Editor: ChieuNinh

Lại qua một ngày, tuy rằng vẫn cực kỳ nguy hiểm, nhưng hai luyện đan sư gà còi Mặc Sĩ Thiên Kỳ cùng Đan Phong thu hoạch rất không tệ.

Hoàn cảnh không gian này cùng loại thời kì thượng cổ, tuy rằng mãnh thú hoành hành, nhưng mà đại biểu không ít các loại linh thảo linh dược, thậm chí còn có linh thảo đã bị diệt sạch trong truyền thuyết. Khi Mặc Sĩ Thiên Kỳ cùng Đan Phong nhìn thấy, đều thật cẩn thận di thực vài cọng linh thảo đến trong bồn, dự tính đưa ra bên ngoài bồi dưỡng, nhìn xem có thể nuôi dưỡng hay không.

Vì cho bọn hắn thời gian dời trồng linh thảo, Sở Chước và đám người Thái Kiệt phải xử lý mãnh thú, nhiều lần cũng thiếu chút nữa bị chôn vùi ở trong tổ mãnh thú. Đương nhiên, rơi khi vào ổ mãnh thú, cũng nhân cơ hội xem xét xem có truyền tống trận hay không, đáng tiếc lại không phát hiện gì.

Nhưng thật ra Mặc Sĩ Thiên Kỳ và Đan Phong lại rất cao hứng, nếu không phải còn nhớ rõ bọn họ còn ở trong thử luyện, nói không chừng đều muốn ở lại trong không gian này rồi. Nơi này quả thực chính là thiên đường của luyện đan sư.

Một vòng thử luyện này tuy rằng nguy hiểm, nhưng cơ duyên quả thật so với địa phương khác thì rất nhiều.

Ban đêm, bọn họ vẫn là tùy tiện chọn một sơn động nghỉ ngơi, do Luyện Vân Long Đằng chặn cửa động, bày ra phù trận che giấu hơi thở.

"Không biết đêm nay còn có sinh vật kỳ quái tối hôm qua hay không, kỳ hoa này hiệu quả rất tốt, nếu như có thể kiếm thêm một ít cũng không tệ." Có người tu luyện nói, vừa ngắm hướng Sở Chước.

Người tu luyện khác cũng nhịn không được âm thầm nhìn qua.

Sở Chước bình tĩnh ôm A Chiếu, thuận tiện thả bé rùa không chịu cô đơn từ trong linh thú bò ra bên cạnh, đút nó ăn cực phẩm linh đan, làm như không phát hiện ánh mắt bọn họ.

Đan Phong xuy một tiếng: "Nếu kỳ hoa đó có thể làm cho người tu luyện đột phá, đó là vật hiếm lạ, làm sao có thể mỗi ngày đều có?"

Bị tiểu thiếu gia oán giận không lưu tình như thế, những người tu luyện đều có chút ngượng ngùng, bọn họ trên danh nghĩa vẫn là tùy tùng Đan Phong, cho dù phiền trong lòng, trên mặt cũng không thể biểu hiện ra ngoài.

Nhưng mà đợi sau khi vào đêm, vẫn có người tu luyện mượn cơ hội đến bên ngoài rừng rậm trông coi.

Đáng tiếc thẳng đến hừng đông, đều không gặp lại được động vật trong suốt tối hôm qua, trong bóng đêm rừng rậm buổi tối toàn bộ đều là tối như mực, hiển nhiên động vật trong suốt không phải buổi tối mỗi ngày đều chạy đến để cho bọn họ lượm tiện nghi. Đổi lại là vì ở bên ngoài, phải thời khắc cảnh giác mãnh thú đánh lén ban đêm, không có dưỡng tốt tinh thần, dẫn tới vào ban ngày tinh thần đều có chút uể oải.

Thời gian mấy ngày kế tiếp, một đám người bôn ba ở trong rừng rậm như cũ.

Trong phiến không gian này số người thí luyện có vẻ nhiều, mỗi ngày đều có người tu luyện tử vong, Sở Chước bọn họ cũng gặp được một số người, sau khi cẩn thận giao tiếp cùng bọn họ, thì biết những người cũng chưa tìm được truyền tống trận.

