Editor: ChieuNinh_dd.LQD

Sau khi nhóm động vật biển tụ tập nhận ra nhóm người này, lập tức giải tán, nháy mắt chung quanh hải vực một mảnh sạch sẽ. Trừ bỏ động vật biển bị khóa lại trong bọt nước màu u lam, chỉ có thể nhìn nhóm đồng bạn đào tẩu, cảm thấy mình quả thực là xui xẻo tám đời.

Nếu mà biết cái đám gia hỏa này chạy vào trong biển, chúng nó nhất định cách xa thật xa.

Đáng tiếc mặc kệ chúng nó hối hận thế nào, như cũ biến thành lương thực dự trữ của con Uyên Đồ Huyền Quy đó, bị bắt vào trong túi càn khôn.

Bé rùa vui thích tiếp tục bơi đi phía trước, hưng phấn mà tìm kiếm đánh tới động vật biển nơi này.

Nhóm động vật biển tưởng có người tu luyện không biết sống chết tiến vào trong biển, đang bị kích động chạy tới chuẩn bị ăn no nê, ai ngờ đến cũng là một đám hung tàn hóa sẽ coi chúng nó trở thành dự trữ lương.

Khi tiến vào trong biển, Hỏa Lân cũng biến trở về bản thể, lấy thân rắn bơi ở trong biển càng thông thuận.

Mỗi khi nhìn đến động vật biển, liền một đuôi chụp lên, chụp đến chúng nó hướng cái bụng lên trời, lại dùng cái đuôi cuốn vào trong phao nước, thu vào túi càn khôn.

Dị thủy hình thành bọt nước có thể cho bọn họ tự do hành động ở trong biển, không chỉ có không ảnh hưởng hành động, đồng thời có thể thúc giục nó đi tới, thời điểm cần, bộ phận thân thể nào đó có thể rời khỏi bọt nước, một sóng xung kích cho nhóm động vật biển nhào tới đây.

Cái này vô cùng thuận tiện cho yêu thú thuộc tính hỏa.

A Chiếu đứng ở trong bọt nước, mặc kệ bọt nước theo dòng nước di động đi phía trước, nó mấy móng vuốt cào động vật biển thành hai đoạn, động vật biển khác sợ tới mức cách nó rất xa. Đối với đám động vật biển bị dọa đi, nó cũng không thèm để ý, tiếp tục khép hai móng trước lại ngồi xổm ở trong bọt nước, nâng mặt lông xù lên bình tĩnh nhìn, muốn có được bao nhiêu manh thì liền có bấy nhiêu manh.

Thẳng đến khi lại có động vật biển không biết chạy tới, móng vuốt lại sáng lên đại khai sát giới.

Giết xong, nó liếm liếm móng vuốt sạch sẽ, lại bình tĩnh ngồi ở nơi đó giả bộ đáng yêu.

Trong tàu ngầm đám người Bích Tầm Châu và Mặc Sĩ Thiên Kỳ thấy một màn như vậy, thầm cảm thấy, công phu bán manh của A Chiếu lão đại giống như lại tăng cấp rồi.

Động vật biển bị dọa đi không ít, nhưng mà bởi vì đều là động vật biển cấp thấp, chúng nó không có bản lĩnh dùng sóng âm truyền lại tin tức như động vật biển cao cấp, không có biện pháp nhắn tin tức mới nhất cho động vật biển khác nhào tới đây, chỉ có thể để đám nhóm động vật biển đáng thương liên tục nhào tới trước nối nghiệp tuôn lại đây.

Nhóm động vật biển khác thẳng đến khi tuôn lại đây mới phát hiện, cái đám này chính là đám hung tàn hóa ngay cả động vật biển cao cấp đều trấn không được, còn có thể ăn chúng nó, khi muốn chạy trốn đã trốn không thoát, chỉ có thể lòng tràn đầy hối hận.

Huyền Uyên khống chế được dòng nước chung quanh, mang theo tàu ngầm cùng hai cái bọt nước bên người cùng đi vào biển sâu.

