻ cảnh giác, chuẩn bị chiến đấu bất kì lúc nào.
Sở Chước bị loại khẩn trương không khí này lây nhiễm, càng th6em cảm thấy mị quỷ cử chỉ dị thường, chỉ sợ không chỉ đơn giản là công đánh người tu luyện.
Nàng nhịn không được suy đoán, có phải mị quỷ rốt cục nhịn không được, muốn ra tay với nàng hay không.
Sở Chước theo bản năng cắn chặt răng, thần kinh căng đến giống như một cung tên sắp sửa rời cung, giống như ngay sau đó, không phải chuyển động rời cung, mà chính là sụp đổ.
Phong Chiếu nhìn chằm chằm biển thời gian phía dưới, đột nhiên cảm giác được nàng khác thường, quay đầu nhìn qua, phát hiện quai hàm nàng căng cứng, hai mắt trừng lớn, lộ ra con ngươi như được khảm bạch ngọc màu đen vừa to lại đen, cả người đã đạt tới một loại trạng thái cực độ căng thẳng.
Trong lòng hắn mềm nhũn, nhịn không được thò cánh tay ôm nàng đến trong lòng, nhỏ giọng nói: "Không có việc gì, có ta ở đây!"
Sở Chước đờ đẫn một lát, mới ý thức được phát sinh chuyện gì, theo bản năng ngẩng mặt lên, chỉ là làm sao trốn được, người vẫn an ổn mà chôn ở trong lòng hắn, trong hơi thở là hương vị thần mộc.
Nàng nghĩ đến thần mộc màu bạch ngọc được khảm trên mặt sàn ở gian phòng cung điện trong không gian Phong Chiếu, hơi thở trên người hắn cùng hơi thở thần mộc đó rất tương tự, nháy mắt trong đầu liền hiện lên một hình ảnh: Một tiểu thần thú lăn qua lăn lại ở trên mặt sàn, thỉnh thoảng lộ ra cái bụng mềm mại, ngẫu nhiên dùng móng vuốt cào mặt sàn vài cái, mới có thể lây dính một thân hơi thở thần mộc. Dien*dan*le*quy*don ChieuNinh}{|)&@#@
Thần kinh căng thẳng của nàng dần dần thả lỏng.
Mặc kệ mị quỷ này là vì sao mà đến, có hắn ở đây, không có việc gì.
Chỉ cần nghĩ đến hắn là A Chiếu, trong lòng nàng lúc nào cũng tin tưởng hắn như vậy.
Sau một lúc lâu, nàng nhỏ giọng nói: "Cảm ơn, ta tốt hơn nhiều."
Phong Chiếu không quá tin tưởng, vừa rồi tình huống đó của nàng, làm cho hắn kinh hãi, chỉ là lúc này cũng không phải thời điểm tìm tòi nghiên cứu, hắn lại nhẹ nhàng mà ôm lấy nàng, vuốt ve ở trên lưng nàng, cảm giác thân thể nàng vốn thả lỏng lại căng cứng lên, có chút mất mác buông nàng ra.
Khi bị hắn buông ra, Sở Chước theo bản năng muốn cách hắn thật xa.
Chỉ là bị cặp mắt hơi hơi nheo lại nhìn qua, Sở Chước đành phải cứng rắn nhịn xuống cổ xúc động đó, đứng ở bên người hắn, cùng nhìn xuống bên dưới với hắn.
Đột nhiên, Sở Chước phát hiện có gì đó dị thường, nhịn không được nhìn hắn, lại nhìn xem phía dưới.
Mị quỷ xuất hiện, khiến cho oanh động rất lớn, trên thuyền tất cả người tu luyện đều bị kinh động, đều chạy đến, cách đại trận hộ thuyền, nhìn mị quỷ xuất hiện từ trong biển thời gian, nhịn không được hít ngược một hơi.
Sở Chước phát hiện trên thuyền Ô chủ, Ô chủ cùng đám người Ô Tử Hàm, Vân Nhụy tiên tử, Thất Âm tiên tử cũng xuất hiện.