Mắt thấy cũng qua nhiều ngày như vậy, còn chưa tìm được truyền tống trận, tất cả mọi người có chút thấp thỏm phập phồng.

Một là lo lắng nếu là không trở lại đại điện đó ở trong thời gian quy định, khả năng sẽ bị vây ở chỗ này thẳng đến khi bí cảnh thử luyện chấm dứt; thứ hai cũng lo lắng đợi lâu ở trong này, vô ý một cái sẽ giống như người tu luyện khác, chết thảm ở dưới răng nanh mãnh thú.

"Như vậy không được." Đan Phong nhíu mi lại, kéo lấy cái râu của gốc U Lan Minh Thảo cao to bên người.

U Lan Minh Thảo mặc dù có một cái thanh nhã tên dễ nghe, nhưng bộ dạng thật sự hung tàn, dường như loại linh thực loại hình chiến đấu này, bộ dạng càng hung tàn, sức chiến đấu cũng càng tốt. Lúc này nó giống một thị vệ trung tâm, thủ hộ ở bên người Đan Phong, cao đến một trượng, mỗi lần khi bị chủ nhân phiền chán kéo râu, thì nhụy cũng run run mấy cái theo, cũng không biết là đau hay là thích.

Phỏng chừng là thích, râu là nó thích một chút.

Sở Chước nhìn xem có chút buồn nôn, cảm thấy U Lan Minh Thảo run rẩy có chút khuynh hướng M, vẫn là Luyện Vân Long Đằng bình thường một chút.

Khi nghĩ như vậy, đột nhiên liền thấy một đoạn dây mây cao nửa mét cũng đồng thời đứng hầu ở bên cạnh Mặc Sĩ Thiên Kỳ, đang thật cẩn thận dùng một nhánh dây mây kéo vạt áo chủ nhân. Khi bị Mặc Sĩ Thiên Kỳ chụp qua một cái tát, lá cây trên dây mây không khỏi run rẩy mấy cái, một phen liền kéo y phục Mặc Sĩ Thiên Kỳ, khí lực to lớn, dẫn tới kéo hắn ngã ra phía sau, quăng một cái ngã chổng vó.

Sở Chước: "... ..."

Mọi người: "... ..."

Đan Phong không khách khí phốc cười ra tiếng: "Xem ra Tiểu Vân của ngươi rất không ngoan nha."

Nhìn nhìn lại U Lan Minh Thảo bên cạnh hắn, cảm thấy nhà tiểu Lan hắn rất tốt, bộ dạng hơi xấu một chút, nhưng cho tới bây giờ sẽ không ác ý kéo chủ nhân ngã sấp xuống. Dien*dan*le*quy*don Chieu#^#Ninh

Mặc Sĩ Thiên Kỳ mặt xám mày tro đứng lên, khi đang muốn sưng mặt lên, thì Luyện Vân Long Đằng hưu một cái liền nhảy lên trở về trên cổ tay hắn, biến thành một cái vòng tay gỗ . Đối với vòng tay gỗ giả chết như vậy, Mặc Sĩ Thiên Kỳ thật sự mắng không được.

Sở Chước nhìn ở trong mắt, đột nhiên cảm thấy mấy con yêu thú Bích Tầm Châu và A Chiếu vẫn là rất tốt.

Thái Kiệt thấy lực chú ý của bọn họ sắp dời đi, vội vàng tiếp lấy lời nói công tử nhà mình: "Công tử, không được thế nào?"

"Còn tiếp tục như vậy, chúng ta sẽ phải dừng lại một vòng thử luyện này, tuyệt đối không được." Vẻ mặt Đan Phong nghiêm túc nói: "Chúng ta phải nhanh chóng tìm được truyền tống trận mới được."

Hắn đặc biệt gạt người nhà chạy tới bí cảnh Cổ Đầm Hồ tham gia thử luyện, chính là muốn làm ra chút thành tích, tuyệt đối không thể xám xịt trở về như vậy. Nếu để cho gia gia biết hắn thử luyện chỉ dừng ở linh đan cấp sáu, nhất định sẽ thất vọng đối với hắn.

