Nàng nhẹ nhàng vươn ra bàn tay tựa như bạch ngọc cho ta. Ta không khách khí vươn tay ra có chút dùng sức khẽ đứng dậy. Thanh Ngọc nãi nãi đứng một bên kinh ngạc há miệng hết cỡ. Thật sự là khoa trương.

-“Ngươi có thai?” Mỹ nữ a di có chút giật mình.

Ta gật gật đầu –“Đã sáu tháng”

Gần đây thấy thân mình nặng thêm không ít, cái loại cảm giác này làm ta thực không thích. Ngẫm lại đều là Hiên Viên Ảnh sai, nên như thế nào tra tấn hắn để tâm lý của ta được cân bằng đây?

-“Ngươi mang thai sáu tháng còn tại nửa đêm bên hồ nghịch nước?” Nhìn thấy Thanh Ngọc nãi nãi liên tục lắc đầu tỏ vẻ không tán thành –“Cũng không sợ lạnh?”

Ta hắc hắc hắc cười –“Không cần lo lắng, ta khỏe tựa trâu”

-“Nào có nữ nhân nào tự nói mình khỏe tựa trâu! Hay là mau theo a di vào trong đi! Uống chén trà cho ấm áp thân mình” Ôn nhu nắm tay ta, ta hoàn toàn bị mỹ nữ a di chinh phục, chỉ có thể ngơ ngác gật đầu.

-“Nhưng là a di, ta còn không biết người là ai? Người tên gì?” Thanh Ngọc nãi nãi bày ra biểu tình muốn ngất. Mỹ nữ a di cười khẽ nói –“Không cần bảo ta a di, ta còn lớn hơn Thanh Ngọc ba tuổi” Cái gì? Ta có điểm giống bị sét đánh, nhìn Thanh Ngọc, lại nhìn vị tiên nữ trước mắt. Ta lung lay đầu, hai người đều cùng lứa tuổi, tại sao chênh lệch lớn như vậy?

-“Bảo ta nãi nãi đi” Nàng cười đến hiền lành, ta cười gật đầu –“Nãi nãi, người rốt cuộc bảo dưỡng thế nào a!Hoàn toàn tựa như người vừa mới ba mươi” ta cẩn thận đánh giá nàng.

-“Nhất định là có bí quyết gì đó! Nãi nãi, người nói cho ta đi”

-“Đứa nhỏ này, ngươi đậu nãi nãi thực vui vẻ” Ta lung lay đầu –“ Ta từ trước đến nay đều là người nghĩ gì nói đó” Ta làm một tư thế, làm hai người cười đến ra tiếng. Nhìn thấy miệng cười như đóa hoa kia, sách sách, thật sự là mỹ nữ a! Tựa như đóa hoa sen trong hồ.

-“Ta gọi Kim Mịch Nhi. Nãi nãi, người rốt cuộc gọi là gì a?”

-“Ngươi thực không biết ta là ai?”

Ta xem thường.

-“Mộ Dung Thanh Hà…ta gọi là Mộ Dung Thanh Hà”

-“Nga! Mộ Dung Thanh Hà, tên đẹp quá, thật sự là người cũng như tên” Chính là như thế nào có điểm quen thuộc, ta bứt đầu, Mộ Dung Thanh Hà…

-“Mịch như vừa hát khúc ca kia thật dễ nghe, có thể vì nãi nải hát một bài được không?”

Ta mỉm cười vuốt cằm.

-“Vương phi không phải bị người của Vương gia tiếp đi rồi sao…”Tiểu thái giám kia run run nói, run rẩy tựa như chiếc lá rụng trong gió thu.

-“Ngươi nói cái gì?” Thanh âm của Hiên Viên Ảnh lạnh tới cực điểm.

-“Thất đệ, ngươi bình tĩnh một chút” Hiên Viên Táp ý đồ an ủi dịu đi cảm xúc của hắn.

-“Có gan ngươi nói lại một lần cho bổn vương”

-“Ai da, Vương phi của ta!” Đức công công ở một bên gấp đến độ giơ chân –“Ngài cũng đừng khó xử hắn, hắn vốn liền không có gan này. Hay là nhanh đi tìm vương phi nương nương đi”

-“Ngươi im miệng cho bổn vương” Mịch nhi, ta đến đây. Nàng ngàn vạn không thể có chuyện gì.

-“Thất biểu ca…” Một thân minh hoàng sam quần không phải Tú Nga vừa biến mất từ trưa đến giờ thì là ai?

Hiên Viên Ảnh lạnh lùng nhìn nàng một cái. Làm nàng tựa như người ẩn hình lướt đi qua.

-“Biểu ca…Ta vừa rồi thấy biểu tẩu cùng một cung nữ đi về phía bên hồ”

Hiên Viên Ảnh đột nhiên xoay người, thật sâu xem nàng một cái. Mày nhíu lại, đồng tử co rút.

Ánh mắt lợi hại trừng nàng, tựa như Tu La từ địa ngục đi lên. –“Ngươi tốt nhất cầu nguyện nàng không có việc gì”

_________________

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play