【Huyền Ảnh, bọn họ là gọi ta như vậy.】Động vật biển dùng thanh âm hàm hậu nói.
Hỏa Lân sáp tới, tò mò hỏi: "Vì sao kêu Huyền Ảnh? Muốn nói nhập làm một cùng động vật biển Huyền Ảnh khác thì làm sao bây giờ?"
Nghe nói như thế, Mặc Sĩ Thiên Kỳ nhịn không được xen miệng hỏi: "Hỏa Lân tỷ, cô cũng không phải dùng Hỏa Lân làm tên, cô sẽ không lo lắng hỗn hợp tên cùng Hỏa Lân Xà khác?"
Hỏa Lân mỉm cười nói: "Không có việc gì, nếu gặp được con thứ hai kêu Hỏa Lân, vậy đánh một trận, người thua trực tiếp đổi tên."
Mọi người: "... ..."
Rất tốt, quả thật phương thức giải quyết rất trực tiếp hữu hiệu.
Tiếp theo chợt nghe được động vật biển Huyền Ảnh nói:【Sẽ không, động vật biển Huyền Ảnh rất ít, có thể lại gặp được một con đều là kỳ tích, không cần lo lắng sẽ hỗn hợp. Nếu gặp được, mọi người có thể cùng nhau dùng cùng cái tên, cũng không ảnh hưởng cái gì.】
Nghe nói như thế, Bích Tầm Châu thầm nghĩ, vị này quả nhiên đủ khờ, ngay cả tên cũng có thể xài chung.
Huyền Uyên cao hứng dùng đầu cọ cọ thân hình nó, nói:【Thật tốt quá, tên chúng ta đều có chữ Huyền.】
Huyền Ảnh thú hiển nhiên rất thích Huyền Uyên, nói:【Ừ, quả thật có duyên.】
Sở Chước liếc mắt nhìn thân thể cao lớn của nó một cái, theo nó di động, dòng nước chung quanh giống như sóng xung kích, nếu không phỉa bọn họ có dị thủy, thật đúng là theo không kịp.
Nàng nhịn không được nói: "Ngươi đã có thể biến hóa thành bất luận một loại động vật biển nào đó, vậy ngươi có thể nhỏ đi hay không?"
【Đương nhiên có thể, chủ nhân, ngài muốn ta nhỏ đi sao?】Nó quay đầu nhìn qua, nhấc lên nước biển chung quanh.
Bọt nước ở đong đưa không ngớt trong sóng nước, mọi người thấy rằng, nó vẫn là nhỏ đi có vẻ tốt hơn.
Chỉ thấy thân hình động vật biển Huyền Ảnh chậm rãi nhỏ đi, nhỏ đến hình thái lớn hơn báo biển bình thường một chút, rốt cục ổn định lại.
Đợi sau khi nhìn đến nó thật sự có thể nhỏ đi, Bích Tầm Châu cảm thấy, con này quả nhiên là đủ khờ, đã có thể tùy ý biến lớn biến nhỏ đi, vậy vừa rồi khi nó ở hẹp cốc, thế nào không biến nhỏ đi ra, ngược lại cần phá tan nham thạch hẹp cốc, chẳng lẽ nó thấy rằng bước ra như vậy rất khí thế?
Bích Tầm Châu nghĩ, cũng hỏi ra.
Sau đó con Huyền Ảnh thú ngốc ngốc nói:【Nga, ta quên rồi.】
Mọi người: "... ..."
sau khi nhỏ đi bộ dạng động vật biển Huyền Ảnh càng rõ ràng, so với bộ dạng báo biển lúc trước, lúc này bộ lông trên người nó trở nên càng thêm nồng đậm mềm mại, lông rậm màu xanh thẫm phiêu đãng ở trong nước biển, một tầng lông bụng màu vàng sữa càng hiện ra mềm mại. Đầu tròn vo, còn có một đôi mắt tròn vo, thấy thế nào lại manh như vậy, Sở Chước nhất thời có một loại xúc động muốn sờ một phen.