Đám người Thái Kiệt nghe xong, cũng hiểu được dừng lại ở vòng thử luyện thứ bảy, quả thật quá sớm.

Trước khi đến bí cảnh Cổ Đầm Hồ, bọn họ đã từng nghe nói không ai có thể kiên trì đến vòng thử luyện thứ mười, nhưng vòng thử luyện thứ bảy vẫn còn sớm.

"Thiên Kỳ, không phải Luyện Vân Long Đằng có thể ẩn núp ở dưới lòng đất sao? Nếu không để cho nó đi tìm hiểu một chút đi." Sở Chước nói, trong lòng cũng cân nhắc, có muốn hay không đợi khi buổi tối, vụng trộm thả Bích Tầm Châu đi ra ngoài tìm giúp.

Nhưng mà nghĩ mãnh thú hoành hành trong không gian, Sở Chước lại lo lắng Bích Tầm Châu một con nhện đi ra ngoài sẽ có nguy hiểm, vẫn là quên đi, bọn họ chậm rãi đi tìm.

Mặc Sĩ Thiên Kỳ nghe xong, cảm thấy có khả năng, liền thương lượng với Luyện Vân Long Đằng.

Vì thế, hắn đặc biệt vận chuyển chút linh lực cho nó ăn, sau khi cho nó ăn no, hắn với vẻ mặt trắng bệch vội vàng đánh tọa nuốt vào Hồi Linh đan khôi phục linh lực.

Đan Phong cũng thả U Lan Minh Thảo đi ra.

So với Luyện Vân Long Đằng có thể ẩn núp ở dưới lòng đất, U Lan Minh Thảo hiển nhiên không được, nhưng nó có một đặc điểm, chính là có thể tự do bí mật ở ban đêm, chỉ cần nó muốn, thì ngay cả người tu luyện nhạy bén nhất cũng không thể phát hiện nó tồn tại.

Cho nên Đan Phong rất yên tâm mà để cho nó đi ra ngoài, hơn nữa phân phó nó, nếu gặp phải mãnh thú, thì trực tiếp giả dạng làm linh thảo phổ thông, đợi đến ban đêm lại hành động.

Sau khi hai người đưa chiến sủng của bọn họ rời khỏi, đều có chút lo lắng, cả một ngày đều là tâm tình ủ rũ.

Màn đêm buông xuống, Luyện Vân Long Đằng đã trở lại, thoạt nhìn ủ rũ ỉu xìu, hiển nhiên không tìm được truyền tống trận. Mặc Sĩ Thiên Kỳ thấy bộ dáng này của nó, thì đau lòng lên, đương nhiên không có khả năng mắng nó, vận chuyển linh lực khao nó nhiều chút.

U Lan Minh Thảo còn chưa có trở về.

Thẳng đến bình minh khi, U Lan Minh Thảo lay động sinh tư trở về, lá cây đong đưa, run đến hết sức phóng đãng.

Đan Phong kinh hỉ nói: "Ngươi tìm được truyền tống trận? Thật sự là quá tốt." Sau đó lập tức để cho nó dẫn đường.

U Lan Minh Thảo lại phóng đãng run lá cây mang theo mọi người xuất phát.

Đám người Sở Chước nhìn U Lan Minh Thảo dẫn đường, không đành lòng nhìn thẳng, Đan Phong liếc thấy thần sắc bọn họ, nhịn nhẫn, vẫn là nhịn không được nói: "Tiểu Lan rất hữu dụng, tuy rằng tính cách có chut... Nhưng đừng coi khinh nó, ban đêm chính là thiên hạ của nó."

Mọi người: "À..."

"Các ngươi phản ứng gì vậy hả?" Đan Phong tức giận nói.

Không có phản ứng gì, chỉ là thấy rằng linh thực thiếu gia kiêu ngạo nuôi dưỡng, kỳ thực căn bản tính cách không khác hắn lắm.