So với cuồng phong bạo tuyết trên mặt biển, thế giới trong biển phá lệ rực rỡ nhiều màu sắc, cá biết phát sáng, sò hến đến hải tảo biết phát sáng, thế giới đáy biển đều bị trang điểm hắc ám, khiến cho trở nên nguy nga nhiều vẻ, hình thành một cái thế giới đáy biển phấn khích.

Một đám hải ngư kết bạn bơi qua, căn cứ nhan sắc đuôi cá chúng nó bất đồng, phát ra ánh sáng bất đồng, giống như một dãi cầu vồng vắt ngang ở trong biển, chiếu sáng lên chung quanh hải vực.

Nhóm hải ngư dạo qua một vòng vòng quanh bọn họ, đụng chạm vào ở chung quanh bọt nước, vẻ mặt tò mò.

Khi vây một con hải ngư đụng tới bọt nước A Chiếu, bị nó huy móng vuốt cào vào trong phao nước, bỗng rời khỏi nước, hải ngư nhảy nhảy ở trong bọt nước, sau đó bị một cái móng vuốt đè lại.

Cái móng vuốt đó lật hải ngư vài cái, cào xuống cái đuôi màu sắc rực rỡ đó của nó, sau đó mới đánh hải ngư mê mang đi ra.

Hải ngư lắc lắc đầu có chút choáng váng, bơi vào trong đàn đồng bạn, rất nhanh liền vui thích chạy đi.

Đám hải ngư này vẫn chưa mở trí, chính là động vật biển cấp thấp phổ thông, không cảm giác nhóm người này nguy hiểm, cho nên càng dễ dàng thân cận người hơn chút động vật biển mở trí kia.

Bí mật hơn nửa canh giờ sau, rốt cục đi đến đáy biển.

Đáy biển có một mảnh đàn san hô, ánh sáng lốm đốm tô điểm, giống như ngôi sao ngã xuống ở trong biển, phá lệ xinh đẹp, đợi khi để sát vào, mới phát hiện ngôi sao sáng lên này kỳ thực là một loại hải tảo kết quả, giống như kim cương điểm xuyết ở trong sống lá.

Huyền Uyên bơi qua, duỗi cổ qua liền gặm nhấm một cây hải tảo.

Hải tảo rất dài, Huyền Uyên vẫn luôn ăn vẫn luôn ăn, giống như cũng chưa ăn xong, nhưng mà nó cũng kiên nhẫn tiếp tục ăn, ăn đến khi kéo bất động, chống lại một đôi ánh mắt phun hỏa.

Chủ nhân ánh mắt từ trong đàn san hô thò ra hơn phân nửa thân thể, tròn vo giống như cá nóc, sau lưng ngưng tụ xúc tu giương nanh múa vuốt.

【Cái tên này ở đâu ra? Cũng dám ăn cổng chính nhà ta, mày không biết như vậy rất chán ghét sao?】

Huyền Uyên nhìn gia hỏa giương nanh múa vuốt tức giận quở trách nó, lấy tuổi có hạn của nó, trong lúc nhất thời cũng nhìn không ra con này là động vật biển gì, sau đó đối với đám xúc tu vung ở trước mặt nó, há mồm liền cắn.

Động vật biển giương nanh múa vuốt nhất thời cứng ngắc, sau đó hét rầm lên:【Mày thế nhưng ăn xúc xúc của tao?】

Huyền Uyên nhai nhai, vẻ mặt hàm hậu nói:【Ăn rất ngon, lại cho ta một chút, dù sao ngươi có rất nhiều.】Nói xong, liền thò đầu qua, cắn tới xúc tu theo nước biển phiêu đãng tới đây.

Nó lướt qua đây, không phải là cho nó gặm nhấm sao? Huyền Uyên đương nhiên không khách khí. Dien%^%dan*^*le#*#quy^_^!don~ChieuNinh

Động vật biển đó muốn phản kháng, đáng tiếc nó đối mặt là một Uyên Đồ Huyền Quy lực phòng ngự mười phần, nháy mắt lại là mấy cái xúc tu của nó bị cắn đứt, toàn bộ thú cũng không tốt lắm.

