Editor: ChieuNinh_dd.LQD

Đường đi ra ngoài rất thuận lợi, không gian nan như khi tới.

Trên đường, bọn họ tự nhiên cũng gặp được người tu luyện đặc biệt vì động phủ mà đến, cũng không biết có phải những người đi ra ngoài lúc trước đã nói cho bọn họ chuyện ma nhân hay không, những người tu luyện đó nhìn thấy đám người Sở Chước, trực tiếp thăm dò chuyện động phủ, biết được động phủ đã mở ra, người tu luyện Nhân Hoàng cảnh đang đi vào tra xét, lại vội vã đi rồi.

Dọc theo đường đi, gặp được người tu luyện đều là như thế.

Cho dù đã truyền ra đây là ma nhân âm mưu, nhưng không nhìn tận mắt, vẫn chưa từ bỏ ý định.

Sở Chước cũng không quản mấy cái này, dù sao hiện tại ma nhân xen lẫn trong đám người đều bắt được, bán ma nhân cũng bị Tinh Sa tóm gần hết, người tu luyện tiến vào động phủ tra xét chỉ có Nhân Hoàng cảnh, cho dù bọn họ vẫn sẽ không cẩn thận rơi vào trong ma quật trong động phủ, thương vong cũng sẽ không quá lớn.

Một ngày rưỡi sau, bọn họ thuận lợi đi ra động trùng.

Đợi Sở Chước bọn họ từ động trùng bước ra, nhìn đến thiên không màu xanh lam, ngửi được không khí sạch sẽ, không khỏi có vài phần thở than.

"Rốt cục không cần lại ngửi mùi trùng ghê tởm." Mặc Sĩ Thiên Kỳ xoa xoa cái mũi, thấy một chuyến đi này thật không dễ dàng.

Quả thật rất không dễ dàng, trong động trùng Bạch Thạch sào khắp nơi đều là mùi yêu trùng tanh tưởi, tuy nói trên người mang theo hà bao nhét hương thảo, nhưng mùi vị đó vẫn ở khắp mọi nơi, hơn nữa sau đó yêu trùng bạo - loạn, dịch trùng máu trùng thi thể trùng v.v hỗn cùng một chỗ, cái mùi vị đó lại nhất tuyệt, làm cho một đám người đều sắp ngạt chết.

A Chiếu cũng hô hấp một ngụm không khí thanh tân, cảm thấy rốt cục sống lại.

Nó nằm úp sấp đến trên đầu Sở Chước, nhón chân đứng lên nhìn về phía Bạch Thạch sào.

Khứu giác yêu thú phá lệ linh mẫn, hiện tại làm một con thú, khứu giác A Chiếu đã bị tàn phá thật lớn ở Bạch Thạch sào, đó là nguyên nhân nó không cam lòng động ở trong Bạch Thạch sào, cũng không có việc gì liền chui vào trong lòng Sở Chước, lấy cái này để giảm bớt tiếp xúc mùi vị dịch trùng trong không khí.

Mấy người đứng ở phía trên tảng đá Bạch Thạch sào, Sở Chước nhìn nhìn chung quanh, phát hiện thẳng đến lúc này vẫn có người tu luyện cuồn cuộn không ngừng từ bốn phương tám hướng đi tới, có thể thấy được động phủ trong Bạch Thạch sào có bao nhiêu hấp dẫn người.

Chẳng qua chờ bọn hắn trở ra, liền biết là thế nào.

"Đầu tiên chúng ta tìm một địa phương nghỉ ngơi, đợi Hỏa Lân ra." Sở Chước nói.

Bích Tầm Châu và Mặc Sĩ Thiên Kỳ đều không có ý kiến, còn đám người Đồ Tứ Nương, thuần túy là người hầu, gì ý kiến cũng không có.

Tiếp theo, bọn họ tìm chỗ đất trống ở bên cạnh Bạch Thạch sào, đóng quân ở đây, chờ đợi Hỏa Lân trở về.

Đang lúc hoàng hôn, một cỗ hương vị đồ ăn tràn ngập ở bên cạnh Bạch Thạch sào, một ít người tu luyện vừa tới ngửi được này hương vị, theo bản năng tìm kiếm, rất nhanh liền phát hiện trong rừng rậm chỗ bên cạnh Bạch Thạch sào, mọc lên mấy cái lều, còn có vài người tu luyện ngồi ở lửa trại trước lều.

Một màn này bọn họ nhìn xem cả đầu hắc tuyến.