Một đường đi theo U Lan Minh Thảo, khi trên đường gặp được mãnh thú, U Lan Minh Thảo đâm trên đất một cái, ngụy trang thành linh thảo bình thường, không dẫn tới chú ý của mãnh thú chút nào. Mà những người khác thì lại vội vàng tìm địa phương trốn đi, dùng phù trận che giấu hơi thở trên người, để tránh bị những mãnh thú đó phát hiện. Dien%^%dan*^*le#*#quy^_^!don~ChieuNinh

Lúc này bọn họ vội vàng rời khỏi không gian này, không rảnh lại cùng đánh nhau với những mãnh thú đó.

Đợi mãnh thú vừa rời đi, U Lan Minh Thảo lại tiếp tục phóng đãng mà dẫn dắt mọi người chạy đi, nhụy hoa trên đầu run rẩy vô cùng lợi hại.

Một đường chạy gấp, sau vài canh giờ, bọn họ đi đến một cái sơn cốc hỗn độn, những dấu vết này vừa thấy thì biết là dấu vết nhân loại chiến đấu cùng mãnh thú, nên đã biết có người phát hiện chỗ truyền tống trận.

"Thế nhưng có người tìm được truyền tống trận còn sớm hơn chúng ta?"

"Vậy thì có gì đâu, có thể xông đến một vòng thử luyện này, sao có thể không có chút bản lĩnh?" Thái Kiệt lơ đễnh nói.

Nghe nói như thế, trong lòng người ở đây ít nhiều đều có chút đồng ý, tiếp qua từng vòng thử luyện bí cảnh Cổ Đầm Hồ, có thể thấy được nó khó khăn, có thể đi đến từng bước này, tự nhiên không có khả năng hoàn toàn dựa vào vận khí, cũng phải có bản lĩnh mới được.

Đan Phong để cho U Lan Minh Thảo tiến vào đi tìm hiểu một phen, phát hiện mãnh thú canh giữ cốc không ở trong sơn cốc, mọi người không khỏi thật mừng rỡ.

Thái Kiệt vội hỏi: "Mãnh thú trong sơn cốc này nhất định là bị người tu luyện khác dẫn đi, chúng ta mau vào đi."

Nghe xong, mọi người cũng bất chấp cái khác, đều hướng vội vàng đi vào trong sơn cốc, thì nhìn thấy một cái huyệt động chỗ sâu trong sơn cốc, U Lan Minh Thảo lay động nhụy hoa trên đầu, để cho mọi người đi vào.

Truyền tống trận ngay tại nơi đây.

Nhưng mà mọi người vẫn cẩn thận tra xét một lần ở ngoài sơn động, xác nhận trong sơn động quả thật không có nguy hiểm gì, mới đi vào, lập tức thì tìm được truyền tống trận ở trong sơn động.

Lập tức mọi người vội tiến vào truyền tống trận, linh quang hiện lên, một đám người biến mất ở trong sơn động.
….
Thẳng đến khi trở lại đại điện phong kín quen thuộc đó, tất cả mọi người nhịn không được mà thở dài một hơi.

Lúc này trong đại điện đã trở về mấy trăm người, những người này thoạt nhìn tinh thần không tốt lắm, trên người có thương thế nhất định, hiển nhiên một vòng thử luyện này, không chỉ có hao phí thời gian dài, cũng làm cho rất nhiều người đều thương tổn không cùng trình độ, có thể thấy được thử luyện khó khăn đúng là dần dần sâu hơn.

Lúc này thời gian bọn họ đi đến bí cảnh đã qua đi nửa tháng.

Sau khi trở lại đại điện, Sở Chước bọn họ phát hiện lần này đám người Hoắc Tinh Hà và Đào Tố Vân rốt cục trở lại đại điện sớm hơn bọn hắn, tuy rằng thoạt nhìn cũng có chút chật vật, ít nhất không có tình huống thương vong.

Đợi Sở Chước và Mặc Sĩ Thiên Kỳ đánh tọa điều tức xong, Hoắc Tinh Hà và Đào Tố Vân đi tới tìm bọn họ nói chuyện.

Trải qua vòng thi thứ sáu với nhau, sau vòng thử luyện thứ bảy, vẻ mặt Mặc Sĩ Thiên Kỳ cởi mở giới thiệu vị tiểu thiếu gia Đan Phong Kiềnn Nguyên Tông cho Hoắc Tinh Hà và Đào Tố Vân quen biết.