Vẫn là một con động vật biển trốn tránh xa xa thét chói tai nói cho nó:【Mày ngu chưa, đó là Uyên Đồ Huyền Quy, mày không muốn sống nữa hả?】

Động vật biển đang phẫn nộ xúc xúc của mình bị cắn rơi nháy mắt há hốc mồm, sau đó cơ trí cuộn mình lại thành một đoàn, thoạt nhìn càng tròn.

Nó thu nạp lại hết toàn bộ xúc tu, tê liệt giả chết ở nơi này.

Mấy người Sở Chước trong tàu ngầm nhìn xem rõ ràng, cái con cả người toàn là xúc tu đó là một loại hải ngư kỳ quái, xúc tu của nó cùng sợi râu thực vật rất giống, bộ phận mũi nhọn vừa trắng lại non mềm, thoạt nhìn ăn rất ngon.

Ừ, ít nhất Huyền Uyên ăn thật sự vui vẻ.

Thấy nó cuộn thành một đoàn, Huyền Uyên tốt xấu gì cũng không hoàn toàn ăn nó vào trong bụng, mà là tiếp hạ miệng miệng, đều cắn đứt tất cả xúc tu của nó, thẳng đến sau khi gặm nhấm sạch trơn, đưa xúc tu khác vào trong tàu ngầm cho Sở Chước bọn họ nếm thử, tiếp theo tiếp tục xuất phát.

Thẳng đến sau khi cái đám hung tàn hóa này rời khỏi, động vật biển bị cắn đứt xúc tu mới xác chết vùng dậy, nhìn đến bộ dạng trống trơn trên người, nhất thời từ đó bi thương.

Thật vất vả dài ra nhiều xúc tu như vậy, đây đều là thứ trang điểm mặt tiền cửa hàng, là "Lông chim" hấp dẫn giống cái, lập tức đã bị cắn sạch trơn, quả thực không thể đáng thương hơn.

Ở khi nó tự gặm hối tiếc, động vật biển tránh ở xa xa lội tới, may mắn nói:【Mày có thể lượm về một cái mệnh thật không tệ, mày có biết tụi nó là ai không? Tụi nó chính là đám hung tàn hóa ngay cả xúc tu của Hắc Bối Vương Chương đều dám nướng chín để ăn! Gặp phải tụi nó, mày còn có thể còn sống, coi như mày may mắn.】

Động vật biển sợ tới mức nháy mắt xúc tu đều dài thêm ra mấy cọng, hét lên một tiếng:【Là tụi nó?】

【Đúng vậy, cho nên hiện tại mày có biết chính mình có bao nhiêu may mắn đi?】

【Tụi nó tới trong biển lúc nào? Thế nào cũng không nghe được tin tức?】Nếu được đến tin tức, nó đã sớm chuyển nhà, sẽ không ở tại trong đàn san hô, lại càng không sẽ ở khi bị ăn luôn cổng chính, còn dám can đảm chạy đến phun con huyền quy đó.

【Lúc trước gặp phải tụi nó nghe nói đại bộ phận đều bị tụi nó giết chết làm lương thực dự trữ, ai tới nói?】

Hai con động vật biển nói tới đây, đều may mắn chúng nó thế nhưng có thể sống sót ở trong tay mấy gia hỏa đó.

Kính sợ nhìn về phía phương hướng đám hung tàn hóa kia rời đi, hai con động vật biển vội vàng rời khỏi, chuẩn bị nói tin tức này cho nhóm động vật biển đáy biển khác, tránh cho chúng nó gặp phải đàn hung tàn hóa này.

Trong tàu ngầm, đám người Sở Chước cầm lấy xúc tu động vật biển đó, phát hiện mặc kệ là xúc cảm hay là hương vị, đều rất giống thực vật, phát ra một loại hương khí cỏ cây.

Ừm, quả thật rất mê người.

"Đây là cái gì?" Mặc Sĩ Thiên Kỳ tò mò hỏi.