Phải nói là tới Bạch Thạch sào tìm kiếm động phủ, hiện tại sớm nên tiến vào Bạch Thạch sào mới đúng. Nếu nói không phải, nào có ai sẽ chạy tới loại địa phương hạ trại đều là yêu trùng khắp nơi này?

Đám người Sở Chước không để ý tới tầm mắt nghi hoặc những người đó, rắc thuốc bột đuổi trùng ở chung quanh xong, liền ngồi ở chỗ kia ăn uống tiệc tùng, nhân tiện bổ sung khổ bức bọn họ thời gian mấy ngày nay chỉ có thể gặm nhấm Ích Cốc đan.

"Không biết Hỏa Lân tỷ phải bao nhiêu ngày mới có thể đi ra." Mặc Sĩ Thiên Kỳ gặm nhấm thịt vừa nướng tốt, ăn được miệng đầy mỡ.

Đám người Đồ Tứ Nương cũng vùi đầu khổ ăn, hiếm khi có thể ăn được món ngon Bích Tầm Châu tự mình làm, qua thôn này sẽ không còn cửa tiệm khác.

"Thuận lợi mà nói, thời gian vài ngày có thể đi ra." Sở Chước nói.

"Vậy nếu không thuận lợi thì sao?" Mặc Sĩ Thiên Kỳ hỏi.

Sở Chước liếc hắn một cái, nhíu mày hỏi lại: "Huynh cảm thấy lấy tu vi hiện tại của Hỏa Lân, không hề thuận lợi sao?"

Mặc Sĩ Thiên Kỳ cầm lấy một khối thịt nướng thơm ngào ngạt, cố gắng suy nghĩ lại bộ dạng vẻ mặt hưng phấn của Hỏa Lân khi gặp chuyện, đánh người thích dùng quả đấm, quả thực tựa như một nữ đấu sĩ...

Vì thế lắc đầu rất rõ ràng.

Ăn uống no đủ, Sở Chước và Mặc Sĩ Thiên Kỳ liền bò vào trong lều nghỉ ngơi, Bích Tầm Châu và Đồ Tứ Nương thì gác đêm.

Nhưng mà ở trước khi nghỉ ngơi, Sở Chước dùng bồn tắm chứa một thùng nước, cẩn thận tẩy trừ cho mình một lần, đều tẩy sạch mùi vị đám yêu trùng.

Nàng tắm cho mình không tính, còn làm một chậu nước trong, cũng chuẩn bị gột rửa cho A Chiếu. Diendanlequydon~ChieuNinh{}@$#^& D^d^l^q^d

A Chiếu vốn là ghé vào trên giường trong lều đợi nàng tắm sạch trở về cùng nhau chui ổ chăn, đợi khi nhìn thấy nàng bưng bồn nước đó tới, nháy mắt cảnh giác lên, hai tai dựng thẳng thật cao, khom người đứng dậy muốn chạy.

Sở Chước vươn tay túm nó lại, xoa xoa nó đầu, cười nói: "Ngươi không tắm, thì ta liền tắm cho Huyền Uyên."

A Chiếu đang muốn duỗi móng vuốt đi qua chống cự nghe xong, móng vuốt vừa chuyển, vẫn là buông xuống.

Bé rùa đang bò vào, nghe được Sở Chước nói, lập tức vô cùng cao hứng nói:【Được, chủ nhân chà mai rùa giúp đệ.】Làm một Uyên Đồ Huyền Quy thuộc tính thủy, nó thích nhất tắm rửa chà mai rùa.

A Chiếu một móng vuốt chụp đi qua:【Đi tìm lão nhị chà giúp mi, mi cũng nên gột rửa.】

Bé rùa từ trong lều bay ra ngoài, một đường bay đến trước mặt Bích Tầm Châu, bị hắn vươn tay tiếp được.

Sau đó chợt nghe đến trong lều truyền đến một câu:【Lão Nhị, gột rửa cho nó, nhất định phải tẩy sạch mùi vị yêu trùng trên người nó. 】

Huyền Uyên choáng váng choáng váng hồ đồ phản bác:【Đệ rất sạch sẽ, không có mùi yêu trùng.】

Bích Tầm Châu nhìn thoáng qua lều trướng, nghĩ đến vừa rồi Sở Chước tắm rửa ở bên trong, liền biết hiện tại có lẽ là đến phiên lão đại. Nói chung yêu thú mang lông đều chán ghét tắm rửa, A Chiếu cũng không ngoại lệ, nhưng nó lại không lay chuyển được Sở Chước, đành phải ngoan ngoãn bị xoa bóp tắm rửa.