Mặc Sĩ Thiên Kỳ đã sờ lên, khen nói: "Huyền Ảnh, bộ dạng của ngươi thật đáng yêu."
Thú Huyền Ảnh bộ dạng báo biển nhếch miệng cười rộ lên, thấy thế nào cũng đáng yêu, nói:【Ta cũng hiểu được cái hình tượng này xinh đẹp, nhưng mà năm đó những Ứng Long đó lại không thích, nói tuyệt không uy vũ, biến ta thành bộ dạng thuồng luồng.】
"A, còn có thể biến thành thuồng luồng?" Hỏa Lân hứng thú lớn hơn nữa.
Huyền Ảnh ngốc ngốc gật đầu, trung thực nói:【Lúc trước chính là vì ta biến thành bộ dạng Giao Long chơi ở biển trong, bị Ứng Long phát hiện, bọn họ thấy ta rất tốt, kêu ta đi thủ hộ long mạch.】
Nghe đến đó, Hỏa Lân và Bích Tầm Châu đều thấy những Ứng Long đó không nói, trói buộc nó ở cực đông băng dương, nếu như bọn họ không đi tìm nó, chẳng lẽ nó liền luôn luôn ngủ say ở trong biển hay sao?
Cái này cũng quá hố thú rồi!
Thấy Hỏa Lân bọn họ bênh vực kẻ yếu vì h mình, Huyền Ảnh thú chuyển động đầu, ngốc hồ đồ nói:【Cái này không có gì, Ứng Long cũng có đưa ta lễ vật, ta mới đáp ứng giúp nó giữ long mạch.】
Được rồi, mấy con yêu thú nhìn bộ dạng nó, càng thêm khẳng định, con này quả thật thật thà chất phác đến ngốc ngốc.
Hơn nữa, nó ngay cả bản thân mình ở trong này canh giữ bao lâu cũng không biết, bởi vì nó từ sau khi tu vi tăng trưởng đến Tinh Linh cảnh, phát hiện thực lực quá mạnh mẽ, sẽ rất tạo thành nguy hiểm với nhóm động vật biển cực đông băng dương, liền lựa chọn ngủ say, ngủ bao lâu căn bản không biết.
Mỗi lần bị người hoặc khác quấy nhiễu đánh thức, cũng chỉ là lật người, tiếp tục ngủ. Dien*dan*le*quy*don Chieu#^#Ninh}{|)&@#@
Mỗi khi nó xoay người, hơi thở trên người nó sẽ tràn ra, lấy hẹp cốc làm trung tâm sóng biển một tầng lại một tầng lan tràn hướng ra ngoài, giống như tức giận, nhóm động vật biển trong biển này tưởng nó tức giận, liền tự động khởi xướng động vật biển triều, cưỡng chế di dời người tu luyện đến cực đông băng dương.
Nguyên nhân động vật biển triều làm cho nhóm người tu luyện đau đầu chính là đơn giản như vậy.
Nghe đến đó, đoàn người Sở Chước đều nhịn không được nhìn con động vật biển này, nhất thời cạn lời.
Một lần nữa trở lại trên mặt biển, băng tuyết lại không khách khí chụp mặt.
Chẳng qua trong thời gian ngắn ngủi, mặt biển lại lần nữa ngưng kết thành băng, băng tầng thật dày, phải dùng lực mới có thể hoàn toàn phá khai.
Xa xa trên băng tuyết, vòng xoáy gió như cũ vận chuyển tuần hoàn theo một quy luật, bạo phong tuyết nổi lên càng mãnh liệt hơn địa phương khác, chung quanh không có hơi thở người tu luyện khác, cũng không thấy động vật biển nào, có thể thấy trong khoảng thời gian bọn họ rời khỏi này, còn không có người tu luyện đến nơi đây.
Một đám người cùng thú rơi xuống trên tầng băng nổi bên ngoài, nhìn lối vào long mạch.