Vân Nhụy tiên tử cùng Thất Âm tiên tử sắc mặt tái nhợt, hơi thở không ổn, hiển nhiên bị thương chưa lành, hơi nghĩ một chút liền hiểu rõ hẳn là bị thương ở trong di tích thái cổ.
Lần này lữ hành di tích thái cổ, rất nhiều người tu luyện Tinh Linh cảnh ngã xuống trong đó, thậm chí ngay cả người tu luyện Thánh Đế cảnh cũng ngã xuống vài người. Bởi vì thương vong quá lớn, nên ở khi Phong Chiếu đề xuất rút lui rời khỏi, những người tu luyện này mới không phản đối, lúc này Sở Chước lại nhìn đám người tu luyện, phát hiện quả thật thiếu đi rất nhiều.
Ở khi phát hiện mị quỷ khác thường, bọn họ đồng dạng rất khẩn trương, khẩn trương rất nhiều, nhịn không được nhìn qua thuyền Bạch Ly Vực, giống như muốn tìm thuốc an thần. Trên thuyền này tu vi cao nhất, tự nhiên là Phong Chiếu Bạch Ly Vực Chủ, nhưng khi bọn hắn nhìn qua đây, giống như không phát hiện bọn họ ở tầng thứ năm, mờ mịt tìm kiếm một lần, thất vọng thu hồi ánh mắt.
Thuyền Bạch Ly Vực không giống thuyền Ô chủ, tầng thứ năm có cấm chế trùng điệp, bọn họ hai người sống sờ sờ đứng ở chỗ này, thế nhưng không người nào phát hiện, có thể sao?
Không biết thế nào, Sở Chước đột nhiên nghĩ đến Phong Chiếu làm trời làm đất ở Đại Hoang giới, nhưng căn bản lại cực kì thần bí, ngoại giới trừ bỏ sự tích hung tàn của hắn, nhưng lại không có một đồn đại nào khác về hắn, không ai biết thân phận cùng dung mạo chân thật của hắn, giống như căn bản không có người nào gặp qua bản tôn của hắn.
Cùng tình huống hiện tại sao mà giống dữ dội.
Dường như biết Sở Chước suy nghĩ cái gì, chợt nghe được Phong Chiếu nói: "Đây là một trong thiên phú thần thông của ta, không gian ẩn tàng, bọn họ sẽ không phát hiện chúng ta." Dừng lại, hắn lại nói: "Cho nên nàng không cần lo lắng."
Lòng Sở Chước nháy mắt lại thoải mái vài phần.
Mặc kệ mị quỷ vì sao mà đến, chỉ cần nàng ở bên người hắn, chúng nó hẳn là sẽ không phát hiện ra nàng đi?
Trên mặt biển, vô số mị quỷ bò ra từ mặt biển bình tĩnh, chung quanh sương mù nâng thân thể chúng nó lên, khiến cho chúng nó tựa như tiên tử xa giá sương mù mà đến, mỹ lệ phi phàm, tựa như ảo mộng.
Chỉ là mỹ lệ như vậy, lại làm cho người tu luyện rất ghê tởm.
Chỉ cần nghĩ đến da mỹ nhân mỹ lệ trên người chúng nó là lột từ trên người người tu luyện xuống, liền không rét mà run.
Đột nhiên, trong không khí truyền đến một tiếng sóng nước rất nhỏ.
Biển thời gian lấy thời gian làm sóng, không có gió, không có mưa, không có thanh âm, bình tĩnh tựa một phần mộ bị thế giới vứt bỏ, làm sao có thể có tiếng sóng nước?
Mọi người dời ánh mắt hướng tới nơi có tiếng sóng nước, muốn tìm kiếm chỗ phát ra tiếng sóng nước.
Nhưng mà sương mù tràn ngập, trừ bỏ mị quỷ ngồi ở trong sương mù lộ ra mỉm cười mị hoặc với bọn họ, bọn họ không thể phát hiện nơi phát ra tiếng sóng nước.
Tiếng sóng nước như ẩn như hiện, khi thì giống thác nước chảy xiết, khi thì nhẹ nhàng như dòng suối chậm chạp, khi thì như sóng biển sóng lớn mãnh liệt, khi thì như con sông róc rách...