Bích Tầm Châu và Sở Chước cũng đều không biết, động vật biển nhiều chủng loại lắm, sau khi đi đến đáy biển, bọn họ mới phát hiện lúc trước động vật biển công kích bọn họ kỳ thực không coi là cái gì, dưới phiến băng dương này dựng dục ra chủng loại động vật biển mới gọi là phong phú. Thậm chí rất nhiều loài đều thay đổi nhận thức động thực vật biển sinh động đời đầu tiên Sở Chước có ấn tượng.

Sinh vật biển tu luyện giới quả nhiên không thể so sánh với phàm giới.

【Ăn rất ngon nha, mọi người nếm thử.】Thanh âm Huyền Uyên truyền tới.

Vì thế Mặc Sĩ Thiên Kỳ cầm lấy một cây bẻ ra, chỉ nghe một tiếng gãy vỡ thanh thúy vang lên, chỗ mặt vỡ chảy ra chất lỏng xanh lá, hương vị thực vật càng đậm, hắn hút một ngụm, nhất thời hai mắt sáng ngời.

Sở Chước uống một ngụm chất lỏng chỗ mặt vỡ, trong hương vị trong veo mang theo một loại hương quả, nghiễm nhiên giống như là nước trái cây thuần thiên nhiên, quả thật ăn rất ngon, chẳng trách Huyền Uyên đều sắp cắn đứt xúc tu con động vật biển đó.

Huyền Uyên tiếp tục đi tới trước ở đáy biển, nơi đi qua, chỉ cần có thể ăn, đều nâng cổ lên cắn một ngụm nếm hương vị.

Động vật biển bị nó cắn một ngụm nếm hương vị giận mà không dám nói gì, đồng thời cũng may mắn mình không thể ăn, không khiến cho con huyền quy này thèm ăn, ngược lại cái đám sứa nhiều màu sắc rực rỡ thì hỏng bét.

Rất nhiều sứa là có độc, độc tố của nó thậm chí ngay cả người tu luyện Nhân Hoàng cảnh cũng không kháng được, nhưng đối với Uyên Đồ Huyền Quy ăn tạp mà nói, sứa cũng là một loại đồ ăn, hoàn toàn không là vấn đề, một ngụm có thể nuốt trôi một đoàn sứa độc.

Đám sứa luôn luôn ỷ vào một thân độc hoành hành ngang ngược ở đáy biển vội vàng chạy trốn.

Tiếp theo sau hai con động vật biển lúc trước đó, là đám sứa chạy trốn, lúc này đây tin tức trong biển có một đám hung tàn hóa chạy đến rốt cục lan truyền đi ra ngoài, nhóm động vật biển đều nhảy tót lên chạy trốn.

Đương nhiên cũng có động vật biển cao cấp không tin tà hùng hổ chạy tới, muốn cho bọn hắn xinh đẹp.

Hừ, ở trên mặt biển tụi nó không có cách làm gì cái đám người tu luyện biết bay này, không có nghĩa là khi ở đáy biển còn có thể mặc cho tụi kia làm mưa làm gió, nếu tụi kia đã đến đây, vậy thì để tụi kia nếm thử động vật biển lợi hại!

Một đám động vật biển hùng hổ mà đến.

Trong tàu ngầm, đám người Sở Chước đang thương lượng có cần tóm con động vật biển tới hỏi đường hay không cảm giác được động vật biển cao cấp tới gần, nhất thời trầm ngâm nhìn về phía bên ngoài.

Một lát sau, chỉ thấy được trong nước biển bắt đầu khởi động, một đám động vật biển xuất hiện ở phía trước.

Đi đầu là một con Hắc Bối Vương Chương, nhìn trên người nó đầy đủ xúc tua, liền biết cũng không phải là con đã giao thủ cùng bọn họ. Nghĩ đến mỹ vị xúc tua Hắc Bối Vương Chương, một đám người và thú âm thầm nuốt ực nước miếng, hai mắt tỏa ánh sáng.

Hắc Bối Vương Chương vẫn không biết tai vạ đến nơi nhìn đến đám gia hỏa này, dùng tầm mắt âm lãnh đảo qua, sau đó không nói hai lời khởi xướng công kích.