Hỏa Lân có chút vội vàng nói: "Lão tứ, lối vào long mạch ở đây, có thể mở nó ra nhanh chút không?"
【Lão tứ?】Huyền Ảnh thú quay đầu nhìn qua, bộ dạng nó nghiêng đầu, cả mặt lông xù, đáng yêu nói không nên lời.
A Chiếu đột nhiên nhớ tới quên giới thiệu cho nó, chỉ vào đám tiểu đệ đứng sắp xếp thành hàng nói:【Đây là lão nhị Bích Tầm Châu, đây là lão tam Hỏa Lân, đây là lão yêu Huyền Uyên. Mi sắp xếp hàng bốn, về sau mi chính là lão tứ.】
Huyền Ảnh thú ngốc ngốc đáp ứng một tiếng.
Sở Chước lại có chút rục rịch, đột nhiên cảm thấy con bá vương thú biển sâu quá đáng yêu, mặc kệ là tính cách thật thà chất phác, còn có bộ dạng biển báo người đầy lông này, đều giống một manh vật.
Loại manh vật này, động vật biển làm sao có thể cảm thấy nó rất đáng sợ, nếu thức tỉnh rời khỏi hẹp cốc sẽ mang đến hạo kiếp cho cực đông băng dương? Rõ ràng chính là nói hươu nói vượn.
A Chiếu làm sao nhìn không ra tâm tư của nàng, nhất thời có chút không vui nói với Huyền Ảnh thú:【Về sau đổi lại bộ dạng?】
Huyền Ảnh thú vẻ mặt mê mang nhìn nó, sau đó nhớ tới lời lúc trước Hỏa Lân nói cùng nó, hàm hậu nói:【Lão đại yên tâm, tuổi đệ còn nhỏ lắm, còn chưa tới tuổi tìm hôn thê hôn phu. 】
Chúng thú: "... ..." Đùa bọn họ hả, cũng ngủ lâu như vậy, làm sao còn nhỏ? Chẳng lẽ đây lại là một Nguyệt Nữ tộc khác?
Huyền Ảnh kêu bọn họ đợi ở ngoài băng dương, nó tự mình tiến vào băng, đi tới vòng xoáy gió.
Cuồng phong nhấc lên bộ lông dày nặng trên người nó, thân hình Huyền Ảnh thú lại phá lệ kiên định, không chịu ảnh hưởng chút băng gió tuyết nào, nó lấy một loại tốc độ vô cùng thong thả bình tĩnh đi tới vòng xoáy gió.
Người ngoài băng dương nhìn xem đều vội muốn chết.
"Sao nó chậm như vậy hả? Chẳng lẽ là bởi vì hải sinh, không dễ di động ở đất liền? Hya là gió tuyết chung quanh quá lớn, nó không thể di động quá nhanh?" Mặc Sĩ Thiên Kỳ đoán.
Bé rùa phản bác nói:【Mới không phải, đệ có thể rất nhanh.】
"Hẳn là bộ dạng hiện tại của nó không dễ đi đi, sớm biết vậy để cho nó trước đổi một hình thái rồi đi qua." Hỏa Lân cũng đoán theo.
Đang nói, liền thấy thân thể con động vật biển Huyền Ảnh đột nhiên kéo dài, bộ lông trên người dần dần biến mất, biến thành vảy cứng rắn, đầu tròn vo cũng biến thành một tay rồng, trên đầu chỉa hai cái sừng ngắn ngủn.
Giống như trong ngay lập tức, báo biển vốn tròn vo, lông xù liền biến thành một con giao long có vảy.
Hai mắt Hỏa Lân tỏa ánh sáng nhìn nó, nhưng mà đợi nàng cẩn thận cảm giác lại, phát hiện nó tuy rằng hoàn toàn biến thành một con giao long, mà trên người căn bản không có hơi thở giao long nên có, vẫn là một con động vật biển Huyền Ảnh, căn bản không hù dọa được người khác.
Sauk hi hóa thành giao long, nó như cũ chậm rì rì hướng tới vòng xoáy gió.