Hoắc Tinh Hà: "... ..."

Đào Tố Vân: "... ..."

Hoắc Tinh Hà và Đào Tố Vân bị Mặc Sĩ Thiên Kỳ hành động mà kinh ngạc, vẻ mặt mê mang nhìn vị tiểu thiếu gia bị Mặc Sĩ Thiên Kỳ túm tới, tuy rằng vẻ mặt tiểu thiếu gia căng ngạo, nhưng dường như cũng không phản cảm hành vi Mặc Sĩ Thiên Kỳ.

Kiền Nguyên tông ở đại lục Nghiễm Nguyên được xưng là tồn tại cực kì to lớn, cũng là một trong những thế lực thâm niên có tiếng, cái loại ngay cả Linh Tiên đảo cũng phải nể tình. Làm đệ tử trưởng lão chính hệ Kiền Nguyên tông, thân phận của Đan Phong chỉ cao chứ không thấp, thanh danh của vị tiểu thiếu gia này rộng, hai người cũng nghe nói qua.

Kiền Nguyên tông thế lực lớn như vậy, hai đình họ đều so ra kém hơn, càng không cần phải nói gia tộc Đào Tố Vân chỉ là nhị lưu, nếu như có thể quan hệ thân thiết cùng chính hệ Kiền Nguyên tông, bọn họ tự nhiên là nguyện ý.

Nhưng bọn họ nghe nói vị tiểu thiếu gia này tuy rằng là thiên tài luyện đan, nhưng tính khí thật sự không tốt, người muốn xuất hiện ở trước mặt hắn rất là hiếm có, Mặc Sĩ Thiên Kỳ thế nhưng cứ như vậy mà lôi kéo vị tiểu thiếu gia này lại đây.

Cái này giống như bánh nhân thịt trên trời rơi xuống.

Đương nhiên, bọn họ cũng kỳ quái rốt cuộc thế nào mà Mặc Sĩ Thiên Kỳ thông đồng cùng vị tiểu thiếu gia này.

Hoắc Tinh Hà và Đào Tố Vân có chút choáng váng cùng qua chào hỏi Đan Phong, thừa dịp vòng thử luyện tiếp theo còn chưa có bắt đầu, mấy người không khỏi thảo luận tới thuật luyện đan.

Đan Phong căng ngạo nghe, cảm thấy Hoắc Tinh Hà và Đào Tố Vân giải thích ở trên chuyện luyện đan coi như không sai, chẳng trách Mặc Sĩ Thiên Kỳ có thể quan hệ thân thiết cùng bọn họ. Hắn biết thiên phú của Mặc Sĩ Thiên Kỳ, cảm thấy Mặc Sĩ Thiên Kỳ thiên tài như vậy, hẳn là sẽ không giao tiếp với người ngu ngốc, cho nên khi hắn giới thiệu hai người Đào Tố Vân cùng với hắn nhận thức, hắn cũng không phản đối. Dien%^%dan*^*le#*#quy^_^!don~ChieuNinh

Từ xưa đến nay, một người luyện đan cực ít có thể đóng cửa xa rời thực tế, chỉ có trao đổi nhiều cùng với luyện đan sư khác, mới có thể không ngừng mà kích phát linh cảm, khiến cho luyện đan sư không ngừng mà sáng tạo cái mới, mới có thể lưu lại cho hậu nhân càng nhiều đan phương và kinh nghiệm.

Mấy luyện đan sư trò chuyện với nhau thật vui.

Sở Chước và đám người tu luyện Thái Kiệt tự nhiên là không chen vào, nàng ôm A Chiếu và bé rùa, quan sát bốn người trò chuyện với nhau thật vui, lại thấy rằng, Mặc Sĩ Thiên Kỳ quả thực chính là một sinh vật thần kỳ.

Người trong điện dần dần nhiều lên.

Sở Chước cẩn thận quan sát một phen, phát hiện người có thể đi đến từng bước này thì huyết tinh trên người đều cực kì nồng đậm, một thân trang nghiêm, hiển nhiên đều là một đường đánh giết tới đây, không có người nào có thể may mắn đi đến từng bước này. Cho dù là nàng, lúc trước cũng đã không ngừng mà chiến đấu trong không gian thời kì thượng cổ, trong thân thể vẫn lưu lại bản năng chiến đấu.