Hỏa Lân Xà trong bọt nước và con thần thú nào đó hưng phấn lên, một con nhào qua còn nhanh hơn một con.

Xét thấy thân rắn không có tay, vì thế Hỏa Lân rắn biến trở về nhân hình, hai tay phủ lên yêu hỏa, ở khi Xúc Uyển đập tới, hai tay mỗi tay bắt lấy một cọng. Lúc này nóg còn ngại tay của mình quá ít, bằng không có thể bắt nhiều mấy cọng, nhưng mà không sao cả, nó dùng tốc độ cực nhanh nướng chín bẻ xuống, lại tiếp tục cầm lấy xúc tua khác cùng nhau nướng cũng có thể há.

Áp lực nước biển cũng không ảnh hưởng tốc độ A Chiếu, ở khi Hắc Bối Vương Chương giết qua, tiểu yêu thú trong bọt nước cũng giống như viên nước đạn mà bắn tới, tiếp theo nháy mắt đã đi đến trước mặt Hắc Bối Vương Chương, đệm thịt bắn ra móng vuốt, xoát xoát xoát vài cái, một cái xúc tua thô to đã bị chặt đứt tận gốc.

Tuy rằng cách nước biển, nhưng hơi thở đồ ăn vẫn làm cho động vật biển khác cảm giác được.

Hắc Bối Vương Chương đáng thương quay cuồng lên, mang theo xúc tua thừa lại nhanh chóng lui về phía sau.

Chung quanh nhóm động vật biển vây xem trợ uy nhất thời há hốc mồm.

Đây là vừa mở màn liền đã xong? Lại nhìn Cúc Uyển đã n bị nướng chín, nhóm động vật biển chỉnh tề vèo vèo đánh lui, lại lui về phía sau vài bước.

Hỏa Lân thu hồi Xúc Uyển nướng chín, nhìn chằm chằm đám động vật biển kia, chọn lựa mỹ vị, sau đó nhào đi qua.

Nhóm động vật biển chạy tán loạn.

Hắc Bối Vương Chương đầu lĩnh chạy trốn nhanh nhất, lúc này hận không thể sinh thêm nhiều mấy cọng Xúc Uyển, có thể để cho nó chạy trốn nhanh hơn.

Đáng tiếc đã không phải do nó, tiểu yêu thú đáng sợ trong bọt nước lại rơi xuống trên đầu nó, một móng vuốt cào đi qua cái đầu tròn vo.

Hắc Bối Vương Chương đau đến cả người run rẩy, cảm giác được trên đỉnh đầu vẫn còn muốn lại cào một cái, lập tức xúc tua tê liệt, kêu lên:【Đừng túm đừng túm, ta đầu hàng!】

Tiểu yêu thú trong bọt nước dùng móng vuốt lông vỗ vỗ đầu nó, nếu ngay từ đầu ngoan như vậy, đại gia nó cũng không dùng móng vuốt đâu.

Hắc Bối Vương Chương nếu có nước mắt, hiện tại nhất định sẽ khóc mù mắt.

Mấy ngày này, nó nghe nói vài huynh đệ đang dẫn nhóm thú gây sự ở mặt biển gặp phải vài đứa hung tàn, xúc tua bị đối phương nướng chín ăn mấy cọng, nó còn tưởng rằng là nói ngoa, nào biết đâu sự thật còn muốn đáng sợ hơn đồn đại.

Đám gia hỏa này quả thực liền hung tàn ra cảnh giới nhất định.

Hơn nữa, rõ ràng còn có nhiều động vật biển như vậy, vì sao tụi nó đều chăm chú nhìn chuẩn xúc tua Hắc Bối Vương Chương? Hắc Bối Vương Chương chúng nó chọc tới tụi nó hả? Dien*dan*le*quy*don Chieu#^#Ninh}{|)&@#@

Huyền Uyên khống chế được nước biển, mang theo tàu ngầm lại đây, ngơ ngác liếc mắt nhìn con Hắc Bối Vương Chương một cái, sau đó bình tĩnh duỗi cổ ngậm một đoạn Xúc Uyển nướng chín ở trong miệng, chậm rì rì cắn nuốt.