Người tu luyện bị tiếng sóng nước ở khắp mọi nơi khiến cho thần kinh căng thẳng, khí thế cả người vừa chạm vào liền nổ.
Lúc này, Trường Thừa ở đầu thuyền phát ra một tiếng thét dài, thanh âm hùng hậu hùng tráng, áp đảo tiếng sóng nước không chỗ nào không có, thân thể hắn phút chốc đột ngột nhô lên từ mặt đất, như cung tên rời cung, tuyệt đẹp sắc bén, vung thiên thần trượng lên, hướng tới mị quỷ ngoài thuyền.
Thiên thần trượng phát ra thần quang sáng ngời.
Phá sương mù mà đi, giống như xé rách không gian.
Chung quanh mị quỷ sợ tới mức hoa dung thất sắc, phát ra thanh âm sắc nhọn, đều nhảy lên trốn đi, thoát không kịp, bị thần quang đó cắn nuốt, hóa thành sương mù biến mất. Dđlequydon&ChieuNinh{}@$#^& D^d^l^q^d
Tiếng sóng nước đột ngột dừng lại.
Trường Thừa ở giữa không trung mạnh mẽ uốn lượn xoay người, một lần nữa trở xuống đầu thuyền, đoạn đuôi gắt gao căng thẳng, quấn ở bên hông.
Thần sắc cảu hắn bởi vì chiến ý mà hưng phấn, hai mắt đỏ đậm, cả người lộ ra hơi thở hưng phấn, hét lớn một tiếng, bóng dáng lại lao bắn đi.
Mị quỷ bị hành vi một lời không hợp liền nhào lên đánh của hắn biến thành hoa dung thất sắc, tiếng sóng nước cũng bị hắn đánh gãy.
Mị quỷ rốt cục lộ ra chân diện mục, xé mở da mỹ nhân, lộ ra nội tại bên trong dữ tợn xấu xí, phát ra tiếng kêu bén nhọn, đều công tới thuyền.
Tất cả người tu luyện gia nhập trong chiến đấu.
Ô chủ sau lưng xuất hiện hai cánh đứng tại giữa không trung, ánh mắt hắn lạnh nhạt, giống như vẫn chưa đặt hết thảy ở trong lòng.
Sau một lúc lâu, ánh mắt hắn hơi đổi, nhìn phía thuyền Bạch Ly Vực.
Sở Chước cảm giác được ánh mắt của hắn, trong lòng nhảy dựng, còn chưa đợi nàng hiểu rõ ràng Ô chủ có phải phát hiện cái gì hay không, đột nhiên biển thời gian bình tĩnh như là bị một cái tay thần, quấy lên vô số bọt nước, một tầng sóng chồng lên một tầng sóng.
Thuyền chạy ở trên biển thời gian cũng theo bọt nước mà đong đưa.
Người tu luyện đang chiến đấu cùng mị quỷ trong lòng biết lại có mị quỷ cao cấp xuất hiện, động tác không khỏi đình trệ vài phần, thẳng đến khi Trường Thừa lại phát ra một tiếng gào, mới vội ổn định thân thể, mặc kệ nhiều như vậy, đều nhào lên chém giết mị quỷ.
Một sóng biển cao tới mấy trăm trượng nhấc lên.
Phía trên sóng biển, có một người đứng thẳng ở trong đó.
Người nọ có một dung mạo tuyệt sắc, dung mạo không tầm thường, nhìn xa xa, giống như tiên nhân cửu thiên đạp sóng mà đến.
Nhưng mà mặc kệ là Ô chủ hay là Trường Thừa, thoáng nhìn đều chán ghét đối nàng ta xuất hiện.
Sóng to thủy chung theo sát bọn họ, mị quỷ trên đầu sóng nhìn qua thuyền Bạch Ly Vực, sau đó lộ ra một tươi cười tuyệt diễm.
Mỹ nhân như hoa cách đám mây.
Lúc này mỹ nhân lại gần trong gang tấc, giống như lấy tay có thể nhặt, ôm vào trong lòng.
Một khắc đó, Sở Chước gần như tưởng nó nhìn thấy bọn họ.
Không đúng, nó thật sự nhìn thấy bọn họ, nó có thể nhìn thấu lĩnh vực của Phong Chiếu, nhìn thấu hết thảy.
