-“Ngươi xem ta dám hay không dám!” Tùy tay súy tới cửa –“Tiểu Lục! Đem vàng bạc của ta thu lại, chuẩn bị đồ đạc. Ta muốn bỏ nhà đi! Hừ!” Xoay người đi hướng cửa trực tiếp đổ lên tường thịt. Ta vuốt mũi. Không chút do dự đá cho người trước mặt một cước lên đùi.

-“Ngươi này dã man nữ, ngươi rốt cuộc đang làm gì?” Cái tử nam nhân kia bắt lấy hành lý của ta, ôm ta ném lên giường.

-“Nàng rốt cuộc muốn thế nào?” Ngữ khí của hắn mệt mỏi vô lực, làm ta rốt cuộc không che giấu được ủy khuất trong lòng. Nước mắt đảo quanh tại hốc mắt, cố nén không khóc đi ra.

-“Ngoan! Muốn khóc liền khóc đi ra! Không cho phép nén!” Đưa tay ra muốn kéo ta vào ngực.

-“Ngươi đừng chạm ta!” Ta đẩy tay hắn ra. Mặt của Hiên Viên Ảnh nhất thời so với than còn đen hơn.

-“Gọi đến phải đến, bảo đi phải đi, ta là chó sao? Ngươi buông ra…”

-“Đủ rồi!”

-“Ngươi lại quát ta, vừa rồi tại trước mặt Tú Nga quát ta. Hiện tại lại lớn tiếng như vậy nói đủ rồi. Trước còn nói thích ta, thích ta lại trước mặt ta nắm tay nữ nhân khác rời đi, ngươi đem ta trở thành cái gì? Ngươi mới đủ rồi! Hiên Viên Ảnh, ta nếu không ném ngươi, ta sẽ không là họ Kim!”

-“Vậy sửa thành Hiên Viên!”

Đây là đang nói giỡn sao?

-“Kẻ điên!”

-“Đây là hiểu lầm, ta thấy nàng cùng Sở Dịch nói chuyện tức giận đến nổi điên. Ta muốn nắm tay nàng, ai ngờ…” Hiểu lầm? Ta vươn tay lên lung tung lau nước mắt một mực chảy từ hốc mắt xuống. Hiên Viên Ảnh đưa tay muốn giúp ta lau đi nước mắt trên mặt, ta lui ra sau mấy bước kêu to –“Rửa tay!”

-“Người tới, lấy nước!” đợi cho Hiên Viên Ảnh rửa hơn mười chậu nước, ta rốt cuộc không khóc.

-“Mịch Nhi!” Hắn vươn tay phải ra muốn ôm ta.

-“Dừng!” Không thèm nhìn hắn, lạnh lùng nói –“Cách li bảy ngày!” Làm chuyện sai trái thì phải trả giá đại giới. Vừa rồi ta khóc thực thương tâm a! Cho nên không thể cho hắn quá tiện nghi như vậy được. Ta tựa như tránh né mãnh thú, nhanh nhanh ly khai tên bá đạo này.

“phanh” Một tiếng nổ! Đập đi! Đập nhiều nhiều một ít. Được một cái Hiên Viên Ảnh, gan lớn, dám cầm tay nữ nhân khác, nên có hối cải.

“phanh” “phanh”! sách sách sach! Đập phá thật là mạnh a! nga a a a a! Không biết vì sao tâm tình của ta đột nhiên trở nên rất tốt. Không bằng đi đến hoa viên phía sau dạo dạo xem.

Vào thời điểm Hiên Viên Ảnh biến toàn phòng trở thành đống hỗn độn, đột nhiên nghe thấy được một ca khúc mới, thanh âm thong thả trong tựa nước chảy trong lòng hắn, tiếng đàn tựa như giọt nước nhẹ nhàng rơi vào lòng hắn, thâm nhập tận đáy lòng. Ngữ âm ai oán hỗn loạn vô hạn thâm tình, còn mang theo nghẹn ngào gằn từng tiếng làm cho hắn đau lòng.

-“Thời gian dĩ thệ vĩnh không trở về,

Chuyện cũ chỉ có thể trở về chỗ cũ.

Ức thơ ấu thì trúc mã thanh mai,’

Hai tiểu vô đoán ngày đêm tương tùy.

Xuân phong lại thổi đỏ nhụy hoa,

Ngươi đã cũng thiêm tân tuổi.

Ngươi liền muốn biến tâm, tượng thời gian làm khó hồi,

Ta chỉ có tại trong mộng tương y ôi…”

Nữ nhân này rốt cuộc là như thế nào? Thật dúng là biết tra tấn người, là muốn cho người ta đau lòng mà chết sao chứ? Còn khóc sao? Đều nói chính là hiểu lầm, nàng cùng Sở Dịch nói chuyện hắn cũng đã không nói… Thật muốn đem nàng ôm vào trong ngực, chẳng sợ nàng sẽ lấy ngực ta lau nước mắt, lấy tay áo ta lau nước mũi. ( kinh khủng), khóc đến trời long đất lở. Nhưng là không cần đi đến một nơi ta không tìm được để thương tâm rơi lệ, như vậy sẽ làm ta…đau lòng không biết làm sao.

-“Ngươi liền muốn biến tâm, tượng thời gian làm khó hồi,

Ta chỉ có tại trong mộng tương y ôi…”

Nghe nghe! Lại tới nữa. Tiểu gia hỏa kia muốn thay lòng a! Nhìn xem hai lòng bàn tay của chính mình, lại buông, lại giơ lên, lại buông, buồn bực lung lay đầu. giơ lên một tay hướng chiếc bàn bên cạnh đánh xuống.

“ba” đáng thương cái bàn bị đảm đương vật hi sinh, anh dũng hi sinh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play