*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chuyển ngữ: Cực Phẩm

Bảy ngày nghỉ đã qua, Tiêu Tê muốn quay lại đi làm nhưng Trương Đại Điểu không cho cậu đi.

“Em mới có thai, bây giờ là giai đoạn nguy hiểm, đợi qua ba tháng rồi đi làm.” Trương Thần Phi lôi Louis XIV rồi tra “Những việc cần chú ý khi có thai”, nói cái gì cũng không chịu để tiểu kiều thê đi làm.

Vốn hắn tính nói đợi sinh con rồi đi làm sau cũng được, nhưng sợ tiểu thê tử không vui nên mới nói thành ba tháng. Nguyên soái đế quốc đã đưa ra nhượng bộ rất lớn rồi, đúng là có thể so với việc lấy một cái tinh hệ ra làm điều kiện trao đổi lúc đàm phán trên chiến trường, không thể đòi hỏi thêm nữa!

Ba tháng cũng đủ để Ba Tiêu phá sản.

Tiêu Tê nhức đầu không thôi, không biết bao giờ kịch bản này mới hết đây.

Đối mặt với việc Trương Đại Điểu mang thuốc bổ thai ra lần hai, Tiêu Tê hít sâu một hơi: “Vậy anh đi làm đi. Em ở nhà một mình cũng được.”

“Như thế thì sao được? Một mình em ở nhà ăn uống làm sao, tắm làm sao, mở nắp bình làm sao?” Trương Thần Phi lắc đầu như cái trống bỏi.

“Có dì giúp việc ở đây mà, hơn nữa em cũng có thể tự mở nắp bình được.” Tiêu Tê nhắc nhở mình liên tục, hắn đang bị bệnh, không được gấp gáp, đổi thành khuôn mặt ôn nhu tươi cười, “Nếu có gì xảy ra thì em sẽ gọi cho anh, đế quốc cần anh mà.”

Nhìn đôi mắt tràn đầy sùng bái của tiểu thê tử, tức khắc nguyên soái đại nhân có cảm giác hăng hái vạn trượng. Không sai, hắn là trụ cột của đế quốc, để bảo vệ tốt cho Omega của mình thì điều kiện đầu tiên là phải bảo vệ đế quốc an toàn. Nếu như mình ở trong nhà không ra ngoài phấn đấu thì có thể tiểu thê tử sẽ không thích mình như bây giờ nữa.

Vì vậy, dưới sự khuyên bảo của Tiêu Tê, cuối cùng nguyên soái đại nhân cũng tháo tạp dề ra, mặc tây trang đi làm.

Bảy ngày liên tục không gặp tổng tài, nhóm thư ký sắp khóc rồi. Tuy rằng có thể xử lý một phần công việc ở trên mạng nhưng cũng có rất nhiều việc cần đích thân tổng tài có mặt. Tổng tài nhà người ta thì cho dù nghỉ cũng xử lý mọi việc thật tốt trước đã, tổng tài nhà mình thì ngược đời, trực tiếp nghỉ ở nhà, mấy hôm nay mấy phó tổng của Thạch Phi mệt đến có thể phun máu.

Mấy cuộc họp dồn lại, chuyện đàm phán cũng phải giải quyết nhanh, Trương Thần Phi rơi vào tình cảnh bận rộn vô hạn.

“Để trống hôm thứ tư tuần sau, tôi muốn đến tham dự buổi ra mắt phim đầu tiên của mẹ vợ.” Lúc ăn trưa, Trương Thần Phi nói về công việc sắp xếp cho tuần sau, đang nói thì có một cuộc gọi đến.

“Phi ca, là mình, Cường Tử.” Âm thanh sợ hãi, chính là bạn học cấp ba mới ra khỏi tù gặp hai tuần trước – Cường Tử.