Mọi người: "... ..."
"Thật là bởi vì hình thái mới chậm như vậy sao?" Mặc Sĩ Thiên Kỳ lại nhịn không được phỉ nhổ: "Huyền Uyên cũng nhanh hơn nó nữa."
Nhìn đến Huyền Ảnh thú hóa thành bộ dạng giao long, Hỏa Lân không lời nào để nói, bởi vì nó đặc biệt chậm làm cho người ta muốn quất cho nó chạy nhanh đi.
Chẳng lẽ đây là đặc thù động vật biển Huyền Ảnh?
Ở trong một đám người nhẫn nại, con động vật biển Huyền Ảnh rốt cục chậm rì rì đi đến trước vòng xoáy gió, dòng xoáy nước gió chung quanh mãnh liệt, nhưng ảnh hưởng tới nó quả thật không lớn.
Thân thể nó trôi nổi trong gió, miệng phun ra một quả cầu nước, quả cầu nước công kích tại giữa vòng xoáy gió.
Đây là một loại kỹ năng động vật biển Huyền Ảnh, sau khi biến hóa thành động vật biển nào đó, liền có một ít kỹ năng chủng tộc biến hóa thành. Tỷ như lúc này nó biến hóa là một con giao long hệ thủy, có thể hưng vân làm sương mù, bay lên không trung, cho nên băng tuyết chung quanh đối với nó ảnh hưởng cũng không lớn.
Qủa cầu nước nổ tung ở trong vòng xoáy gió, một màn này cũng giống như lúc trước Hỏa Lân công kích vòng xoáy, rất nhanh liền thấy được bên trong vòng xoáy xuất hiện một con Ứng Long lực lượng ngưng tụ mà thành.
Khi Ứng Long nhìn đến Huyền Ảnh thú, cũng không ra tay công kích giống như đối với Hỏa Lân, mà là xoay tròn vòng quanh nó một vòng, như là xác hơi thở của nhận nó, tiếp theo mới tán đi.
Ở sau khi Ứng Long tán đi, tốc độ gió chung quanh vòng xoáy trở nên bằng phẳng, chỉ thấy vòng xoáy gió chậm rãi kéo, lộ ra một lối vào giống như cửa.
Đó là lối vào long mạch.
Huyền Ảnh thú trôi nổi ở trước lối vào long mạch, nói với người cùng yêu thú ở ngoài băng dương:【Mọi người mau tới đây, nó lập tức muốn khép lại.】
Đám người Sở Chước nhanh chóng đi đến trước vòng xoáy gió, đứng tại bên người động vật biển Huyền Ảnh, Huyền Ảnh nói với bọn họ:【Ta phải ở trong này chủ trì cấm chế, mọi người đi vào trước thôi, nếu như muốn bước ra, chỉ cần công kích cấm chế, ta liền có thể cảm giác được, mở cấm chế ra cho mọi người.】
Bích Tầm Châu nói lại lời nó cho Sở Chước cùng Mặc Sĩ Thiên Kỳ.
Sở Chước hỏi: "Huyền Ảnh, ngươi không đi vào cùng chúng ta sao?"
Huyền Ảnh lắc đầu, thân thể giao long trôi nổi ở giữa không trung lung lay, nói: 【Ta không thể đi vào, nếu đi vào, chỉ có hoàn toàn phá hư cấm chế long mạch, ta không thể phá hư nó.】
Tuy nói bộ tộc Ứng Long trói buộc nó ở cực đông băng dương thủ hộ long mạch, nhưng nó cho tới bây giờ không nghĩ tới muốn hủy diệt long mạch, cho dù rời khỏi, nó vẫn là người thủ hộ long mạch, chỉ cần không phá hỏng long mạch, tự nhiên có thể để cho bọn họ đi vào.
Sở Chước biết trách nhiệm của nó, nghiêm túc cam đoan nói: "Ngươi yên tâm, chỉ cần Hỏa Lân thành công hóa thuồng luồng, chúng ta sẽ bước ra, chúng ta sẽ không phá hư long mạch."