Bích Tầm Châu chưa biến thần sắc, lúc này làm ra một chậu nước, bắt đầu cọ rửa cho bé rùa.

Trong lều trướng, Sở Chước bọt khí đầy tay, tắm rửa tiểu yêu thú từ đầu đến đoạn đuôi, rửa đến địa phương nào đó phía dưới bụng, sau đó lại bị một cái móng vuốt kháng cự.

"Được, vậy ngươi tự mình rửa." Sở Chước cười nói, trong mắt lóe ra ánh sáng vui vẻ.

A Chiếu thẹn quá thành giận, cảm thấy bị nàng chế giễu.

Hừ, đợi về sau nó biến hóa rồi, mỗi ngày để cho nàng rửa giúp hắn.

Thẳng đến khi tắm cho tiểu yêu thú thơm ngào ngạt, Sở Chước mới ôm nó cùng tiến lên giường.

Trong lều trướng có bùa chú cách âm, Sở Chước không lo lắng lại bố trí cái này, ghé vào trên giường, bắt đầu mắt to trừng đôi mắt nhỏ cùng A Chiếu.

Trừng mắt nhìn một lát, A Chiếu vươn móng vuốt ra nhấn một cái ở trên mặt nàng.

Nệm thịt lông xù, phấn nộn non mềm móng vuốt, sắc bén lùi về trong đệm thịt, thấy thế nào cũng là yếu ớt đáng yêu, cảm giác ngứa ngáy trên gương mặt, làm cho nàng nhịn không được cười ra tiếng, ôm nó đến trong lòng vò rối lông của nó.

A Chiếu mềm mại lật người ở trong tay nàng, lộ ra cái bụng cho nàng xoa bóp, rất có một loại dung túng yêu thương nàng dâu.

Sở Chước tuy rằng nhìn không hiểu, nhưng cũng hiểu được ý tứ của nó, trong lòng như nhũn ra, cười tủm tỉm nói: "Không biết chừng nào thì ngươi có thể biến hóa, đến lúc đó nhất định là một nam hài tử vô cùng khả ái đi."

A Chiếu nháy mắt liền bùng nổ, không cho nàng xoa, xoay người đứng lên, một móng vuốt vỗ nệm, cường điệu nói:【Là mỹ nam tử đỉnh thiên lập địa, không phải nam hài tử.】

Sở Chước phun cười ra tiếng: "Thật sự? Ngươi xác định sau khi ngươi biến hóa là trưởng thành, mà không phải một nam hài khả ái?"

Tiểu yêu thú kiêu ngạo mà nâng cằm lên, đương nhiên, nó đã trưởng thành, có thể cưới vợ rồi.

Sở Chước không tin, vẫn cảm thấy A Chiếu kỳ thực lớn hơn Huyền Uyên không được bao nhiêu, có thể lợi hại như thế, là vì nó là thần thú. Thần thú trời sinh liền có được thiên phú thần thông, cho dù chỉ là ấu tể, cũng vô cùng lợi hại. Hơn nữa con tiểu yêu thú này gấu như vậy, lại thích gây sự, quả thực chính là thiếu niên nhị (ngốc) trở ngại, làm sao giống con thú trưởng thành?

Trong lòng Sở Chước không tin, trên mặt lại không lộ ra chút gì, cười nói: "Ngươi đã trưởng thành, vậy khi nào thì có thể biến hóa?"

A Chiếu duỗi móng vuốt nhấn vài cái trên lưng tay nàng, lại chỉa chỉa phía trên, Sở Chước giật mình.

"Phải đi đến... Đại Hoang giới sao?" Sở Chước đoán.

A Chiếu lắc lắc cái đuôi, lông đầu vui thích hạ xuống, vì nàng thông minh cao hứng không thôi.

Tuy rằng nàng nghe không hiểu nó, nhưng nàng vẫn có thể ở trước tiên đoán ra nó muốn biểu đạt ý tứ, đây tuyệt bức là chân ái.

Trong lòng A Chiếu có chút tự đắc, tiểu cô nương nhất định là yêu nó yêu đến không thôi, bằng không làm sao có thể thông minh như vậy chứ? Đột nhiên, A Chiếu thấy tiểu cô nương đa tâm chút cũng không sao, thật sự là thấy thế nào cũng đáng yêu, thật là hợp tâm ý của nó.

Tiểu cô nương này nhất định là kìm nén yêu thích nó chờ đến trưởng thành.