Thấy một màn như vậy, Hắc Bối Vương Chương muốn chết.

Đám này quả nhiên là hung tàn hóa đáng sợ.

Hỏa Lân cũng mang theo một cái dự trữ lương nhìn trúng trở về, nhìn đến A Chiếu đứng ở trên đầu Hắc Bối Vương Chương, kêu lên: "Lão đại, ngươi tóm nó làm cái gì? Làm dự trữ lương sao? Muốn ta đến lấy máu hay không?" Nói xong, hưng phấn mà chà xát chà xát tay.

Hắc Bối Vương Chương trợn mắt nhìn, trong lòng thâm trầm nhớ kỹ hơi thở con Hỏa Lân Xà này, ngày khác nhất định phải nướng chín đuôi rắn của nó rồi ăn luôn.

A Chiếu từ trên đầu Hắc Bối Vương Chương trượt xuống:【Kêu nó dẫn đường.】

Hỏa Lân nghe được không phải làm dự trữ lương, vẻ mặt biểu tình thất vọng.

Nó đi lên trước, tay từ trong bọt nước vươn ra, xách lên một cái xúc tua, nói với con Hắc Bối Vương Chương giả chết: "Không muốn chết thì dẫn đường cho chúng ta."

【Đi nơi nào?】Hắc Bối Vương Chương buồn bực hỏi.

"Đi tìm lão đại tụi bây, chủ nhân phiến băng dương này." Hỏa Lân nói xong, xuất ra một đoạn Xúc Uyển nướng chín cắn một ngụm.

Hắc Bối Vương Chương nhìn Hỏa Lân Xà vừa nói lời uy hiếp, vừa ăn xúc tua của nó, chỉ có thể ngoan ngoãn dẫn đường cho bọn họ.

Nếu nó biết đám hung tàn này thật đáng sợ giống như đồn đại, nó nhất định sẽ không lại đây, ngược lại càng xa càng tốt, không đánh cùng tụi nó.

Có Hắc Bối Vương Chương dẫn đường, đường kế tiếp vô cùng thuận lợi.

Hắc Bối Vương Chương tuy nói không phải mạnh nhất, nhưng ở trong biển coi như là cường giả một phương, thống lĩnh rất nhiều tiểu đệ, nơi đi qua, chúng động vật biển đều né tránh.

Nhìn Hắc Bối Vương Chương giống như một biển bá đi tới trước, Mặc Sĩ Thiên Kỳ nhìn một lát, nói với Sở Chước: "Sở tỷ, ta cũng muốn đi xem, cho ta một bọt nước."

Sở Chước thấy bên ngoài rất an toàn, cũng không ngăn cản, ngưng tụ một bọt nước màu đạm bạc, đưa hắn đi.

Tiếp theo Sở Chước quay đầu nhìn về phía Bích Tầm Châu: "Tầm Châu ca, huynh thì sao?"

Bích Tầm Châu: "... Quên đi." Làm một con băng nhện Lục Sinh, hắn tuyệt bức không thích thế giới biển sâu được chưa?

"Vậy Tầm Châu ca huynh tự mình một người đợi ở trong này, ta cũng ra đi xem." Sở Chước cười nói với hắn, sau đó cũng ngưng tụ một cái bọt nước, nàng tiến vào trong bọt nước, trượt vào trong biển.

Bọt nước dị thủy ngưng tụ mà thành, áp lực trong biển có thể xem nhẹ không đề cập tới.

Nhìn thấy Sở Chước bước ra, A Chiếu khống chế bọt nước nhào qua.

Hai cái bọt nước dung hợp thành một cái, A Chiếu nhảy vài cái đến trong lòng nàng, hai móng đặt ở trên vai nàng, dùng lông mặt cọ cọ gương mặt của nàng, một đôi đồng tử thú tròn quay nhìn chằm chằm nàng, giống như đang hỏi nó vừa rồi lợi hại hay không?

Hết chương 295.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play