Huyền Ảnh nghiêm túc gật đầu:【Ta tin tưởng mọi người.】
Cáo biệt cùng Huyền Ảnh xong, một đám người đều đi vào long mạch.
Chờ bọn hắn tiến vào long mạch, lối vào long mạch một lần nữa khép lại, khôi phục thành bộ dạng vòng xoáy gió.
Huyền Ảnh nhìn lối vào một lần nữa ngưng tụ thành vòng xoáy gió, bóng dáng giao long trôi nổi ở giữa không trung bắt đầu chậm rãi hư không hóa, cuối cùng biến mất ở bên trong bạo phong tuyết, không người nào có thể cảm giác được nơi này còn có một con động vật biển cường đại canh giữ.
Ở sau khi bóng dáng nó biến mất không lâu, rốt cục có người tu luyện thoát khỏi động vật biển triều, tìm được chỗ đảo băng bồng bềnh ở trên mặt biển.
Khi nhìn đến vòng xoáy gió di động dọc theo quỹ đạo nhất định, trên mặt người tu luyện lộ ra thần sắc mừng như điên, không chút do dự bay tới đảo băng.
Bọn họ xem xét qua chung quanh, cũng giống như Hỏa Lân lúc trước, lựa chọn công kích lối vào. Diendanlequydon~ChieuNinh{}@$#^& D^d^l^q^d
Kết quả tự nhiên bị Ứng Long đột nhiên xuất hiện từ trong dòng xoáy công kích, nhóm người tu luyện bị cấm chế phản phệ, đều phun máu rút lui, thậm chí có người tốc độ không đủ mau, bị Ứng Long ngưng tụ mấy đạo hư ảnh công kích, nửa người đều bị nổ phá hủy.
Một đám người kinh sợ nhìn cấm chế trong vòng xoáy, không nghĩ tới cấm chế này sẽ đáng sợ như thế, không phải bọn họ có thể phá giải.
Người tu luyện bất đắc dĩ, đành phải đưa tin cho sư môn, nói một lần cùng bọn hắn tình huống lối vào long mạch.
Huyền Ảnh núp ở trong gió tuyết nhìn xuống người tu luyện trên đất.
Nó nhìn bọn họ công kích vòng xoáy gió, nhìn bọn hắn đưa tin cùng sư môn, lại xem bọn hắn đóng quân lại ở phụ cận sông băng, chậm rãi di chuyển, chậm rãi nghĩ, đợi lát nữa chủ nhân bọn họ bước ra, nếu không đuổi những người này đi trước?
Bên kia, đám người Sở Chước tiến vào long mạch lại là một tình huống khác.
Xuyên qua lối vào, như cũ là cuồng phong bạo tuyết, thiên địa một mảnh mênh mang, nếu không phải bọn họ có thể xác định đã tiến vào long mạch, đều phải tưởng còn ở trong băng dương.
Luyện đan sư thực lực thấp nhất nhịn không được ôm chặt áo choàng trên người, lớn tiếng nói: "Sở tỷ, cô có cảm giác được hay không, giống như lạnh hơn?"
Cuồng phong gào thét, nhất định phải rống lớn người chung quanh mới nghe được.
Sở Chước không nói chuyện, nhìn gió tuyết chung quanh như có chút suy nghĩ.
"Ngươi lạnh sao? Lạnh thì cứ tới đây, ta ôm ngươi." Hỏa Lân nói với hắn.
Mặc Sĩ Thiên Kỳ: "... Không, còn không có lạnh đến trình độ này."
"Ai nha, thẹn thùng cái gì, ta cũng sẽ không ăn ngươi, nếu ngươi đông cứng hỏng người, về sau làm sao luyện đan cho chúng ta? Lại đây đi, Hỏa Lân tỷ cho ngươi ấm áp." Trên mặt lộ vẻ tươi cười chọc muội Hỏa Lân Xà rộng mở ôm ấp, nghiễm nhiên chính là một nam hư hỏng đang đùa giỡn con gái nhà lành.