Sở Chước thấy dáng vẻ đắc ý của nó, nhịn không được lại cười, tiếp tục nói: "Cũng không biết ngươi sau khi biến hóa sẽ là bộ dáng gì, là mỹ lệ giống như Tầm Châu ca, hay là tuấn tú giống như Hỏa Lân, hoặc là đẹp trai đến có chút hư hỏng giống như Nhạc Tu..."

A Chiếu vô cùng ghét bỏ ví dụ Sở Chước đề cử, đại gia nó tuyệt bức là mỹ nam tử đỉnh thiên lập địa, đám đó làm sao đủ đánh đồng cùng nó? Đợi về sau nó biến hóa rồi, nhất định không nói cho nàng trước, cho nàng một kinh hỉ.

Sở Chước đoán trong chốc lát sau, ôm nó lăn vài vòng, sau đó ghé vào trên giường mềm mại, vuốt đầu nó nói: "Kỳ thực ta rất chờ mong bộ dạng ngươi biến hóa, nhất định rất dễ nhìn..."

Thần thú so với yêu thú cấp bậc rất cao, không cần phải nói cũng biết, A Chiếu biến hóa xong, định là phi thường xinh đẹp. Điều này làm cho nàng vô cùng chờ mong, giống như là dưỡng nhi tử, chờ mong bộ dạng sau khi nó lớn lên, có lẽ, đời trước nó đột nhiên không chào mà đi, có lẽ là đi biến hóa nhỉ?

Sở Chước càng nghĩ càng thấy mình đoán đúng, lấy thực lực A Chiếu, sớm nên biến hóa, lại nhất định phải đi đến Đại Hoang giới mới có thể biến hóa, có lẽ cơ hội nó biến hóa là ở Đại Hoang giới.

Vừa nghĩ như vậy, chút tiếc nuối trong lòng nàng về đời trước thẳng đến khi chết cũng chưa thể nhìn thấy A Chiếu rốt cục biến mất.

Địa vị của A Chiếu ở trong lòng nàng rất đặc thù, nó so với những thân nhân gọi là huyết mạch càng sớm đi đến bên cạnh nàng, bầu bạn nàng trưởng thành, để cho nàng lẻ loi ở tại trong cái dị thế này, có một dựa vào.

Đời trước, nếu không có A Chiếu ở, nếu không thì nàng không biết vượt qua giai đoạn yếu ớt mà hèn mọn khi còn bé đó như thế nào.

Tiểu yêu thú lại nâng cằm lên, bộ dạng kiêu ngạo đến có thể trên trời.

Đại gia nó biến hóa rồi, đương nhiên vô cùng đẹp mắt.

Sở Chước lại nhịn không được cười rộ lên, kỳ thực nàng không phải là người thích cười, nhưng chỉ cần nhìn đến A Chiếu, nàng liền nhịn không được muốn cười. ChieuNinh~^&*dien~dan~lequydon{}:D^d^l^q^d

Bị bộ dạng kiêu ngạo của nó manh đến không chịu được, vì thế Sở Chước vui đùa nói: "Đợi A Chiếu biến hóa rồi, nếu ngươi lớn lên rất đẹp mắt, ta đây gả cho ngươi, như thế nào?"

A Chiếu:【... ... 】

A Chiếu đột nhiên chạy đi ra, vọt tới trước mặt Bích Tầm Châu đang chà mai rùa cho Huyền Uyên.

Bích Tầm Châu hoảng sợ, bàn chải trên tay rơi ở trong bồn nước, sau một lúc lâu mới trấn định hỏi một câu: "Lão đại, có chuyện gì sao?"

A Chiếu đứng ở trên một tảng đá màu xám trắng, tầm mắt ngang bằng cùng Bích Tầm Châu, dùng giọng điệu trịnh trọng nói:【Sáng quắc nói, chờ ta biến hóa rồi, liền muốn gả cho ta.】

Bích Tầm Châu: "... ..." Nhất định là lừa thú rồi.

Lúc này, Sở Chước đi theo ra, thấy A Chiếu đứng ở trước mặt Bích Tầm Châu, đi tới ôm lấy nó, cười nói: "Thế nào đột nhiên chạy ra đây?"

Bích Tầm Châu biểu tình có chút rạn nứt, mặt đơ như gỗ nhìn nàng.

Ở khi A Chiếu cũng nhìn qua đây, hắn có chút khó khăn nói: "Chủ nhân, cô vừa rồi nói cái gì cùng A Chiếu?"