Trong lòng nàng thở dốc vì kinh ngạc, nếu con mị quỷ này thật sự có thể nhìn thấu lĩnh vực của Phong Chiếu, vậy thực lực của nó có bao nhiêu? Chẳng trách dám xuất hiện ở trong này.
Phong Chiếu hơi chút nhíu mày, hắn đi đến phía trước, rõ ràng là ở giữa không trung, lại như giẫm trên đất bằng.
Ánh mắt Ô chủ và Trường Thừa nhìn qua đây.
Bọn họ tuy rằng nhìn không thấy Phong Chiếu, nhưng có thể cảm giác được lĩnh vực của Phong Chiếu, biết Phong Chiếu muốn ra tay.
Sở Chước hai tay bắt lấy lan can, khẩn trương nhìn, môi mím chặt.
Phong Chiếu đứng ở giữa không trung, xa xa nhìn qua mị quỷ trên ngọn sóng, giơ tay cào một cái, trong tay xuất hiện một trường cung màu vàng như nguyệt luân, tay hắn khoác lên cung, nhưng không có tên, kéo mãn dây cung, phút chốc buông tay ra.
Một dòng khí thế vô hình vút đi như chẻ tre, xuyên thấu không gian, nổ bung ở trước sóng to.
Sóng to ầm ầm tan vỡ, sụp đổ từ giữa không trung.
Mị quỷ đứng ở trên sóng cũng theo sóng khuynh đảo mà té rớt vào trong biển.
Nhưng mà lần này cũng không giống lần trước, con mị quỷ cao cấp đó sau khi ngã vào nước biển, nhanh chóng biến mất, nó như cũ chìm nổi ở trong nước biển, dùng một đôi con ngươi u oán nhìn bọn họ.
Theo sóng to bị phá, chung quanh mị quỷ công kích nhất thời bị kiềm hãm, tiếp theo đều thối lui.
Thẳng đến khi sương mù mang đi tất cả mị quỷ, bọn họ phát hiện con mị quỷ cao cấp có thể lấy sóng khu động thời gian còn chìm nổi ở trong biển, nó tựa như một mỹ nhân bị vứt bỏ ở trong nước, đầy người u oán, dùng cặp mắt tràn ngập cảm tình như u như oán nhìn bọn họ.
Tất cả người bị ánh mắt nó nhìn đến, đều nhịn không được phát lạnh trong lòng.
Đây chính là mị quỷ cao cấp!
Hơn nữa vì sao nó còn ở đây?
Ánh mắt mọi người nhìn chằm chằm mị quỷ trong nước, vẫn chưa bởi vì mị quỷ lui ra mà thả lỏng, ngược lại trong lòng dâng lên cảm giác lạnh cả người, thậm chí có một loại ảo giác bọn họ sẽ bị ở lại biển thời gian.
Ô chủ cùng Trường Thừa nhìn trong biển, hai người không lên tiếng, những người khác cũng không dám nói lời nào.
Thời gian từng phút từng giây qua đi, toàn bộ thế giới dần dần trở nên yên tĩnh.
Nhưng mà mị quỷ trong biển thời gian như cũ không rời khỏi.
Sau một lúc lâu, Trường Thừa nói: "Lái thuyền, chúng ta rời khỏi."
Mọi người nhìn qua hắn, Trường Thừa đặt thiên thần trượng ở trên vai, nhướng mày, cười đến phá lệ bừa bãi: "Chẳng qua là con quái vật, sao phải e sợ nó? Lái thuyền, chúng ta rời khỏi!"
Nghe xong, thuyền Bạch Ly Vực khởi động trước tiên.
Ô chủ liếc mắt nhìn Trường Thừa một cái, cũng phân phó lái thuyền.
Người tu luyện trên thuyền khác thấy thế, sợ bị bỏ lại, vội vàng kêu người lái thuyền.
[email protected]~dan~lequydon{}:D^d^l^q^d
Rất nhanh, tất cả thuyền lại vận chuyển ở trên mặt biển thời gian bình tĩnh, nhưng mà làm cho bọn họ hoảng sợ là, con mị quỷ cao cấp trong nước đó, thế nhưng cứ như vậy đi theo sau thuyền bọn họ.