Vì đi tù lúc còn là thiếu niên nên ba mẹ không nhận hắn nữa, lúc Cường Tử mới ra tù thì ở nhà Mao Mao nghỉ ngơi một thời gian, cố gắng thích ứng với khoa học kỹ thuật phát triển thần tốc bây giờ. Gắn bộ nhớ trong của trí não, làm một cái chứng minh thân phận mới thì có thể đi tìm việc làm. Tính muốn làm bảo vệ với Mao Mao, nhưng hộp đêm kia không cần hắn.

Hộp đêm MY là nơi tiêu phí xa hoa, muốn người cao to như Mao Mao, Cường Tử thì vừa nhỏ vừa gầy, người ta không cần. Nhưng chỗ đàng hoàng chút thì không muốn thuê người từng ngồi tù, nghĩ tới nghĩ lui rồi đành lái taxi.

Nhưng Cường Tử vẫn chưa có bằng lái.

“Phi ca, cậu có thể giúp mình tìm một công việc được không?” Cường Tử xấu hổ nói. Bốn người anh em bọn họ đã phân hoá hai cực vô cùng nghiêm trọng. Nói đúng là, bây giờ Trương Thần Phi đứng trên ngọn núi cao, còn ba người bọn họ thì vẫn đứng nơi mương rãnh, cho dù Trương Thần Phi không ngại, ba người bọn họ cũng không có mặt mũi làm phiền người ta.

Trương Thần Phi im lặng một lát, trầm giọng nói: “Cậu nói như vậy là có ý gì?”

Trong lòng Cường Tử thịch thịch hai tiếng, nói không nhanh được: “Mình, mình…”

“Sao cậu lại nói khách khí như vậy! Tôi sẽ bạc đãi anh em theo tôi vào sinh ra tử sao? Cậu đến theo tôi là được.” Nguyên soái đại nhân nghĩa khí ngút trời nói.

“Phi ca, cảm… cảm ơn Phi ca!” Cường Tử cảm động đến rưng rưng nước mắt, cúp điện thoại hít mũi một lát, đột nhiên cảm thấy hơi sai sai, quay sang hỏi Mao Mao: “Năm đó mình đâu có vào sinh ra tử gì đâu?”

Chuyện lớn nhất mà hắn làm cũng chỉ là leo tường trốn đến tiệm net và trùm tên ăn hiếp Tiêu Viêm vào bao đánh cho một trận.

Mao Mao đang gặm chân heo dùng bàn tay bóng nhẫy vỗ Cường Tử: “Ai nha, đối với nhân sĩ thượng lưu như Phi ca thì việc leo tường đi tiệm net đã xem là vào sinh ra tử rồi, làm không tốt sẽ bị trường đuổi học thì sau này cậu ấy cũng không đi ở trên đỉnh núi như giờ được.”

Thì ra là như vậy. Cường Tử hiểu rõ gật đầu, buổi chiều sẽ đến Thạch Phi Khoa Kỹ, nhất định mình phải trở thành một bảo vệ vẻ vang của Thạch Phi.

Cường Tử gầy yếu đứng cùng một nhân viên bảo vệ mặc đồ đen trông rất không hoà hợp, người quản lý nhân sự an ủi hắn: “Không sao, thức ăn ở căn tin công ty rất giàu dinh dưỡng, qua hai tháng thì cậu cũng sẽ cao to được giống như bọn họ.”

Cường Tử ôm hộp cơm mắt sáng long lanh, vui vẻ gật đầu.

Thư ký báo cáo chuyện này cho Tiêu Tê đang ở nhà nuôi mỡ, Tiêu Tê nói “Biết rồi” thì không nói gì nữa.

Lúc Trương Thần Phi tỉnh táo thì có kể lại chuyện của Cường Tử cho cậu nghe. Cường Tử không phải là người cùng hung cực ác gì cả. Lúc tốt nghiệp thì đi với Mao Mao đến chỗ khác làm việc, Tiểu Xa thi đậu trường cảnh sát, Cường Tử không có việc gì làm thì theo anh em trước đây lăn lộn. Có một lần kéo bè đánh nhau, hắn đi theo cho đủ số nhưng không ngờ kết quả là đã đánh chết người, Cường Tử đến góp cho đủ số cũng bị xem là tòng phạm rồi bị bắt đi.