Sở Chước chớp xuống ánh mắt, nghĩ đến vừa rồi vui đùa, nàng xem xem tiểu yêu thú trong lòng đang dùng cặp dị đồng tử xinh đẹp nhìn chằm chằm mình, nghĩ đến nó chính là một ấu tể, căn bản sẽ không để ở trong lòng, cười hì hì nói: "Ta vừa rồi còn hỏi A Chiếu nó bao giờ thì biến hóa, A Chiếu lợi hại như vậy, biến hóa rồi cũng nhất định rất đẹp mắt, nếu về sau ta phải lập gia đình, gả cho nó cũng được."

Bích Tầm Châu thông minh cỡ nào, làm sao nghe không ra nàng đây là giọng điệu trêu chọc.

Bản thân nàng căn bản sẽ không để ở trong lòng.

Nhưng cố tình A Chiếu tưởng thật, oa ở trong lòng nàng đắc ý ngưỡng đầu, vô cùng cao hứng nói:【Lão nhị, nghe được đi, nàng cũng muốn cùng ta song tu đấy.】

Bích Tầm Châu không lời nào để nói, lại tinh tường ý thức được người nào đó làm bậy, tương lai bị ép hôn, thật sự chẳng trách người ngoài.

Sở Chước không biết mình đang làm bậy, vui đùa qua đi, rất nhanh lại đến bên cạnh, hàn huyên vài câu cùng Bích Tầm Châu, ôm A Chiếu vào lều trướng nghỉ ngơi.

Lúc này, Sở Chước thật ra không lại kéo đông kéo tây, nàng ngáp một cái, hỏi: "A Chiếu, thượng cổ trăm tộc rốt cuộc là tộc đàn dạng gì đây? Bây giờ còn có bao nhiêu chủng tộc?"

A Chiếu tiến vào trong lòng nàng, nghe nói như thế, dùng cái đuôi quét quét cánh tay của nàng.

"Ngươi nói, ta có phải có liên hệ gì với thượng cổ trăm tộc hay không hả?" Sở Chước hỏi nó.

A Chiếu ngừng đoạn đuôi xuống, lại quét quét nàng.

Dù là Sở Chước thông minh đi nữa, cũng biết không hiểu đây là ý tứ gì, nhưng mà từ đó cũng có thể biết, khẳng định là có quan hệ gì đó, nếu không sẽ không từ khi gặp được Nguyệt Nữ tộc bắt đầu, nàng liền sinh ra cảm giác khác thường nào đó.

Người tu luyện cảm giác xưa nay là cực chuẩn, không là cái giác quan thứ sáu huyền diệu khó giải thích gì.

"Ta đột nhiên có điểm muốn mau chóng tìm được cha ta cùng tỷ tỷ bọn họ." Sở Chước tiếp tục nói: "Cũng không biết bọn họ hiện tại ở nơi nào, có phải cũng giống như ta hay không, gặp được người thượng cổ trăm tộc..."

Đời trước, nàng không gặp được người thượng cổ trăm tộc, có lẽ là gặp, nhưng nàng cũng không biết đó là thượng cổ trăm tộc, cứ như vậy bỏ qua. Đời này, bởi vì có đi qua đại lục Thiên Thượng Hải, cũng tham dự quá trình Nguyệt Nữ tộc bị diệt tộc, cảm xúc sâu đậm, cho nên để ý đến đối với thượng cổ trăm tộc.

Sở Chước không biết vì sao mình sẽ mẫn cảm đối với tồn tại thượng cổ trăm tộc như thế, nhưng nàng sẽ đi truy tìm việc này.

Trong đầu nghĩ đủ thứ thượng vàng hạ cám, cuối cùng dần dần đi vào giấc ngủ.

Ở sau khi Sở Chước ngủ rồi, A Chiếu từ trong lòng nàng bò ra, đi đến bên gối nàng, ngồi ở đó nhìn gương mặt của nàng.

Sở Chước bọn họ ở bên cạnh Bạch Thạch sào đợi thời gian ước chừng mười ngày, Hỏa Lân rốt cục bước ra.

Mà lúc này, rất nhiều người tu luyện tới Bạch Thạch sào đều nghe nói chuyện động phủ, biết cái gọi là động phủ kỳ thực là âm mưu ma nhân thiết kế, vì hố sát người tu luyện.

Càng đáng sợ là, thế nhưng có người tu luyện cấu kết cùng ma nhân.

Tin tức này một khi truyền ra, khiến cho chấn động ở đại lục Xích Vân Tinh không thua gì bão cấp mười hai quá cảnh.

Hết chương 245.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play