Cũng bởi vì như thế, giữa những người tu luyện không phải không biết, cần cẩn thận bảo trì khoảng cách, để tránh tiếp cận quá mức, bản năng chiến đấu sẽ làm cho bọn họ trực tiếp động thủ, nếu như ngộ thương sẽ không tốt lắm.

Thẳng đến khi bốn cửa thông đạo giáp ất bính đinh xuất hiện, Sở Chước phát hiện người trong đại điện này cộng lại đã không đủ một vạn, luyện đan sư lại càng thiếu, không đủ một ngàn.

Mặc Sĩ Thiên Kỳ nói lời từ biệt với đám người Đan Phong, cùng Sở Chước tiến vào cửa thông đạo chữ giáp.

Lại đi đến trong phòng luyện đan phong kín, Mặc Sĩ Thiên Kỳ tinh thần phấn chấn tiếp được ngọc đồng rơi xuống từ giữa không trung, nghiên cứu đan phương trên ngọc đồng.

Lần này ngọc đồng cấp ra hai phần đan phương như cũ, phải luyện chế linh đan cấp bảy và linh đan cấp tám, như cũ là cực phẩm thông qua.

Mặc Sĩ Thiên Kỳ sửng sốt, lấy thực lực hiện tại của hắn, luyện chế linh đan cấp bảy cực phẩm không thành vấn đề, nhưng nếu là cấp tám... linh khí của hắn có khả năng không đủ.

Chẳng lẽ phải dừng lại tại một vòng thử luyện này?

"Nếu không thì tấn bậc trước đi." Sở Chước nói: "Không phải có hoa lan thủy tinh sao? Hiện tại đã là vòng thử luyện thứ tám, ta cảm thấy bắt đầu từ vòng thử luyện thứ bảy, đã không còn hạn chế thời gian, huynh có thể trước tấn bậc, sau đó lại luyện đan, cho dù muộn một chút mới rời khỏi nơi này cũng không việc gì."

Mặc Sĩ Thiên Kỳ nghe xong lời nàng nói, cảm thấy nàng phân tích là đúng, lập tức cao hứng nói: "Như thế cũng tốt, chỉ cần thăng cấp một tiểu cảnh giới là được."

Vì thế lúc này Mặc Sĩ Thiên Kỳ lấy ra từ trong túi càn khôn một đóa hoa lan bộ dạng thủy tinh lúc trước thu thập được ở vòng thử luyện thứ bảy. Lúc này hoa lan thủy tinh vừa lấy ra, trong không khí liền phiêu đãng một cỗ hương thơm ngào ngạt đạm đà, linh khí cũng càng phát ra nồng đậm, không chỉ có người, thậm chí ngay cả linh khí trong thân thể yêu thú đều ẩn ẩn xu thế sôi trào.

Sở Chước không khỏi thất kinh, vội vàng để cho Mặc Sĩ Thiên Kỳ hấp thu.

Đợi khi Mặc Sĩ Thiên Kỳ hấp thu hoa lan thủy tinh chuẩn bị tấn bậc, Sở Chước cũng tìm một chỗ ngồi xuống nghỉ ngơi, thuận tiện để cho Bích Tầm Châu bước ra khỏi túi linh thú.

Đợi khi Bích Tầm Châu hóa thành hình người, biến thành băng mỹ nhân tinh tế, Sở Chước liền hỏi: "Tầm Châu, A Chiếu, các ngươi biết hoa lan thủy tinh này là cái gì không?"

Bích Tầm Châu tiếp nhận một đóa hoa lan thủy tinh Sở Chước lấy ra từ trong túi càn khôn, đầu tiên nhìn đến nó, liền trực tiếp nuốt luôn.

Sở Chước: "... ..."

Bích Tầm Châu: "... Thứ này đối yêu thú có lực hấp dẫn rất lớn, không phải ta cố ý."

Nhìn đến bộ dạng mê mang đó của Bích Tầm Châu, Sở Chước thiếu chút nữa phun cười.

Hết chương 145.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play