Trương Thần Phi bước ra khỏi WC. Quán xiên nướng này cũng được xem như khá sang trọng nhưng tình trạng của WC không được tốt cho lắm, đầy một phòng toàn mùi dầu kì quái. Gạch rẻ tiền trát không đều, có một lớp dầu mỡ nên khá trơn.
Hai lon bia cũng chưa tới mức chuốc say được tổng tài, chỉ là hơi choáng một chút, đi đến bồn rửa tay tính quay lại phòng thì đột nhiên lảo đảo một cái, thiếu chút nữa là chui đầu vào thùng rác lớn kế bên.
“Tiên sinh, anh không sao chứ?” Nhân viên phục vụ đang tính bỏ rác thì thấy được, tay cầm khăn lau nhanh chóng bước đến đỡ hắn, trong nháy mắt, trên áo sơ mi tuyết trắng của tổng tài đại nhân có một độc thủ ấn.
Trương Thần Phi chống vào bồn rửa mặt phất phất tay, không tính toán việc người kia làm dơ áo hắn, vốc nước lạnh rửa mặt, trong nháy mắt đã tỉnh táo lại. Nhìn chính mình trong gương đờ ra một chốc, lát sau y như bị bỏng, xoay người nhanh chóng quay về phòng thì nghe được tiếng cười từ bên trong cửa.
“Hai người kết hôn đã bảy năm, đây là lần đầu tiên chúng ta gặp mặt.”
“Tới tới, chúng ta cụng một ly nào.”
“Tôi không uống rượu được, không thì chúng ta chơi đại mạo hiểm thật lòng đi?” Chất giọng trong trẻo, đúng là tiểu thê tử hắn luôn cưng chiều, đại thiếu gia vạn lần không nên xuất hiện ở chỗ này. Lúc này đang cùng bạn học của hắn —— một bảo vệ, một cảnh sát, một tên côn đồ mới vừa ra tù, vui vẻ trò chuyện với nhau.
Thế giới này có chút ma huyễn rồi.
“Được được được, đến đến.”
“Phạch!” Trương Thần Phi đẩy cửa ra, nắm cổ tay Tiêu Tê kéo người dậy.
Trương Thần Phi bình tĩnh lại, xấu hổ cười: “Tôi có chút việc gấp nên đi trước đã. Tiền ăn đã tính rồi. Lần sau gặp.” Nói xong liền lôi tiểu kiều thê đi.
Để lại ba người mặt dại ra.
“Phi ca làm sao vậy?” Mao Mao hỏi đồng chí cảnh sát là người duy nhất có năng lực điều tra phân tích ở đây.
“Chẳng lẽ là nghe được câu ‘Tôi chính là Tiêu Viêm’ của chị dâu?” Cường Tử cắn một miếng thịt nướng, yếu ớt nói.
Mao Mao đập bàn một cái, vỗ bay miếng rau hẹ chưa kịp nướng của Cường Tử: “Vậy là cậu ấy vẫn chưa biết thế thân chính là giáo thảo à? Thiệt là!”
Tiêu Tê bị Trương Thần Phi kéo đến bãi đậu xe, mới vừa bị nhét vào ghế phụ lại bị lôi ra.
“Cậu lái xe.” Đã uống một chút bia nên tổng tài luôn tuân thủ quy định nhường lại ghế tài xế cho tiểu kiều thê.
Tiêu Tê cẩn thận nhìn kỹ sắc mặt của Trương Thần Phi, sau khi nhận được một câu hung tợn thì cậu không nói gì nữa, lái xe về nhà.
Trương Thần Phi mang giọng khó chịu nói một câu “Về biệt thự” thì không để ý đến tiểu kiều thê nữa, quay đầu nhìn ngoài cửa sổ. Trong lòng âm thầm tính toán, biệt thự có nhiều người như thế chắc Viêm Viêm sẽ xấu hổ không đánh hắn đâu.
Ai, phải làm sao giờ đây huhu!
Lúc đầu Tiêu Tê không nhận thấy có gì không đúng cả, tổng tài bị đụng hư não vẫn luôn lúc này lúc kia. Trên đường thỉnh thoảng quay đầu qua nhìn hắn, phát hiện Trương Đại Điểu đang xoa ngón tay, tức khắc híp mắt lại.
Trương Đại Điểu tự tính ra mình đã làm rất nhiều chuyện thèm đòn. Xong chuyện cho Tiêu Tê uống Coca nói là muốn tránh thai, bắt người ta mặc đồng phục học sinh play, còn nói Viêm Viêm thích ăn thịt sườn ram… Bị đánh thì kệ đi, dù sao cũng không phải chưa từng bị đánh, cái này thì dễ xử lý. Nhưng vấn đề là chuyện yêu thầm kia thì giải thích làm sao đây?
Bí mật giấu nhiều năm vậy cứ như thế bị lộ, lại còn đưa Tiêu Tê đến gặp bạn cũ. Cũng không biết ba tên vương bát đản đã nói với Tiêu Tê cái gì rồi, chắc chắn Tiêu Tê đã biết lúc trước mình là một tên côn đồ quậy phá. Điều này khiến cho hắn có một loại cảm giác hỏng bét giống như cởi chuồng chạy trên đường.
