Đang lúc hoàng hôn trời lại hạ mưa phùn, chúng ta một hàng người vào trụ một khách điếm không tính lớn.

-“Đêm nay ở đây nghỉ tạm, ngày mai lại đi đi” Ta trung khí mười phần an bài.

Vân Dật sau lưng nổi lên một trận ác hàn, sách sách! Nếu ai gặp tiểu ma nữ này thật là nghiệt duyên an bài a.Hắn không thể không nói Thất vương phi này —Kim Mịch Nhi quả là một cường nhân. Liên tiếp chạy đi bôn ba không có nghe thấy nàng kêu khổ, còn mỗi ngày định kì tự mình chẩn mạch. Theo như nàng nói, đứa nhỏ bình thường. Kia thật là kiều kiều nữ tử hàng ngày bị Thất vương gia sủng đến tay sao? Qủa thực chính là nữ hiệp giang hồ thôi.

Không phải nói nữ tử hoài dựng đều thật yếu ớt sao? Nữ tử đang không để ý đến chúng thị vệ cuồng gặm chân gà miệng đầy mỡ kia yếu ớt?

-“Đến, các huynh đệ, làm chén”

Ta vừa định uống, Tiểu Lục đã đoạt lấy chén của ta –“Không được phép uống”

-“Ta…”Một nam thanh dễ nghe đánh gãy ta.

-“Càng gần Đạt Oát thành thời tiết càng lạnh. Tuy nhiên dựng phụ không nên uống rượu, nhưng một hai ngụm để khư hàn ấm bụng là được”

-“Nghe thấy không đó, là khu hàn”Này cũng không cho, kia cũng không cho, quả là bà quản gia mười phần.

Mơ hồ thấy một thân hắc y của nam tử kia.

-“Ngươi là ai, ai muốn ngươi ở trong này xem vào chuyện của người khác” Tiểu Lục chống hai tay chuyển hướng hắc y nam tử kia.

Nam tử kia từ trong tối chậm rãi ra khỏi, làn da tại nền áo đen có vẻ gần như tái nhợt, nhãn tự hoa đào, trong tay phe phẩy một chiếc quạt màu đen, rất có cảm giác hoa hoa công tử.

-“Tiểu thư, người như thế nào nhìn hắn đến ngây ngốc? Hắn cũng không có rất tuấn tú a” Tiểu Lục ngắm hắn liếc mắt, không vui quay đầu.

Tử nha đầu! Khứu! Không phải, ta nào có xem ngây ngốc?

-“Tại hạ Tư Đồ Trọng” hai phiến môi đỏ như hoa đào trên khuôn mặt trắng đến tái nhợt kia lộ ra một loại mĩ bệnh đến biến thái. Hắn đối ta cười, lộ ra răng nanh trắng bóc. Chẳng biết sao, nụ cười kia làm ta bất an.

-“Ta nói với ngươi, ngươi ít phóng điện với tiểu thư nhà ta. Nàng đã lập gia đình, hơn nữa ngươi so với cô gia nhà ta thật là kém. Hừ!”

Tư Đồ Trọng kia cũng không tức giận, mỉm cười nhìn Tiểu Lục phù ta lên lầu. Kih vừa muốn vào cửa hắn liền mở miệng –“Nha hoàn quản tiểu thư? Lần đầu tiên ta thấy chủ phó kì quái như vậy” Tiểu Lục tức giận đến dậm chân.

Ta lung lay đầu, cũng không quay lại nhìn hắn.

Nằm ở trên giường ta không ngủ được, đôi môi đỏ tươi của nam tử kia không ngừng lẩm nhẩm trong đầu ta. Tư Đồ Trọng, ta nhíu mày. Người này, có vấn đề!

Trong bóng đêm dựa theo ánh trăng ta nhìn hình dáng Thiên Long lệnh, vì sao ta lại có dự cảm không tốt rất mãnh liệt?

Ảnh, chàng rốt cuộc thế nào. Ngươi có biết ta rất lo lắng cho chàng sao? Mỗi ngày đều yêu cầu chính mình phải tỉnh lại, nghe lời chàng ăn cơm tự chiếu cố chính mình, lại không thể tự quản tâm niệm nhớ chàng. Vì sao lại bị thương, rốt cuộc là ai làm chàng bị thương, ai có bản lĩnh thông thiên như vậy?

-“Dục tương tâm sự phó dao cầm. Khả huyền đoạn có ai nghe a?” ( không hiểu thơ văn. ~        . `)

“linh linh linh…”một trận gió nhẹ thổi tới, vòng tay Minh Phượng phát ra tiếng vang thanh thúy tựa như đáp lại ta.

Dưới tàng cây ngoài cửa sổ có một bóng người thon dài, ta cười cười.

-“Một khi đã đến đây, vì sao còn ẩn nấp”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play