"Không cần!" Luyện đan sư mặt đỏ tai hồng cự tuyệt.
"... ..."
Sở Chước và Bích Tầm Châu nhắm mắt làm ngơ quay đầu, không muốn nhìn bọn họ từng câu chữ trêu chọc nhau, bọn họ tưởng người chung quanh đều là mắt mù sao?
Ở trong gió tuyết đi về phía trước trong chốc lát sau, Bích Tầm Châu khẽ nhíu mày.
Hắn cảm thấy có chút không quá thích hợp, rõ ràng hắn là yêu thú thuộc tính băng, không nên cảm giác được lạnh mới đúng. Nhưng dần dần xâm nhập, hắn cũng cảm thấy lạnh không thôi, thật sự kỳ quái.
Sau khi cảm giác được không đúng, Bích Tầm Châu lặng lẽ truyền âm cho Sở Chước, nói cho nàng phát hiện của mình.
Trong lòng Sở Chước khẽ động, trên mặt lại bất động thanh sắc, nói với hắn:【Có thể là ảo giác, Tầm Châu ca, huynh chú ý một chút.】Sau đó nàng lại truyền âm cho những người khác, kêu bọn họ cần phải cẩn thận.
Hỏa Lân và Mặc Sĩ Thiên Kỳ đồng thời rùng mình trong lòng.
Chẳng lẽ bọn họ từ khi bước vào long mạch bắt đầu liền tiến vào trong ảo giác? Bọn họ căn bản không phát hiện, cho dù lúc này nghe Sở Chước nói như vậy, như cũ không có cảm giác gì khác thường, duy nhất có thể giải thích là, ảo giác này vô cùng cao minh, cao minh đến dung hợp cùng một chỗ với chân thật.
Lúc này, Mặc Sĩ Thiên Kỳ vô tâm suy tư để ý tới cái khác, đợi khi bị người đụng đến trên lưng, quay đầu nhìn về phía Hỏa Lân Xà không biết khi nào ngồi trên phi kiếm của hắn, nhất thời giận tím mặt.
"Cô làm cái gì?"
Hỏa Lân ngồi vào phía sau hắn, một đôi tay ôm lấy thắt lưng hắn, gác mặt ở trên bờ vai của hắn, rầu rĩ nói: "A Kỳ, cho ta ấm áp, thật sự là cực lạnh."
"Lạnh?" Mặc Sĩ Thiên Kỳ kinh ngạc nói: "Mặc dù có chút lạnh, nhưng không có lạnh đến trình độ này đi?"
Mặc Sĩ Thiên Kỳ không tin, đợi nhìn thấy nàng nâng lên mặt, trên lông mi làn da đều dính vào một tầng sương lạnh, cả người đều lạnh run, không khỏi chấn động, vội vàng mở áo choàng ra, bọc nàng tiến vào trong lòng.
Hỏa Lân cũng bất chấp khác, vội chui vào trong lòng hắn.
Bích Tầm Châu và Sở Chước cũng nhìn đến bộ dạng Hỏa Lân, liếc nhìn nhau, hiểu rõ tình huống hiện tại của Hỏa Lân.
Hỏa Lân dù sao cũng là yêu thú thuộc tính hỏa, tại loại nơi băng tuyết, đã bị ảo cảnh ảnh hưởng, tự nhiên tưởng mình rất lạnh.
Bích Tầm Châu nhìn về phía tiểu yêu thú oa ở trong lòng Sở Chước, thấy nó từ trong áo choàng thò đầu ra, dường như cũng không bị ảnh hưởng, truyền âm cho nó nói:【Lão đại, huynh không lạnh sao?】
A Chiếu lười biếng liếc hắn một cái:【Đây chẳng qua là ảo giác, làm sao có thể sẽ lạnh? Ngược lại ảo giác này vô cùng cao minh, ta cũng nhìn không ra không đúng chỗ nào.】