Quay về biệt thự, Trương Thần Phi sa sút liền, ngay cả tổng tài cũng quên giả bộ, y như một cây hành héo, ngồi trên ghế sô pha cúi đầu xuống.
Tiêu Tê ngồi đối diện, khoanh tay nhìn hắn: “Nói chút xem, bạch nguyệt quang trong lòng anh là ai?”
“Tôi vẫn chưa nói với cậu à?”
“Đó là kịch bản của Dior Trương tiên sinh, không phải của anh, Trương Thần Phi.” Ba chữ cuối là được nói qua kẽ răng.
Tổng tài đại nhân bỗng nhiên ngẩng đầu, chống lại con ngươi lạnh lùng của tiểu kiều thê, cái gì cũng vứt hết sau đầu, rớt vào trong vòng xoáy “xong rồi”. Bị bà xã nhìn ra mình đã khôi phục, Trương Thần Phi thuận thế ăn vạ: “Em cũng nói là đó kịch bản của Dior Trương, còn…”
“Em nhớ anh có nói qua, lúc đi học anh có thích một người. Đến giờ anh vẫn chưa nói ra người đó là ai. Có phải lúc mất trí đã gộp tên cũ của em và tên người ấy thành một không?” Tiêu Tê lạnh mặt, bày ra tư thế phải nói rõ ràng.
Nếu không phải cậu xúc động chạy xuống tầng hầm xem gì gì, lúc này chắc đã lôi Trương Đại Điểu đến Cục dân chính ly hôn rồi.
“A, không phải mà…” Sao chuyện lại đi sai hướng thế này?
“Còn nói lúc trên giường cậu ta không có lẳng lơ giống em nữa, đúng không? Lúc ở trên giường em vẫn luôn có phong cách này, anh còn lăn giường với ai nữa hả?”
“Anh không có, anh không có mà!”
Tổng tài đại nhân không giải thích được bị đuổi đến phòng ngủ cho khách, ôm gối đầu tội nghiệp đứng trước cửa phòng ngủ chính gõ cửa: “Bảo bối, nghe anh nói đi.”
Trong phòng không có động tĩnh gì cả. Mặc kệ hắn nói gì cũng không mở cửa. Trương Thần Phi chỉ đành ủ rũ cúi đầu đi đến phòng ngủ cho khách. Vừa vặn hôm bữa hắn nói quản gia dọn phòng lại này, hôm nay tiện dùng luôn.
“Nhìn gì mà nhìn, chưa thấy người bị vợ đuổi à?” Ánh mắt uy nghiêm đảo qua nhóm người giúp việc đứng nhìn trộm trong góc phòng, mọi người lập tức giải tán.
Nằm trên chiếc giường lạnh lẽo trong phòng này, nghĩ lại chuyện bi thảm lúc trước của mình, cảm giác xót xa lúc mẹ qua đời rồi thất lạc khi mình cố gắng thi đậu đại học Q thì nghe tin Tiêu Viêm đã đi du học, lại nghĩ tới lúc lo lắng khi nghe nói Tiêu Viêm bị trong nhà buộc đi xem mắt, cuối cùng nhớ đến chuyện đi ăn xiên nướng tối này…
Xiên nướng!
Xột xoạt bò dậy, Trương Thần Phi vỗ đầu một cái, bước nhanh chạy vào phòng bếp nấu một chén mì.
“Viêm Viêm, ra ăn mì rồi ngủ tiếp. Tối nay em không ăn gì hết, coi chừng mai đau dạ dày đó.” Gõ cửa phòng ngủ chính, bên trong vẫn không có phản ứng, Trương Thần Phi thở dài.
“Em ăn mì đi rồi anh nói em biết người kia là ai.”
Mấy phút sau, Tiêu Tê mặc áo ngủ ngồi trước bàn ăn cơm, xì xụp ăn mì ông xã nấu.
Trương Thần Phi đến tầng hầm lấy album bìa hoạt hình ra, giống y như học sinh tiểu học bị điểm 0 cần nói cho phụ huynh ký tên, mặt ngượng ngùng đưa cho Tiêu Tê.
Tiêu Tê nhìn lỗ tai đỏ bừng của ông xã, bỗng nhiên yêu không nói nổi, hắn vẫn còn bệnh, mình tức giận với hắn làm gì.
“Anh chưa từng ngủ với ai khác cả, đó là do kịch bản bịa chuyện. Lúc hai chúng ta ấy ấy em rất nghiêm túc, mỗi lần trên giường anh chỉ thiếu nước tắm rửa dâng hương (*) nữa thôi… Anh rất thích bộ dáng lẳng lơ của em, hắc hắc…”
(*) Tắm rửa dâng hương: ý nói nghiêm túc, thành kính làm chuyện gì đó.
Tiêu Tê: “…”
Cứ đánh cho một trận thì tốt hơn đó.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT