Nhìn thấy Bích Tầm Châu trở về, Sở Chước và đám đồng bạn tiếp đón hắn tới ăn hạt dẻ nướng.
Lúc trước khi bọn họ rời khỏi chỗ bí cảnh đại lục Thiên Thượng Hải, bởi vì không biết khi nào thì lại tới, vì thế liền hái xuống rất nhiều hạt dẻ trên cây dẻ trăm vạn năm mang đi. Hương vị hạt dẻ này ngọt ngào mềm dẻo, linh khí nồng đậm, không chỉ có người thích ăn, hai con yêu thú A Chiếu và Huyền Uyên cũng thích ăn, thời gian chỉ mới một năm thì đã tiêu hao hơn phân nửa.
Dựa theo cái tốc độ này, có lẽ sẽ phải tiêu hao hết rất nhanh.
Sở Chước cảm thấy, nàng hẳn là đi tìm chút đồ ăn vặt có thể thay thế hạt dẻ mới được.
Bích Tầm Châu ngồi vào trước bếp lò, ăn trước hai hạt hạt dẻ nướng hương vị ngọt ngào mềm dẻo, mới nói: "Chỗ không gian này rất không tệ."
Sở Chước và Mặc Sĩ Thiên Kỳ đánh giá hắn, nơi này là tổ nhện, nhưng lại có đêm lạnh rét làm cho người ta chịu không nổi, đối với hắn mà nói quả thật không tệ, nhưng đối với nhân loại và yêu thú khác mà nói, hoàn cảnh nơi này mặc dù không coi là ác liệt, nhưng mà không tính là tốt.
"Tầm Châu ca, ban ngày huynh ở nơi nào vậy? Vì sao cũng không gặp huynh?" Mặc Sĩ Thiên Kỳ hỏi.
"Tại đi lòng vòng trong không gian này." Bích Tầm Châu nói xong, đưa một cái túi càn khôn cho Sở Chước, đây là tơ Ngân Sa hắn lấy được lúc ban ngày.
Thời điểm ban ngày, khi độ ấm biến cao, Bích Tầm Châu di chuyển trong phiến không gian này một phen, nhưng mà hắn cách Sở Chước và những người thí luyện khá xa, không tiếp xúc cùng bọn họ.
Như vậy dưới sự đi loạn, cũng làm cho Bích Tầm Châu phát hiện quy tắc bí cảnh.
"Bí cảnh có tác dụng áp chế đối với tu vi, hiện tại tu vi của ta không chỉ có là Nhân Vương cảnh, nếu như sử dụng thực lực vượt qua Nhân Vương cảnh, sẽ bị chủ nhân bí cảnh phát hiện. Cho nên trong khoảng thời gian ở trong bí cảnh này, ta không thể giúp các người nhiều lắm." Bích Tầm Châu giải thích nói.
Mặc Sĩ Thiên Kỳ kinh hỉ nói: "Tầm Châu ca, tu vi của huynh không chỉ là Nhân Vương cảnh, chẳng lẽ là Nhân Hoàng cảnh?"
Bích Tầm Châu liếc hắn một cái, nói: "Lần này ở đại lục Hắc Xuyên, ta có được một viên Viêm Băng cực hàn, mấy ngày này ta hấp thu Viêm Băng cực hàn, thương thế trên người tốt hơn rất nhiều, tu vi cũng khôi phục một ít."
Nghe xong, Sở Chước và Mặc Sĩ Thiên Kỳ đều vô cùng cao hứng.
Bên người có một người tu luyện Nhân Hoàng cảnh hộ tống, đối với bọn họ mà nói tự nhiên là cũng có bảo đảm an toàn. Mà Bích Tầm Châu có thể xuất hiện ở bí cảnh, cũng là chui chỗ trống, dù sao hắn là yêu thú, hơn nữa ký kết khế ước cùng nhân loại, có thể ở trong túi linh thú được người mang vào.
Vừa đúng lúc khi Sở Chước dẫn hắn vào, hắn bị vây ở trong trạng thái hôn mê, không bị bí cảnh nhìn thấu, cứ như vậy mà lẫn vào được.
Đương nhiên, trà trộn vào không có nghĩa là tuyệt đối không sai sót, nếu như hắn sử dụng tu vi vượt qua Nhân Vương cảnh ở trong bí cảnh, sẽ bị thần niệm chủ nhân bí cảnh lưu lại phát hiện. Kết quả không phải chủ nhân bí cảnh vây khốn hắn đến chết ở trong bí cảnh, chính là bài xích đưa hắn đi ra ngoài, mặc kệ là loại tình huống gì cũng không tốt.
Tuy rằng Bích Tầm Châu không thể giúp Sở Chước bọn họ nhiều lắm, lại có thể giúp bọn hắn một ít việc nhỏ, loại việc nhỏ giống thu thập tơ Ngân Sa, tìm kiếm truyền tống trận này, đối với hắn khó khăn cũng không lớn, cũng không cần hắn động thủ như thế nào.
Thời điểm ban ngày, Bích Tầm Châu quả thật cũng tìm được truyền tống trận.
"Vậy thật sự là quá tốt." Mặc Sĩ Thiên Kỳ vỗ đùi, cao hứng không thôi: "Quả nhiên có Tầm Châu ca ở đây, chúng ta cái gì cũng không cần lo lắng."
Bích Tầm Châu thờ ơ nghe, ở khi bé rùa cọ tới, tùy tay bóc lột mấy hạt hạt dẻ nướng tốt cho nó, tuy rằng sắc mặt thản nhiên, nhưng trời sinh chính là người rất biết chăm sóc.
Biết Bích Tầm Châu đã tìm được truyền tống trận, Sở Chước và Mặc Sĩ Thiên Kỳ hoàn toàn yên lòng.
Sau khi ăn xong hạt dẻ nướng, Sở Chước nhớ tới cái gì, cũng đưa cho Bích Tầm Châu một cái túi càn khôn.
Bích Tầm Châu nghi hoặc tiếp nhận, khi nhìn đến từng khối từng khối băng tinh trong túi càn khôn, thần sắc có chút phức tạp.
"Đây là chúng ta tìm được ở đại lục Hắc Xuyên, bán một ít cho Dịch gia, còn lại là để lại cho huynh, nghe nói băng tinh đều sẽ có lợi đối với người tu luyện và yêu thú tu luyện thuộc tính băng." Sở Chước giải thích.
Bích Tầm Châu liếc mắt nhìn bọn hắn một cái, nhận lấy túi càn khôn, nói: "Cảm ơn các ngươi."
Mặc Sĩ Thiên Kỳ vô tình lắc tay: "Chúng ta cũng không phải người tu luyện thuộc tính băng, thứ này đối chúng ta chẳng có ích gì, thay vì bán, còn không bằng cho huynh dùng tu luyện."
Đang nói chuyện, đột nhiên A Chiếu đang ngoan ngoãn làm tổ ở trong lòng Sở Chước vươn móng vuốt ra vỗ vỗ tay Sở Chước.
Sở Chước hiểu ý, lại bóc lột mấy hạt dẻ nướng, đút cho nó.
A Chiếu thỏa mãn ăn, cái đuôi vung đến vui thích, đây chính là tức phụ tương lai đút cho nó ăn đấy, so với tự mình tìm thì ăn rất ngon.
Bích Tầm Châu nheo lại ánh mắt, đột nhiên phát hiện lần này sau khi hắn tỉnh lại từ trong hôn mê, thái độ của lão đại đối với Sở Chước trở nên càng cổ quái. Lại nhìn Sở Chước ôm nó đến trong lòng chịu khó hầu hạ nó, Bích Tầm Châu nhìn thế nào cũng cảm thấy đây rõ ràng chính là nuôi một con sủng vật.
Mấy người còn nói chuyện một lát, Bích Tầm Châu lại đi ra ngoài.
Trong phiến không gian này ban đêm hàn khí hại người, rất thích hợp cho Bích Tầm Châu đi ra ngoài hấp thu tinh hoa trong đó, có lợi cho thương thế của hắn, tự nhiên mà muốn lợi dụng thật tốt.
Mãi đến sau khi trời sáng, Bích Tầm Châu mới trở về, biến trở về thành một Ngọc Bích Băng Nhện, cùng nhau về linh thú túi với Huyền Uyên.
Nếu bí cảnh Cổ Đầm Hồ có tác dụng áp chế đối với tu vi, Bích Tầm Châu quyết định trước khi rời khỏi không gian, vẫn nên ít xuất hiện ở bên ngoài, để tránh bị chủ nhân bí cảnh phát hiện tồn tại của hắn.
Có kinh nghiệm ngày hôm qua, ở khi nhện Ngân Sa biến dị đánh giết qua, tất cả người tu luyện đã nhổ trại bay đến giữa không trung, rời xa phạm vi nhện Ngân Sa biến dị công kích.
Đây là một ngày cuối cùng, tâm tình người ở đây không khỏi có chút vội vàng xao động, ngay cả tơ Ngân Sa cũng không thu thập, tìm truyền tống trận khắp nơi.
Sở Chước và Mặc Sĩ Thiên Kỳ quyết định nhân cơ hội lại lấy thêm một ít tơ Ngân Sa.
Nhện Ngân Sa biến dị rất ít gặp ở bên ngoài, giá cả sang quý, càng không cần phải nói về sau lại càng khó mà thu thập tơ Ngân Sa Giao Sa tinh luyện này, cho nên lần này có thể thu thập nhiều một chút thì cứ thu tập, nói không chừng về sau bọn họ còn có thể tìm một luyện khí sư hỗ trợ luyện chế một cái động phủ càn khôn đấy. Dien*dan*le*quy*don Chieu#^#Ninh
Đám người Thái Kiệt cũng là lòng nóng như lửa đốt, ngay cả thiếu gia Đan Phong luôn luôn bình tĩnh kiêu ngạo thì cũng có chút nóng tính lớn. Chờ bọn hắn phát hiện hai người Sở Chước và Mặc Sĩ Thiên Kỳ có vẻ đặc biệt nhàn nhã, nhất thời có chút không phải tư vị.
Đương nhiên, Thái Kiệt thì suy nghĩ càng sâu hơn một chút, liên hệ đến hai lần Sở Chước bọn họ là do Luyện Vân Long Đằng mở ra không gian dưới đất, có lẽ bọn họ đã có phát hiện gì đó, cho nên mới không gấp gáp như vậy.
Hắn chủ động tìm tới Sở Chước: "Sở cô nương, Mặc Sĩ công tử, các ngươi đúng là có phát hiện gì sao?"
Sở Chước và Mặc Sĩ Thiên Kỳ ấn tượng đối với Thái Kiệt coi như không tệ, cũng không giấu diếm hắn, mỉm cười nói: "Quả thật là có chút phát hiện."
Thái Kiệt không khỏi vui sướng, trải qua cùng nhau thử luyện trong khoảng thời gian này, hắn biết rõ Sở Chước cũng không phải một người thích ăn nói lung tung, nếu nàng nói có chút phát hiện, vậy thì nhất định là phát hiện cái gì đó.
Lúc này Thái Kiệt quyết định, đợi lát nữa cùng nhau hành động với Sở Chước bọn họ. Tuy nói như thế có chút xấu hổvì chiếm tiện nghi, nhưng mọi người đều bị bao vây ở chỗ này, chỉ có thể cùng nhau đồng tâm hiệp lực, thông qua một vòng thử luyện này lại nói sau.
Sở Chước và Mặc Sĩ Thiên Kỳ lại thu thập tơ Ngân Sa nửa ngày, rốt cục dừng lại, tiếp theo hai người liền ngự kiếm bay qua tới bên cạnh địa khu trong phiến không gian này.
Đám người Thái Kiệt cũng đuổi kịp.
Đan Phong có chút không được tự nhiên, nhịn không được nói thầm: "Bọn họ thật sự phát hiện truyền tống trận?"
"Hẳn là vậy, thực lực của bọn họ không tầm thường, lại có một ngọn linh mây thượng cổ tương trợ, thiết nghĩ muốn tìm được truyền tống trận ở trong phiến không gian này so với người bình thường thì dễ dàng hơn một ít." Thái Kiệt giải thích, đối với Mặc Sĩ Thiên Kỳ có thể thu phục gốc Luyện Vân Long Đằng là vô cùng hâm mộ.
Lực sát thương của Luyện Vân Long Đằng cường đại, năng lực phòng ngự cũng không kém, có được nó như hổ thêm cánh.
Đáng tiếc bọn họ thực lực không đủ, không thể thu phục nó trước một bước. Cũng bỏ qua nó.
Đan Phong nhìn chằm chằm bóng dáng Sở Chước và Mặc Sĩ Thiên Kỳ, tâm tình đột nhiên có chút phức tạp.
Vốn tưởng rằng là tổ hợp hai tên gà còi, nào biết đâu cũng là nhìn nhầm.
Sở Chước đó tuy rằng tu vi chỉ có Nhân Vương cảnh tầng một, nhưng sức chiến đấu cũng không tầm thường, thời điểm mấu chốt, ngay cả Thái Kiệt cũng không quyết đoán rõ ràng như nàng, đây có lẽ đó là khác biệt giữa nam tu và nữ tu. Nữ tu thể chất trời sinh so với nam tu thì càng yếu nhược hơn, nhưng khi các nàng dựa vào bản lĩnh của mình đi đến độ cao giống như của nam tu, các phương diện đều đã muốn xuất sắc hơn vài phần so với nam tu ngang cấp, đây là các nàng trả giá cố gắng càng nhiều mới có được.
Bên cạnh phiến không gian này là một mảnh sương mù u tối mịt mờ, làm cho người ta cảm giác giống như sương mù này ngăn cách không gian với bên ngoài.
Sở Chước đi đến trước sương mù, đầu tiên là dùng linh khí công kích xuống, sương mù bị linh khí dễ dàng phá vỡ, nhưng rất nhanh lại ngưng tụ đến lần nữa, hình thành một loại lực không gian, làm cho người ta không thể tiến vào trong sương mù tra xét xem trong đó có cái gì.
Những người đang rối bời tìm kiếm truyền tống trận ở trong không gian nhìn thấy Sở Chước hành động kỳ quái, nhịn không được nhìn qua đây.
Sau khi Sở Chước công kích sương mù, rốt cục thu tay lại, lại đi chung quanh bên cạnh, sau vài lần thí nghiệm, rốt cục xác nhận vị trí truyền tống trận. Tiếp theo, nàng vẫy vẫy với Mặc Sĩ Thiên Kỳ, nói với đám người Thái Kiệt: "Chư vị, chúng ta đi trước một bước."
Dứt lời, mang theo Mặc Sĩ Thiên Kỳ liền tiến vào truyền tống trận trong sương mù.
Nhìn thấy Sở Chước và Mặc Sĩ Thiên Kỳ cùng nhau biến mất, người ở đây tuy rằng có suy đoán trong lòng, vẫn lắp bắp kinh hãi.
Lúc trước bọn họ đều hoài nghi truyền tống trận trong không gian này là ở trong sào huyệt nhện Ngân Sa biến dị, thậm chí còn tưởng ẩn dưới đất, nào biết đâu cái không gian này cũng không đi lộ tuyến bình thường, thế nhưng trực tiếp thiết kế truyền tống trận men theo ở bên trong bụi sương mù.
Quả thực là muốn bẫy chết người không đền mạng!
Ở đây người tu luyện đều có chút mệt tâm, tuy rằng không biết Sở Chước làm như thế nào phát hiện truyền tống trận, nhưng nếu như không có nàng phát hiện, có lẽ bọn họ phải bị đào thải tại một vòng lúc này đây rồi.
Mọi người thu thập xong tâm tình phức tạp, đều tiến vào truyền tống trận, chấm dứt vòng thử luyện thứ năm.
Khi mở mắt ra lần nữa, ánh vào mi mắt vẫn là cái đại điện quen thuộc kia.
Trong đại điện đã có người trở về, đang nghỉ ngơi ở trong điện, bọn họ vẫn không tính là trở về được sớm nhất, nhưng mà trừ bỏ tinh thần mệt một chút, thật ra thì không quá mức chật vật.
Sau khi trở lại đại điện, mọi người vội vàng tìm một chỗ ngồi xuống, bắt đầu ngồi nghỉ ngơi, chuẩn bị nghênh đón vòng thử luyện tiếp theo.
Đợi khi Mặc Sĩ Thiên Kỳ mở mắt từ trong đánh tọa, phát hiện đám người Đào Tố Vân và Hoắc Tinh Hà cũng đã trở lại.
Hoắc Tinh Hà thoạt nhìn rất chật vật, rốt cuộc hắn duy trì không được bộ dạng quý công tử danh môn, y phục trên người đều dính vết máu, tóc tai ngay ngắn được buộc tròn tròn có mấy lọn rơi xuống, vì hắn tăng thêm vài phần sức quyến rũ dáng vẻ hào sảng không kềm chế được, khiến cho một ít người tu luyện nữ tính và luyện đan sư trong điện nhịn không được vụng trộm nhìn hắn vài lần.
"Hoắc đạo hữu, vì sao huynh chật vật như vậy?" Đào Tố Vân và Mặc Sĩ Thiên Kỳ đều có chút giật mình.
Hoắc Tinh Hà cười khổ nói: "Lần thử luyện này, chúng ta lại bị truyền tống đến một cái thế giới khắp nơi đều là dây mây khô, cây mây khô đó là một loại cây mây phệ huyết ma, đã lập tức hút khô máu vài người, nếu không có bọn họ bảo vệ, chỉ sợ ta..."
Lúc này Mặc Sĩ Thiên Kỳ mới phát hiện người tu luyện bên cạnh Hoắc Tinh Hà quả thật thiếu vài người, không khỏi có chút đồng tình.
Như thế xem ra, kỳ thực bọn họ rơi xuống trong tổ nhện, vẫn không tính rất không hay ho, thậm chí trong họa có phúc, còn làm cho Bích Tầm Châu thức tỉnh trước thời hạn. Dien%^%dan*^*le#*#quy^_^!don~ChieuNinh
Ừm, vận khí bọn họ thật không tệ.
Mặc Sĩ Thiên Kỳ và Đào Tố Vân tránh không được an ủi một phen, lại nói tới tình huống thử luyện hai bên.
Lúc trước khi đi đến đại điện này, Mặc Sĩ Thiên Kỳ đi tìm vài luyện đan sư chào hỏi, cùng liên hệ họ tên với bọn họ, ít nhiều cũng có chút ấn tượng, cho tới bây giờ, hắn phát hiện chỉ còn lại có ba người bọn họ đi đến từng bước này. Những luyện đan sư đó nếu không phải bất hạnh gặp chuyện không may, chính là bị nhốt ở trong thử luyện phía trước, chỉ có thể chờ đợi sau khi thử luyện bí cảnh kết thúc mới có thể bước ra.
Như thế cũng có thể nhìn ra, luyện đan sư có thể đi đến từng bước này, mặc kệ là vận khí hay là thiên phú đều không kém.
Khi nghỉ ngơi được tương đối rồi, vòng thử luyện thứ sáu lại bắt đầu.
Khi bọn hắn tiến vào đan phòng phong kín, Mặc Sĩ Thiên Kỳ lại lấy được hai phần đan phương, yêu cầu luyện chế cực phẩm linh đan cấp năm cùng cấp sáu.
"Lại là cực phẩm linh đan?" Sở Chước nhíu mày: "Thử luyện bí cảnh này yêu cầu có phải rất khắc nghiệt hay không?"
Mặc Sĩ Thiên Kỳ không cảm thấy cái gì, ngược lại hưng trí bừng bừng nói: "Đây không tính là gì, nghe nói ở thời kỳ thượng cổ, cực phẩm linh đan là tất cả luyện đan sư theo đuổi, thế này mới có thể xưng là linh đan hoàn mỹ."
Nếu chủ nhân bí cảnh này đã là Thượng Cổ đại năng, yêu cầu khắc nghiệt cũng là đương nhiên.
Nhưng mà bởi vì như vậy nên rất nhiều người dừng lại như thế.
Mặc Sĩ Thiên Kỳ hưng trí bừng bừng đi luyện đan, Sở Chước tìm một chỗ ngồi xuống nghỉ ngơi.
Mỗi lần luyện đan sư luyện đan, cũng là thời điểm người tu luyện nghỉ ngơi, Sở Chước cảm thấy như vậy rất tốt, thay phiên như thế, mọi người đều có thể nhân cơ hội thả lỏng một chút.
Huyền Uyên và Bích Tầm Châu cũng từ trong túi linh thú bước ra.
Thấy Mặc Sĩ Thiên Kỳ vùi đầu luyện đan, một người ba yêu không có chuyện gì, tự nhiên lại bắt đầu chú ý chuyện ăn uống tiệc tùng.
【Đã lâu chưa ăn thịt nướng Tầm Châu ca làm, nướng cho đệ đi.】Huyền Uyên làm nũng nói.
Bích Tầm Châu liếc mắt nhìn nhóc rùa một cái, sau đó hiền lành lấy công cụ chuẩn bị đi làm thịt nướng.
A Chiếu ghé vào trên vai Sở Chước, cũng nói theo:【Lão nhị, đừng quên chân gà nướng của ta.】Dừng lại, lại nói:【Còn có hầm chút canh cho sáng quắc, cô nương gia ăn canh mới tốt.】
Bích Tầm Châu: "... Làm sao mà ngươi biết?"
A Chiếu bình tĩnh nói:【Rất nhiều nhân loại đều nói như vậy, gần đây nàng tham gia thử luyện, cả ngày đánh đánh giết giết, không một khắc nghỉ ngơi qua, rất căng thẳng.】
Nghe còn rất quan tâm người khác.
Nhưng Bích Tầm Châu rõ ràng cảm thấy rất không bình thường, cái này rất không giống phong cách của A Chiếu.
Làm một con hàng hung tàn, cho tới bây giờ chỉ có tự mình nhìn xuống phàm nhân, chưa bao giờ sẽ chủ động quan tâm phàm nhân như thế nào. Cho dù A Chiếu đối với Sở Chước là phá lệ, Bích Tầm Châu cũng không thấy nó quan tâm giống hiện tại như vậy, hắn vừa thức tỉnh, thì hò hét để mình hầm canh bổ sung thân thể cho Sở Chước.
Rốt cuộc bổ sung cái thân thể gì?
Đừng trách hắn có chút suy nghĩ nghiêng lệch.
A Chiếu liếc nhìn hắn một cái, nói rất đương nhiên:【Ta quan tâm nàng dâu tương lai của mình thì có cái gì không đúng sao?】
Bích Tầm Châu: "... ..."
Bích Tầm Châu sẩy tay đánh nghiêng nồi dùng để hầm canh trong tay.