Nói thế nào đi nữa cũng là bạn học thời niên thiếu của Trương Thần Phi, hắn muốn sắp xếp thế nào Tiêu Tê sẽ không can dự. Bây giờ chuyện quan trọng là thuyết phục Trương Đại Điểu chưa thoát khỏi nội dung vở kịch đồng ý cho cậu đi làm.

Tiêu Tê dùng thời gian cả buổi trưa tra tư liệu, nghiên cứu đủ loại tiểu thuyết ABO, đến chiều thì ra khỏi nhà mua một con golden lông vàng hai tháng tuổi.

Vì thế, lúc tối tan tầm về nhà thì Trương Thần Phi thấy trên giường con nít mình mua có một vật sống trong đó, nhất thời kinh ngạc một chút: “Gì đây?”

“Đây là con em sinh ra.” Mặt Tiêu Tê không đổi sắc nói.

Nhanh như vậy à? Không hổ là Omega thuần huyết!

Nguyên soái đại nhân xốc tấm chăn màu xanh nhạt lên, nghi ngờ ôm lấy vật nhỏ lông xù xù: “Sao con tôi lại là con chó?”

Cục lông vàng nhỏ còn buồn ngủ mở đôi mắt mơ màng, sau đó đôi mắt to tròn màu đen cùng hắn đối diện, còn lè lưỡi liếm mũi hắn.

“Anh quên rồi à, lúc còn bé Alpha nào cũng là chó hết, lúc anh còn bé chính là một con husky.” Tiêu Tê vươn tay kéo kéo lỗ tai của cục lông nhỏ.

“Thì ra là vậy?” Trương Thần Phi vui mừng tiếp nhận điều này, đặt cục lông nhỏ dưới ánh đèn nhìn kỹ, “Vừa nhìn thì biết đứa nhóc này có huyết thống thuần chủng.”

“Đó là đương nhiên, đây chính là chó thi đấu… Khụ, Alpha nam cấp S.” Tiêu Tê đặt một tay lên môi, từ từ nhắm hai mắt lại xem như mù mà nói chuyện.

“Bảo bối, cám ơn em.” Trương Thần Phi ôm cục lông nhỏ, hôn tiểu kiều thê một cái, cuối cùng thì nhà họ Trương cũng có người kế thừa rồi, phải đặt một cái tên cho con.

“Ừm, không thì đặt tên tiếng Anh đi, cho nó có phong cách lai Tây.” Tiêu Tê nghĩ, cứ gọi là Alpha luôn đi.

“Không, tôi đã sớm nghĩ đến chuyện này rồi. Omega thuần huyết sinh con thì đứa bé này nhất định sẽ là Alpha mạnh nhất, đã định trước sẽ là người kế thừa vị trí nguyên soái đế quốc. Con là kiêu ngạo của Trương gia chúng ta, lấy tên là Trương Quang Tông (1)!” Trương Thần Phi đặt cục lông nhỏ lên đùi, vuốt đầu nó, dùng thân phận “phụ thân” đặt tên cho nó.

“Quang Tông…” Tiêu Tê cứng đơ, cậu cảm thấy tổ tông Trương gia sẽ không cảm thấy vinh dự đâu, có phải là mình đùa quá trớn rồi không?

“Đúng thế, đợi con có em rồi sẽ đặt tên là Diệu Tổ (2)!”

“…”

(1) (2) Trương Quang Tông và Trương Diệu Tổ là hai nhân vật làm cách mạch thời kỳ giải phóng ở Trung Quốc.

/Hết chương 27/

Chó golden nhỏ

Chó husky nhỏ



.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play