Nó cũng không làm cái gì, cứ như vậy an tĩnh nằm ở trong biển thời gian, không nhanh không chậm đi theo, mặc kệ là ai nhìn nó, nó đều trả lại ánh mắt như oán như hờn, người xem cả người nổi cả da gà lên, lại không biết nó muốn làm cái gì.
Chu Yếm nhịn không được hỏi: "Trường Thừa đại nhân, con mị quỷ đó là ý gì? Lão đại nói như thế nào?"
Trường Thừa xòe hai tay: "Ta nào biết đâu? Vừa rồi sóng đó, khẳng định là lão đại ra tay đánh tan, vốn hẳn là đuổi thứ này đi, nào biết nó thế nhưng không đi, muốn đi theo chúng ta." Hắn vuốt cằm, nói với Chu Yếm cùng Kim Ô: "Hai người tỉnh ngủ một chút, đừng lơ là nó."
Kim Ô cùng Chu Yếm vội gật đầu không ngừng, có chút kiêng kị đối với con mị quỷ cao cấp đi theo sau lưng bọn họ.
Trên thuyền Ô Minh Vực, Ô Tử Hàm cùng Vân Nhụy tiên tử cũng thăm dò Ô chủ như thế.
Ô chủ lạnh nhạt nói: "Bản tọa cũng không biết nó muốn làm gì, chỉ sợ ý đồ xấu xa, các ngươi cẩn thận một chút, kêu người nhìn chằm chằm nó, trăm ngàn lần đừng để cho nó lên thuyền."
Mấy người đều vâng một tiếng.
Ô Tử Hàm nghĩ đến cái gì, có chút chần chờ hỏi: "Ô chủ, chẳng lẽ ngay cả Bạch chủ cũng không cách nào chém giết nó?"
Tuy nói mị quỷ cao cấp quả thật lợi hại, người thường không thể chém giết, nhưng Bạch chủ chính là cường giả Thần Hoàng cảnh, nếu như ngay cả cường giả Thần Hoàng cảnh cũng không thể chém giết mị quỷ cao cấp, biển thời gian đối với người tu luyện mà nói, chẳng phải là vô cùng nguy hiểm?
Ô chủ nhìn về phía ngoài khoang thuyền, nhẹ giọng nói: "Con mị quỷ này bất đồng cùng con lúc trước đó, tu vi nó rất cao, chỉ sợ là lòng Bạch chủ có điều băn khoăn, không dùng toàn lực."
Lòng có điều băn khoăn? Băn khoăn cái gì?
Đột nhiên, Ô Tử Hàm nghĩ đến Sở Chước xuất hiện ở trong không gian Bạch chủ, chẳng lẽ Bạch chủ là băn khoăn Sở Chước?
Phong Chiếu quả thật là băn khoăn Sở Chước, mới không dùng toàn lực.
So với chém giết mị quỷ, hắn càng lo lắng mình hơi không chú ý, để cho mị quỷ nhìn chăm chú Sở Chước, gây bất lợi cho nàng.
Khi Sở Chước bị Phong Chiếu mang về phòng, cả người đều có chút đần độn.
Phong Chiếu lo lắng nhìn nàng, tưởng nàng bị con mị quỷ cao cấp dọa đến, vươn tay kéo nàng đến ngồi bên cạnh, ôn nhu nói: "Nàng đừng sợ, nó không thể tổn thương nàng."
Sở Chước lấy lại tinh thần, nghe được hắn nói, không chỉ có không thả lỏng, ngược lại càng khẩn trương.
Nàng âm thầm nuốt miệng nước miếng, nhìn nam nhân trước mặt lúc này nàng vẫn còn chưa hoàn toàn quen thuộc, nhưng chỉ cần nghĩ đến hắn là A Chiếu, nàng lại đối với hắn nhịn không được hoàn toàn tín nhiệm.
Nếu như trong thế giới này, ngay cả hắn cũng không thể tín nhiệm, vậy nàng còn có thể tin ai?
Nhưng mà, bí mật của nàng, nàng thật sự có thể nói cho hắn sao?
Hết chương 352.